Thái Hậu vung tay lên, một tiểu thái giám bên cạnh lập tức nâng đến một cái mâm vàng trĩu nặng.
Nhìn qua cũng phải tầm khoảng mười tám cân.
Ngọa tào!
Thật đúng là mẹ nó thưởng.
"Đi thôi, về sau chăm chỉ làm việc, tự giải quyết cho tốt."Thái Hậu ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Dạ, nô tài cáo lui!"Tiêu Thần dùng hai tay nâng vàng lên, lui ra khỏi cung, gió lạnh thổi tới, lưng lạnh buốt, lúc này lưng của hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh!
"Tiểu tử, vừa rồi Thái Hậu nói gì ngươi đều nghe thấy được a?"Vương Tận Trung theo sát bên cạnh, hỏi một câu giống như là nói nhảm.
"Đều nghe thấy được."Tiêu Thần nhướng mày, đầu óc lại phi tốc vận chuyển.
"Ân, vậy về sau ngươi nên làm cái gì bây giờ?"Vương Tận Trung cười híp mắt nói.
"Tự nhiên là dốc sức phụng thị Hoàng Hậu, không cô phụ nỗi khổ tâm của Thái Hậu! Nếu Thái Hậu đã yêu mến Hoàng Hậu như thế, hôm này vô luận Hoàng Hậu có cái gì được hay không, tiểu nhân sẽ lập tức đến đây bẩm báo công công!"
Trả lời rất chính xác.
"Cạc cạc cạc, hảo tiểu tử, quả nhiên đủ lanh lợi, xem ra thời gian sau này ngươi ở trong cung sẽ lên như diều gặp gió!"Vương Tận Trung lại là nở một nụ cười quái dị, nhưng trong mắt lại không có một nụ cười nào.
"Vậy vẫn còn phải nhờ vào Vương công công ngài chiếu cố bồi dưỡng?"Tiêu Thần cũng là vỗ mông ngựa vừa đúng lúc.
"Hắc hắc, ta không dám nhận, chỉ sợ về sau ta còn phải nhờ ngươi chiếu cô a."Vương Tận Trung cười cười, giơ lên phất trần trong tay rồi rời đi.
Xem ra Thái Hậu cũng có chút không yên lòng với Hoàng Hậu, Tiêu Thần chắp tay sau lưng vừa đi tản bộ trở về vừa suy nghĩ nên ứng phó việc này như thế nào?
Làm gian tế cho Thái Hậu? Hay là làm tâm phúc cho Hoàng Hậu?
Một vấn đề nan giải.
Nhưng cũng không biết ôm lấy đùi của Thái Hậu có thể giữ được một đầu mạng nhỏ của ta hay không?
"Điện hạ dừng bước! Lão yêu bà tìm người có chuyện gì?"Bên đường bỗng nhiên lóe ra Triệu Công Minh, lại dọa cho Tiêu Thần nhảy dựng lên.
"Ta nói Triệu công công a, đây chính là trong cung, khắp nơi đều là tai mắt, ngươi nói chuyện cũng nên cẩn thận một chút đi?"Trán Tiêu Thần nổi lên ba vệt màu đen nói.
Trong cung hô Thái Hậu là lão yêu bà, đây không phải muốn chết sao?
Còn có vừa nói không phải ta đã nói ít tiếp xúc rồi sao, đạo lý dễ hiểu mà, sao ngươi lại vẫn đến đây?
Hướng tốt ngươi sẽ nói đây là lo lắng cho an nguy của ta, hướng không tốt ngươi sẽ nói sợ ta thiếu thông minh hay gì gì đó!
Cho nên lúc này Tiêu Thần liền định giảng lại đạo lý cho hắn.
Người này không lòng không dạ, lỗ mãng táo bạo, cũng không có đủ mưu.
"Ta lặp lại lần nữa, Triệu công công, tình cảnh của hai chúng ta là cực kì nguy hiểm, về sau vô luận như thế nào, hàng vạn hàng nghìn, đừng tiếp đến chủ động tìm ta!"Tiêu Thần gằn từng chữ một.
"Ài, đây không phải là ta lo lắng điện hạ a, lại nói bên cạnh cũng không ai...... Vậy ta đi?"Triệu Công Minh không cảm thấy Tiêu Thần cẩn thận, mà là hắn nhát gan.
"Chớ đi a, cùng ta quay về uống một chén, chúng ta đóng cửa hảo hảo tâm sự chỉ bảo lẫn nhau."Tiêu Thần lạnh lùng nói.
"A? Vậy thì tốt! Vậy chúng ta...... Ác ác, đúng rồi, ta còn có chuyện, kia cái gì, Tiêu công công ngươi đi mau đi, ta cáo từ trước!"
Triệu Công Minh kém chút coi là thật, thấy trong mắt Tiêu Thần lóe ra sắc mặt giận dữ, lúc này mới kịp phản ứng, nguyên lai thái tử điện hạ người ta đang nói đểu nha......
"Ài......"Tiêu Thần thở dài nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi.
Chỉ bằng trí thông minh này của ngươi còn muốn cùng ta thương lượng cái gì mà đại kế phục quốc đâu?
Chỉ sợ lão đầu nhi ngươi đại chưa thành, bại sự đã dư, không chừng còn hại chết tiểu gia ta!
Người này mà ở lại trong cung sớm tối là kẻ gây họa, hẳn là nghĩ biện pháp đem hắn diệt trừ, chấm dứt hậu hoạn.
Thế nhưng là giết hắn nhưng lại không đành lòng, chỉ có thể về sau tìm cơ hội đem hắn đuổi ra khỏi cung.
Xem ra chính mình khả năng thật sự không phải người có thể thành đại sự a, tâm không đủ hung ác, tay không đủ cứng......
Tình huống hiện tại của Tiêu Thần đừng nói cái gì mà đại nghiệp phục quốc, muốn sống sót đã rất là không dễ ràng!
Vốn cho rằng theo Hoàng Hậu liền có thể miễn cưỡng đứng vững gót chân trong cung, hiện tại xem ra lại là phải lên thuyền giặc rồi.
Địch ý của Thái Hậu đối với Hoàng Hậu rõ ràng như thế, có thể thấy được mâu thuẫn giữa hai người rất sâu, mà mình bây giờ đang đứng giữa mối mẫu thuẫn giữa hai người.
Đến cùng là lựa chọn đùi thon hay là đùi già?
Sống còn.
Đương nhiên tốt nhất là một chân đạp hai con thuyền.
Mẹ nó, chính mình xuyên qua cũng không tránh khỏi quá mức khổ cực, ngay cả cái hệ thống gì gì đó đều không có, cũng không có cái võ công tuyệt thế gì, không có pháp lực cao cường, y thuật thần thông, không thì cho ta cái bàn tay vàng cũng được a!
Tay trắng như này có thể làm được cái gì.
Mà muốn làm phi công cũng không biết phải lái ai?
Không có chút trách nhiệm nào!
Bàn tay vàng không có, nhưng vàng ngược lại là có, hết thảy 20 thỏi vàng ròng, mỗi một thỏi đều nặng khoảng năm lượng, đó chính là một trăm lượng, ta kháo, phát tài a.
Cũng không biết có làm được gì hay không?