Chương 35: Người nói vô tâm, người nghe hữu ý!

Gia Cát Tiểu Sinh cùng Ngụy Vân Thiên vẫn là trở lại Cẩm Y Vệ báo cáo công tác, Văn Thiện Trường cũng về tới Thái Y Viện.

Tiêu Thần đối với huynh đệ cũng rất sảng khoái, chẳng những cho ba người mỗi người bốn mươi lượng vàng, lại còn thưởng thêm những người còn lại mỗi người một ngàn lượng bạc.

Số tiền này ba người bọn họ kiếm cả một đời đều không được!

Đi theo Tiêu Thần có thể lên như diều gặp gió hay không thì không nói đến, nhưng ít ra trước mắt thể bạc để tiêu.

Hiện tại mọi người mỗi bữa đều có thể ăn chân giò heo.

Các huynh đệ Cẩm Y Vệ đối với cái này đỏ mắt không thôi, sớm biết là công việc béo bở bực này, chúng ta đi làm thì tốt biết bao nhiêu! Đáng tiếc tiện nghi hai tên tiểu tử kia.

Các thái y ở Thái Y Viện thì căm giận bất bình, chuyện tốt bực này mà làm sao lại đến trên người kẻ ngu Văn Thiện Trường này?

Không nhìn ra tiểu tử này bình thường không nói một lời lại còn biết trèo lên cành cây cao......

Đến tột cùng là đã làm việc gì mới có thể được tiền như thế a?

Nói trở lại, bọn họ cũng thật không nghĩ tới Tiểu Tiêu công công lại là người hào phóng như vậy, về sau phải nịnh bợ nhiều hơn mới được......

Bọn họ suy nghĩ nịnh bợ Tiêu Thần, Tiêu Thần lại nghĩ đến muốn nịnh bợ Hoàn Nhi.

Hắn quá hiểu biết tầm quan trọng của tiểu nha đầu này.

Ban đêm hầu hạ Hoàng Hậu đi ngủ xong, một đường đi theo đến nơi ở của nàng, gian phòng tuy nhỏ, nhưng bố trí cũng cực kì lộng lẫy lịch sự tao nhã.

Đều không kém hơn những nhóm tần phi kia.

"Ngươi nói muốn nhìn chỗ ở của ta, bây giờ nhìn qua rồi. Đi nhanh đi, ta phải ngủ rồi!"Hoàn Nhi nói xong tự mình lách qua trên giường, cắn môi nhìn Tiêu Thần cười.

"Hắc hắc, không phải nàng nói đêm nay tùy ý ta làm cái gì cũng được sao?"Tiêu Thần tới ngồi tại bên cạnh nàng, vịn mặt của nàng rồi hôn một ngụm lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.

"Ta nào có nói? Nói qua cũng chỉ là lừa ngươi, vậy mà ngươi cũng làm thật?"Hoàn Nhi đẩy hắn ra, còn muốn chống cự.

"Nàng nhìn đây là cái gì?"Tiêu Thần từ trong ngực lấy ra một chuỗi dây chuyền trân châu, đeo ở trên cổ của nàng.

"Nha, hạt châu thật xinh đẹp."Tất cả nữ hài tử đều thích châu báu, Hoàn Nhi cũng không ngoại lệ.

"Thích không?"Tiêu Thần lại hôn một cái lên khuôn mặt của nàng.

"Đồ vật thì thôi, chỉ cần trong lòng ngươi còn nhớ ta, ta đã rất vui vẻ rồi."Hoàn Nhi dựa đầu vào trong ngực hắn, thuận thế song song nằm ở trên giường.

Nói hai người trắng trợn cùng giường chung gối như thế không sợ bị người phát hiện sao?

Thật sự là không sợ, bởi vì cung nữ cùng thái giám cũng là có thể nói yêu thương, thậm chí còn là giả kết hôn ở cùng nhau, cái này gọi đối mặt.

Bởi vì ngoại trừ mặt đối mặt ăn cơm ra, cũng không làm được gì khác......

Cái này trong cung đương nhiên là bị cấm chỉ, nhưng tất cả mọi người đối với cái này đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, không có ai sẽ quản loại chuyện này.

Lại nói bên người đại thái giám Cung Thủ Lễ đều có mười cung nữ hầu hạ sinh hoạt thường ngày đâu, chuyện này Hoàng Thượng và Thái Hậu biết tất cả, không phải cũng không có quản sao?

Cho nên hai người mới không hề cố kỵ như thế.

Không có chút xấu hổ nào.

"Đêm nay liền để cho ta tới hầu hạ muội tử nàng đi."Tiêu Thần ôn nhu, thật ôn nhu a.

"Ha ha ha, muội tử không dám nhận, ngươi là người hầu hạ Hoàng Hậu."Hoàn Nhi nhắm mắt lại, tùy ý hắn cho mình cởi áo nới dây lưng.

"Hảo ca ca ngươi thật cường tráng nha, có đôi khi ta cảm thấy ngươi cũng không phải thái giám, mà là một nam tử hán chân chính a."Hoàn Nhi vừa nói nhẹ nhàng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve trên lồng ngực rắn chắc của Tiêu Thần......

Thiếu nữ hoài xuân, lại là một thiếu nữ xinh xắn động lòng người, đừng nói trẻ ranh to xác như Tiêu Thần, mà xem như thái giám thật cũng chịu không được!

"Hảo muội tử, nàng thật là đẹp nha, ta nhìn nàng còn đẹp hơn nhiều so với Hoàng Hậu cùng Quý Phi, thật là kỳ quái vậy mà Hoàng Thượng không thu nàng làm phi tần."Tiêu Thần nói lời trong lòng.

"Hoàng Thượng hắn...... Cũng không có, thế nhưng là tên Cung Thủ Lễ chán gét kia vẫn luôn muốn ta đây, nếu không phải Hoàng Hậu Nương Nương cản trở, chỉ sợ ta đã bị hắn cưỡng chiếm rồi!"

Dôi mi thanh tú của Hoàn Nhi nhăn lại, một mặt chán ghét.

"Có ta ở đây, tuyệt sẽ không để lão vương bát đản hắn đạt được!"Tiêu Thần rất tức giận, "Lão già này đều lớn tuổi như vậy rồi, mà vẫn còn không muốn mặt, hôm nào ta gặp được hắn nhất định phải cho hắn một cái bạt tai."

"Ha ha ha, ngươi cứ khoác lác đi, ngay cả Hoàng Hậu cũng không dám đánh hắn một cái! Thế nhưng là ca ca ngươi biết không? Nghe nói hắn kỳ thật cũng không hoàn toàn là thái giám."

"A? Còn có chuyện lợi hại như vậy!"Tiêu Thần giật nảy mình.

Hoàn Nhi là người nói vô tâm, nhưng hắn là người nghe hữu ý!

Cái này kêu là có tật giật mình.