Chương 17: Chương 17: Trốn vào Thiên Cầm sơn

Cầm Song lồng ngực kịch liệt chập trùng, chỉ là vừa nãy giao thủ liền làm cho nàng biết bây giờ chính mình không có thực lực cùng Vương Thiên Trữ cứng đối cứng.

Vân Bộ triển khai, đồng thời Phiêu Vân Thập Bát thức dường như bạch Vân Xuất Tụ, linh dương móc sừng, không có dấu vết mà tìm kiếm, kỳ ảo đến cực điểm.

Trong nhà lại không có âm thanh binh khí chạm vào nhau, Cầm Song mỗi một kiếm đều sử dụng nửa thức tức thu, chuyển đổi thành dưới một chiêu kiếm thức, tìm kiếm kẽ hở của Vương Thiên Trữ. Mà Vương Thiên Trữ sở học Ưng Trảo công chỉ là công pháp Hoàng cấp hạ phẩm, làm sao có thể so với Vân Bộ cùng Phiêu Vân Thập Bát thức của Cầm Song?

Vì lẽ đó hắn lúc này đã biến thành phòng thủ, đem hai trảo múa cho gió thổi không lọt, chống đối phiêu dật công kích của Cầm Song. Một phen biến hóa này khiến cho mọi người xung quanh quan sát trên mặt đều hiện ra kinh sợ.

Không phải nói Thất công chúa là một phế vật ngu như lợn sao?

Làm sao có thể khiến cho đệ nhất cao thủ Thiên Cầm trấn lâm vào thế bị động phòng thủ, không có một chút sức lực nào phản công lại?

Vương thất gốc gác mạnh như vậy sao?

Thời khắc này, hắn đối với vương thất cũng có chút kính nể, nhìn về phía thân hình phiêu dật như mây của Cầm Song cũng không dám trắng trợn không kiêng dè nữa, trái lại lộ ra một tia sợ hãi.

Cầm Vân Hà cùng Cầm bá đứng ở phía xa xa ở một bên quan sát, trong mắt đều lộ ra kinh hỉ. Đặc biệt đối với Cầm Song vô cùng hiểu rõ Cầm Vân Hà lúc này đều mở lớn cái miệng nhỏ, hoàn toàn một bộ dáng dấp không thể tin tưởng.

"Công chúa đã lợi hại như vậy!"

Thế nhưng, hai người đang đứng ác chiến trong lòng cảm giác nhưng lại hoàn toàn khác nhau.

Vương Thiên Trữ chỉ là mới bắt đầu kinh ngạc thời gian ngắn ngủi, liền trầm ổn xuống. Hắn biết luận võ kỹ hắn không bằng Cầm Song, thế nhưng luận tu vi Cầm Song nhưng là không bằng hắn.

Lúc này Cầm Song tuy rằng có vẻ như chiếm cứ thượng phong, thế nhưng là không dám ngạnh công, không dám cùng Ưng Trảo của hắn đụng chạm, chỉ cần đụng nhau, lấy thực lực Thối Cốt hậu kỳ đỉnh cao của hắn sẽ phản chấn khiến cho phiêu dật thân pháp của Cầm Song trở nên tán loạn. Vì lẽ đó Cầm Song chỉ có thể không ngừng biến hóa kiếm thức, tìm kiếm kẽ hở đột phá phòng thủ của hắn. Chỉ cần hắn có thể chịu đựng, rất nhanh Cầm Song thể lực sẽ không chống đỡ nổi, dù sao Cầm Song tu vi so với hắn kém một cảnh giới lớn. Đến lúc thể lực của Cầm Song không chống đỡ nổi, chính là thời khắc Vương Thiên Trữ chém giết Cầm Song.

Vì lẽ đó Vương Thiên Trữ lúc này tâm tình vô cùng trầm ổn, hai tay múa một đôi Ưng Trảo, chờ đợi thời cơ tới.

Vương Thiên Trữ có thể nghĩ đến, Cầm Song tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, Phiêu Vân Thập Bát thức liên tục thi triển, trong lòng không khỏi hiện ra một tia ủ rũ. Chỉ cần tu vi của nàng cao hơn một chút điểm, dù cho chỉ là Thối Cân hậu kỳ, liền có khả năng tìm được kẽ hở phá địch.

Thế nhưng...

Lúc này nàng biết, nếu lại kéo dài thêm, chờ đợi chính mình chỉ có tử vong, bởi vì lúc này thể lực nàng đã tiêu hao một nửa.

"Đi thôi!"

Cầm Song trong lòng thở dài một tiếng,

Bỗng nhiên một chiêu kiếm đâm hướng về phía Vương Thiên Trữ. Vương Thiên Trữ trong mắt hiện ra một tia châm chọc, một đôi Ưng Trảo xoay ngang.

"Coong..."

Cầm Song mũi kiếm điểm ở trên Ưng Trải của Vương Thiên Trữ, Vương Thiên Trữ trên mặt liền hiện ra vẻ vui mừng, thế nhưng lập tức liền hiện ra ngạc nhiên.

Ở trong tầm mắt của hắn, Cầm Song thân hình cũng không có lảo đảo lùi về sau, trái lại là dựa vào lực lượng đòn đánh này, thân hình như cùng một đám mây bình thường bay lên, trong nháy mắt nhảy lên đầu tường, hai chân ở trên đầu tường đạp xuống, thân hình liền phóng lên trời.

"Muốn chạy?"

Vương Thiên Trữ nhảy một cái, thân hình gấp lược mà lên, nhảy lên đầu tường, đã thấy được thân hình Cầm Song đứng vững trên mặt đất, sau đó lại nhảy lên, chập trùng mấy cái liền đã đi xa.

