Chương 29: Súc Dương Chi Thuật!

"Ân, đem Phàm kia đến cho ta xem một chút."Tiêu Thần nhíu mày.

Căn cứ theo phán đoán của hắn cùng Gia Cát Tiểu Sinh, cho rằng vấn đề nhất định nằm ở chỗ tiểu ni cô họ Phàm kia, không chừng nàng còn là nam giả trang nữ, lừa gạt Trương Diêu Nhi.

Thế nhưng là Trương Bạch Quán nói chắc như đinh đóng cột nói Phàm chính nữ, vậy đến tột cùng là ai gây nên?

Chẳng lẽ là võ lâm cao thủ, hái hoa đạo tặc, thậm chí yêu quái quỷ mị làm?

Cái này biết tra từ đầu!

Phàm quả nhiên chính là một tiểu ni cô, sinh mi thanh mục tú, cực kì xinh đẹp, thế nào nhìn cũng không giống là một nam nhân, lại nói càng không có nữ nhân có thể so được với nàng!

Nhưng vẫn là mắt thấy mới là thật.

"Đại nhân, không nên a."Phàm nghe nói muốn nàng ngay trước mặt hai đại nam nhân cùng một công công cởi sạch quần áo, gương mặt xinh đẹp nhất thời liền đỏ lên.

Giọng dịu dàng mềm mại, lệ châu ướt át, dáng vẻ thẹn thùng khôn xiết thật sự là làm cho người ta thấy mà yêu.

"Can hệ trọng đại, không thể không ủy khuất ngươi một chút."Tiêu Thần nhìn đều có chút mềm lòng, từ trước đến nay hắn đối với mỹ nữ đều là không có sức chống cự.

Nhất là tiểu ni cô xinh đẹp động lòng người như vậy.

Nếu như Nghi Lâm trong Tiếu Ngạo Giang Hồ sống sờ sờ đứng tại trước mắt, chỉ sợ cũng chỉ là đến thế này.

Chỉ thấy làn da nàng trắng nõn, mịn màn, đường cong ưu mỹ, linh lung tinh tế.

Ba nam nhân đều trợn tròn mắt nhìn thẳng.

"Ngồi vào trên ghế."Gia Cát Tiểu Sinh lại đưa ra một cái yêu cầu.

Ngay cả Tiêu Thần cùng Trương Bạch Quán cũng không có mở miệng ngăn cản.

"Đại nhân, không nên a!"Phàm tiểu ni cô đánh mắt về phía Tiêu Thần cầu xin giúp đỡ.

"Ngồi xuống!"

Gia Cát Tiểu Sinh thay đổi dáng vẻ hào hoa phong nhã thường ngày, trong mắt chợt hiện hàn quang.

Phàm u oán nhìn Tiêu Thần một chút, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở trên một cái ghế bành.

Tiêu Thần cùng Trương Bạch Quán cùng một chỗ thở phào một cái, liếc nhau, đều ngượng ngùng cười.

Là một tiểu ni cô có một không hai......

Ô......

Đang lúc hai người có chút nhịn không được......

A!

Chợt nghe Phàm phát ra một tiếng rít lên, lại là Gia Cát Tiểu Sinh ở bên cạnh đã trực tiếp ra tay.

Tiêu Thần cùng Trương Bạch Quán không khỏi cùng nhau trách móc mình chậm một bước, để tên Gia Cát Tiểu Sinh ra xuất thủ trước.

Đã thấy hắn vươn một ngón tay ra, hung hăng đâm vào trên Huyệt Quan Nguyên dưới rốn trắng nõn của nàng.

Lập tức, một màn khiến Tiêu Thần trợn mắt hốc mồm xuất hiện......

Ngọa tào?

A!

Trong tiếng thét chói tai của Phàm, Phàm nhảy người lên chạy ra phía cửa sổ, nhưng lại bị Gia Cát Tiểu Sinh giơ một cái chân ra ngáng lại, phù phù một cái té ngã trên đất.

"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi, đồ lưỡng tính này, hại chết lão tử!"Trương Bạch Quán chùi khoé miệng chảy nước miếng, sau khi tĩnh hồn lại, giận tím mặt.

Xông lên tung ra một trận đấm đá với Phàm, đánh hắn máu me khắp người, lăn lộn đầy đất, rốt cuộc không có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào.

"Đừng đánh nữa, để hắn mặc quần áo tử tế, ta còn có lời muốn hỏi hắn."

Tiêu Thần cũng đã tắt lửa, mau tới trước ngăn Trương Bạch Quán điên cuồng lại.

"Tiêu đại nhân a, còn hỏi cái gì? Đem hắn giao cho tiểu nhân là được, tiểu nhân cam đoan để hắn sống không bằng chết!"Trương Bạch Quán hận nghiến răng nghiến lợi.

"Các ngươi đi ra ngoài trước, ta đơn độc thẩm vấn hắn."

Tiêu Thần đảo mắt, khoát khoát tay, mệnh hai người ra ngoài.

Trương Bạch Quán không dám cãi lời, cùng Gia Cát Tiểu Sinh tìm một sợi dây thừng, đem Phàm trói gô lại như gói bánh chưng, lúc này mới ra ngoài.

"Phàm, ngươi còn có lời gì nói?"Tiêu Thần hỏi.

"Sự tình bại lộ, không lời nào để nói, chỉ cầu chết nhanh."Phàm ủ rũ, tự biết hẳn phải chết, chỉ là hối hận không có sớm đào tẩu.

"Ha ha, muốn chết? Nào có dễ dàng như vậy."Tiêu Thần cười lạnh.

"Trong am của ta còn có chút bạc, được khoảng mấy trăm lượng, đều cho công công, chỉ cầu công công cho ta chết thống khoái." Trên mặt Phàm đã lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.

Chết là thì rất dễ, nhưng kiểu chết thì lại rất nhiều.

Tỉ như chặt đầu, chính là một phát răng rắc mà thôi, rất sung sướng.

Nhưng quất roi, chém đôi người, lột da, ngũ mã phanh thây, lăng trì...... Những hình phạt tàn khốc này lại khác biệt, cũng sẽ để cho ngươi chết, nhưng quá trình chết lại để ngươi cực kì thống khổ, thậm chí sẽ để cho ngươi hối hận vì sao lại sinh ra trên đời.

Cái này được gọi là sống không bằng chết, đau đến không muốn sống.

"Ai mà thèm chút bạc vụn của ngươi......"Tiêu Thần chợt nhớ tới cái gì đó, "Đúng rồi, ngươi làm thế nào giấu được việc này?"

"Bẩm công công, đó là do tiểu nhân học được Súc Dương Chi Thuật từ một dị nhân trên giang hồ......"Vẻ mặt Phàm vô cùng nghi hoặc nhìn Tiêu Thần, không biết vị này công công vì sao sẽ cảm thấy hứng thú với cái này? (Súc = co rút)

Ngươi cũng không có đồ chơi để dùng a!

"Học khó không?"Tiêu Thần lại hỏi.

"Chỉ cần thông hiểu bí quyết, cũng không khó."Nét nghi hoặc trên mặt Phàm càng ngày càng sâu,"Làm sao công công muốn học cái này?"