Chương 11: Bọn họ đã đến

Trước tình huống nguy hiểm Sở Thiên lại vô cùng tỉnh táo, chăm chú nhìn hỏa cầu đang bay đến. Càng vào thời khắc nguy hiểm càng không được để tâm thần rối loạn . Hỏa cầu bay vọt tới sắp bắn trúng hắn, trong nháy mắt Sở Thiên chợt vặn người một cái trực tiếp nằm rạp xuống mặt đất, hoả cầu lướt qua thân thể Sở Thiên.

Sở Thiên nín thở nhanh chân chạy đi, thế nhưng hỏa cầu là do Lý Dĩnh dùng thần thức khống chế một kích không trúng ngay lập tức vòng lại đuổi theo. Sở Thiên đã vận dụng sức lực đến mức tận cùng, hắn hiện tại đã không còn là chạy nếu như đến gần quan sát thì sẽ thấy hai chân của hắn trên cơ bản đã ly khai mặt đất giống một trận gió lướt đi. Thế nhưng cho dù Sở Thiên chạy nhanh như thế nào, cũng không khả năng nhanh bằng thần thức của Lý Dĩnh đang điều khiển hỏa cầu. Khoảng cách hỏa cầu càng ngày càng gần, sau lưng truyền tới cảm giác bỏng rát, làm cho Sở Thiên cảm thấy từng đợt đau đớn hắn thậm chí có thể ngửi mùi vị da thịt mình đang bị đốt cháy. Nhất định phải mau chóng rời khỏi phạm vi Phích Lịch Hỏa công kích, bằng vào tu vi của Lý Dĩnh bây giờ tối đa chỉ có thể khống chế hỏa cầu trong phạm vi 1000m. Nghĩ vậy Sở Thiên cắn răng hướng về tường rào biệt thự mà chạy tới.

- "Chết tiệt Lý Dĩnh! Ngày nào đó ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định phải lột hết y phục của ngươi đặt ngươi trên bếp lửa mà nướng! Giống như nướng gà vậy!" Bất quá đây chỉ là Sở Thiên nghĩ trong lòng mà thôi, hiện giờ hỏa cầu đã áp sát sau lưng hắn nếu không phải vì Sở Thiên đang toàn lực chạy trốn, sợ rằng thân thể đã sớm bốc cháy rồi. Phía sau đã truyền đến tiếng la hét ầm ĩ của rất nhiều người, thậm chí còn có tiếng súng, mấy con chó săn cũng không chịu cô đơn hướng về phía Sở Thiên lớn tiếng sủa lên.

Có cách rồi! Sở Thiên trong lòng mừng thầm. Chợt xoay người một cái lao nhanh hướng về phía chó sủa. Phích Lịch Hỏa cầu lại vòng lại theo sát ngay sau Sở Thiên. Ngay khi Sở Thiên gần kiệt sức, hỏa cầu cũng sắp bắn trúng hắn, trong nháy mắt Sở Thiên lao đến chuồng chó. Đáng thương cho con chó kia, thậm chí còn không nhìn thấy thân ảnh Sở Thiên đã bị hắn cầm lấy hai chân nhắc lên lập tức bị xé thành hai mảnh, huyết cẩu phun ra bị Phích Lịch Hỏa phía sau bao phủ. Huyết cẩu chính là khắc tinh của Phích Lịch Hỏa, chỉ thấy Phích Lịch Hỏa 'Xuy xuy ' hai tiếng sau đó liền hóa thành một đoàn khói biến mất. Sở Thiên mệt mỏi thở ra một hơi thật dài, may mà bản thân ứng phó nhanh bằng không chắc không thể giữ nổi mạnh. Coi như mạng lớn cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm. Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy qua tường rào theo đường lớn chạy đi.

Thoát ly nguy hiểm hơn nữa vừa rồi còn tiêu hao tất cả tinh lực, Sở Thiên cảm giác được cả người không còn một tia khí lực nào. Lý Dĩnh chết tiệt, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi! Ý niệm chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên rồi thân thể ngã xuống bên đường.