"Ầm..."

Vương Thiên Trữ thân hình như chim ưng bắn lên, đuổi theo hướng về phương hướng Cầm Song vừa đi, thân hình trên không trung xẹt qua một đường vòng cung rơi vào mặt đất, mũi chân trên mặt đất điểm một cái, thân hình lần thứ hai bắn lên.

"Vèo vèo vèo..."

Sáu tên Võ Giả cũng từ trong nhà bay vọt mà lên, theo sát phía sau Vương Thiên Trữ, trong nháy mắt liền không còn hình bóng.

"Công chúa..."

Cầm Vân Hà trong tay nắm chặt lá thư Cầm Song đưa cho nàng, kinh hoảng nhìn về phương hướng Cầm Song hô.

Trong nhà.

Vương Hữu Tài cùng tám tên Võ Giả đã thu lại ánh mắt từ phương hướng Cầm Song lưu vong, quay đầu nhìn về phía Cầm Vân Hà, Cầm Vân Hà sợ đến nỗi run run người, không khỏi lùi về sau một bước. Cầm bá tu vi tuy không bằng Cầm Vân Hà, nhưng cũng tiến lên một bước, đem Cầm Vân Hà che ở phía sau.

Vương Hữu Tài ánh mắt hiện ra một chút do dự, thế nhưng trong nháy mắt liền trở nên kiên định, khoát tay chặn lại nói:

"Đem bọn họ bắt lại đây, nếu như dám phản kháng liền giết."

"Chậm!" Cầm Vân Hà thanh âm run rẩy vang lên, sắc mặt tái nhợt từ phía sau Cầm bá đi ra nói: "Công chúa nhà ta có một phong thư đưa cho Vương Thiên Trữ."

"Thư?" Vương Hữu Tài nhíu mày lại, nhanh chân đi lên phía trước, ánh mắt rơi vào lá thư mà Cầm Vân Hà đang nắm trong tay, duỗi tay ra nói:

"Đem ra!"

Cầm Vân Hà đưa tay dấu ra sau lưng nói: "Đây là thư mà Công chúa nhà ta viết cho Vương Thiên Trữ."

Vương Hữu Tài trên mặt liền hiện ra một tia không kiên nhẫn, đưa tay ra hướng về Cầm Vân Hà tóm tới. Cầm bá đứng bên cạnh quát một tiếng, liền tiến lên đón đỡ, lại bị Vương Hữu Tài một cái tát đánh sang một bên, sau đó một cước đem Cầm Vân Hà gạt ngã, xong hướng tới tám tên Võ Giả kia nói:

"Đem hai người bọn họ trói lại."

"Vâng!"

Hai tên Võ Giả đi ra, rất nhanh liền đem Cầm bá cùng Cầm Vân Hà trói lại, một tên Võ Giả đoạt lại lá thư trong tay Cầm Vân Hà đưa cho Vương Hữu Tài. Vương Hữu Tài đem thư lấy ra nhanh chóng quét mắt vài lần, vẻ mặt liền trở nên âm tình bất định.

"Hai người ở lại chỗ này canh chừng bọn họ, không được thương tổn bọn họ, còn lại đi theo ta."

Vương Hữu Tài đem lá thư đó nhét vào trong ngực, vội vã hướng về phương hướng Cầm Song rời đi nhanh chóng đuổi theo, tám tên Võ Giả lưu lại hai tên, còn lại sáu tên theo sát phía sau Vương Hữu Tài.

Cầm Song ở phía trước toàn lực bay lượn, Thiên Cầm trấn chỉ là một trấn nhỏ biên thuỳ, Cầm Song chỉ có hai con đường có thể trốn. Một con đường là hướng về phía Thiên Cầm thành, sau đó xuyên qua Thiên Cầm thành, xong có thể một đường hướng về vương quốc Đô thành Huyền Nguyệt thành phương hướng bỏ chạy. Một con đường khác chính là hướng về Thiên Cầm sơn bỏ chạy.

Mà Cầm Song lựa chọn chính là Thiên Cầm sơn, nguyên nhân vô cùng đơn giản, Thiên Cầm thành khoảng cách Thiên Cầm trấn đường xá xa xôi, lấy tốc độ hiện tại của Cầm Song e sợ cũng phải chạy thêm mấy ngày. Tu vi của nàng dù sao cũng thấp hơn Vương Thiên Trữ, dựa dẫm vào bộ pháp trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể dẫn trước, thế nhưng theo thời gian kéo dài, nàng thể lực nhất định không bằng Vương Thiên Trữ, mà sẽ bị Vương Thiên Trữ đuổi kịp.

Cho nên nàng chỉ còn cách hướng về Thiên Cầm sơn lưu vong, bởi vì Thiên Cầm trấn ngay ở dưới chân núi Thiên Cầm khoảng cách không tới một dặm, một khi tiến vào Thiên Cầm sơn, nơi đó Tùng Lâm tươi tốt, địa hình phức tạp, thì sẽ có điều kiện cho Cầm Song ẩn nấp.

"Ầm..."

Vương Thiên Trữ nhảy lên đỉnh một cây đại thụ dưới chân núi Thiên Cầm, mặt âm trầm hướng về bốn phía nhìn xung quanh, thế nhưng bóng người Cầm Song đã biến mất không còn tăm tích.

"Thông báo toàn bộ đệ tử gia tộc đến Thiên Cầm sơn!"

"Vâng!"

Một Võ Giả đáp một tiếng, hướng về Thiên Cầm trấn vội vã mà đi. Người chưa đi được bao lâu, Vương Hữu Tài liền mang theo sáu tên Võ Giả nhảy vọt mà tới.