"Ai...... Trong chiến loạn, cửa nát nhà tan, nô tài vì sinh kế bức bách, bất đắc dĩ vào cung làm thái giám, tục danh của phụ thân thật sự không muốn đề cập tới, sợ bôi nhọ tổ tông."
Tiêu Thần biết Hoàng Hậu quan tâm cái gì, cố ý thở dài.
"Vậy, tại sao ngươi không cắt cái vật kia cho sạch sẽ?"
Hoàng Hậu hỏi chỗ lo lắng, theo bản năng nhìn xuống hạ thân của Tiêu Thần, mặt lại ửng hồng, càng thấy quyến rũ.
"Lúc ấy cung trong vội vã dùng người, nếu là cắt sẽ phải nằm nửa năm mới có thể rời giường, nói không chừng sẽ còn bị mất tính mệnh, cho nên......"
Tiêu Thần đã sớm biết lời giải thích gượng ép này sẽ không quá hiệu quả, lấy sự thông minh của Hoàng Hậu sẽ không tin tưởng, hư hư thực thực nói.
"Mà địa điểm cắt là ở phòng Triệu Công Công, trước đó nhận qua ân huệ của phụ thân nô tài, lại thấy Tiêu gia chỉ còn lại một cây mầm là nô tài, cho nên......"
Tiêu Thần chỉ có thể cược một chút.
"Ngoại trừ Liễu Như Vân còn có ai biết việc này?"
Hoàng Hậu trầm ngâm thật lâu mới hỏi, xem ra Tiêu Thần là thành công.
"Lại không có ai."
"Lần này ngươi tại Lễ Đèn Lông lập công lớn, Hoàng Thượng tất có phong thưởng, ngươi sẽ lên như diều gặp gió."
Hoàng Hậu chuyển chủ đề, khóe mắt không mang theo tình cảm quét Tiêu Thần một chút.
"Nô tài vô luận có lên như diều gặp gió hay như nào, đều chỉ là chi thần dưới váy của nương nương!"
Tiêu Thần giọng mang hai ý nghĩa, mà nghĩa thực sự chính là nghĩa đen.
"Ân. Bất quá, ngươi có bay cao đến đâu, cũng là ở trong lòng bàn tay Hoàng Thượng...... Có mấy lời bản cung không muốn nói thẳng với ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt, đi thôi."
Ý tứ trong lời nói này của Hoàng Hậu rất sâu.
Không biết Tiêu Thần phải chăng có thể lĩnh hội?
Đầu óc Tiêu Thần một mực rất thanh tỉnh.
Hắn biết Quý Phi Liễu Như Vân cũng tốt, Hoàng Hậu Mộ Dung Đan Thu cũng được, đều là muốn lợi dụng mình, mà ngược lại hắn cũng chỉ là lợi dụng hai người này.
Trước mắt hắn bị hai người nắm lấy mệnh căn, cho nên để hắn hướng đông, hắn cũng không dám hướng tây, giống như là một con tốt mặc cho người định đoạt, thân bất do kỷ.
Bất quá, chỉ cần hắn còn có giá trị lợi dụng, thì hắn vẫn còn có thể sống.
Nếu là không có giá trị, thậm chí còn ảnh hưởng thế cuộc, như vậy nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.
Hiện tại, Tiêu Thần tự tin tạm thời mình vẫn có thể quần nhau với các nàng.
Chỉ là hắn còn gặp phải một cái nguy cơ ẩn tàng, đến từ Hoàng Đế Lý Vạn Cương.
Tiêu Thần luôn cảm giác Lý Vạn Cương muốn chơi chết hắn, sở dĩ một mực không có động thủ, chính là muốn lợi dụng hắn tại Lễ Đèn Lồng đối phó Man Quốc.
Kỳ thật nếu như hắn là Lý Vạn Cương, cũng khẳng định sẽ muốn chơi chết mình.
Có ba lý do.
Đầu tiên, hắn cùng Liễu Quý Phi mập mờ, khẳng định không cách nào giấu diếm được tai mắt của Lý Vạn Cương, làm một tiểu thái giám, dám can đảm thân mật như thế với quý phi, tội không dung thứ!
Tiếp theo, hắn lại còn đạt được Hoàng Hậu thưởng thức, đem thu vào bên trong Khôn Ninh Cung, vạn nhất hắn lại cùng Hoàng Hậu phát sinh một chút chuyện không thể miêu tả...... Có phải là tội càng thêm đáng chết vạn lần?
Vương miện Hoàng Thượng cho tới bây giờ đều là màu vàng, cũng không thể biến thành màu xanh lá!
Hơn nữa, mặc dù hắn tại Lễ Đèn Lông lập được thiên đại công lao, nhưng đối với Lý Vạn Cương tới nói, cũng không phải chuyện gì rạng rỡ mặt mày.
Lại nói vương triều Đại Chu không có nhân tài sao?
Vậy mà để một tiểu thái giám ra mặt giao đấu!
Nói thì dễ mà nghe thì khó.
Như vậy chỉ dựa vào ba lý do trên là đủ.
Thỏ khôn chết, chó săn hầm, ngươi cũng không có giá trị lợi dụng, không giết ngươi thì lại giết ai?
Cho nên cái mà Lý Vạn Cương gọi là ban thưởng, có thể là quan to lộc hậu, có thể là vàng bạc châu báu, cũng có thể là một đầu lăn lông lốc!
Lý Vạn Cương muốn giết hắn, ai cũng không gánh nổi.
Liền xem như Hoàng Hậu cũng không được.
Nói cho cùng mình vẫn phải chuẩn bị.
Lời nói vừa rồi của Hoàng Hậu đã khiến Tiêu Thần tỉnh táo hơn chút, để hắn cẩn thận để ý, xem ra Hoàng Hậu cũng phát hiện sát tâm của Lý Vạn Cương.
Cũng may mình vừa mới lập công lớn, Lý Vạn Cương chắc hẳn cũng sẽ không lập tức động thủ, nhưng thời gian lưu cho hắn, chỉ sợ cũng không nhiều......
Xuyên qua đáng chết!
Tâm sự nặng nề ra Khôn Ninh Cung, đi không xa chợt nghe một thanh âm khàn khàn nhẹ giọng kêu gọi.
"Điện hạ dừng bước."
"Triệu Công Công."Tiêu Thần giật nảy mình, kém chút trực tiếp tung ra một quyền nện ở trên mặt già đầy nếp nhăn của hắn.
"Điện hạ, gọi thần là Công Minh được rồi."
Triệu Công Công cười khiến cho nếp nhăn càng sâu.
Triệu Công Công tên là Triệu Công Minh, nghe tên cũng làm người ta cảm thấy ngưu bức.
Chẳng những danh tự ngưu bức, người cũng rất ngưu bức.
Mặc dù chỉ là một lão thái giám, nhưng lại vô cùng tâm huyết, mà lại đối phụ hoàng của Tiêu Thần là một lòng trung thành!
Sở dĩ bốc lên nguy hiểm to lớn ở lại trong cung, chính là muốn tìm một cơ hội ám sát Lý Vạn Cương, báo thù rửa hận cho chủ tử.