Không biết đã hôn mê bao lâu, Sở Thiên từ từ tỉnh lại đầu vẫn hơi choáng váng. Bốn bức tường trắng xóa trong không khí còn mang theo mùi thuốc sát trùng ngửi vào vô cùng thoải mái.

- "Sở Thiên ngươi đã tỉnh lại!" Một thân thể mềm mại nhào tới bên người Sở Thiên.

Sở Thiên cố gắng mở mắt mới nhìn rõ bản thân hình như là ở trong bệnh viện, ở đầu giường là bình dịch thể đang ở thông qua ống dẫn chậm rãi chảy vào trong cơ thể mình. Chứng kiến Maria đang ôm mình, bên giường còn có Vương Tuyết thần sắc uể oải hai con mắt đỏ hoe dường như vừa mới khóc nhưng nhìn Sở Thiên tỉnh lại thì trên mặt lại hồi phục vẻ bình thản.

- "Sở Thiên ngươi biết không ? Ngươi hôn mê hai ngày hai đêm rồi! Cảnh sát nói tìm thấy ngươi ngất ở ven đường, sau lưng bị đốt đến đen kịt tưởng rằng ngươi đã chết . Ta và Tiểu Tuyết đều rất lo lắng. Nàng còn một mực canh chừng bên giường ngươi. Ngươi thật đáng chết mà!" Maria nghẹn ngào, vừa nói vừa dùng quyền đánh lên ngực Sở Thiên.

- "A đau!" Nắm tay mới vừa rơi xuống Sở Thiên liền thống khổ kêu to một .

- "Ngươi làm sao vậy ?" Vương Tuyết cũng nhào tới chứng kiến vẻ mặt thống khổ của Sở Thiên, sắc mặt nàng vô cùng khẩn trương.

- "Ngươi đè em trai ta đau quá!" Rất hiển nhiên Sở Thiên là đang diễn trò nhưng nhìn biểu tình lo lắng của hai người, trong lòng Sở Thiên cảm động vô cùng.

- "Ngươi ..." Đôi bàn tay trắng như phấn lần thứ hai hung hăng đánh xuống ngực Sở Thiên chỉ là bất quá lần này lại là bốn.

- "Chu Địch đâu, tại sao không đến ?" Sở Thiên nhìn quanh không thấy Chu Địch.

- "Chuyện này. .." Maria cùng Vương Tuyết nhìn nhau thần tình nhạt đi.

- "Rốt cuộc làm sao các ngươi nói nhanh một chút!" Sở Thiên có chút nóng nảy chẳng lẽ lúc bản thân hôn mê, trong hai ngày này đã phát sinh chuyện gì sao? Một lúc sau Vương Tuyết mới chịu nói:

- "Đêm qua sòng bạc chúng ta bị Trương Sinh dẫn mấy trăm người công kích. Sòng bạc cũng bị đập bởi vì không tìm được Trương Bưu, bọn họ liền đem Chu Địch bắt đi, nếu không có Trương Long Trương Hổ chúng ta cũng bị bọn họ bắt đi rồi. Bọn chúng còn nói ngươi trong vòng ba ngày phải đem Trương Bưu trở về bằng không bọn họ sẽ giết Chu Địch."

- "Chết tiệt!" Sở Thiên hung hăng nắm chặt nắm tay, phía sau lưng lại truyền đến cảm giác đau đớn.

- "May mà mình đem Trương Bưu giấu ở trong mật thất bằng không lần này thực sự là mất hết! Nếu đã muốn chơi, vậy lão tử cùng các ngươi chơi tiếp!" Thân thể đã không có đáng ngại Sở Thiên ngày thứ hai rời khỏi bệnh viện mang theo Vương Tuyết cùng Maria trở về. Trong Hào môn sòng bạc một mảnh hỗn độn, bàn ghế đổ vỡ trên mặt đất, thỉnh thoảng còn bắt gặp vết máu chưa lau kịp. Đám người Trương Long còn đang quét dọn bên trong, thấy Sở Thiên trở về liền vội vã chạy tới.

- "Các huynh đệ bị thương thế nào rồi?" Sở Thiên hiểu rõ thuộc hạ bản lĩnh bình thường khi dễ lão bách tính còn tạm được, nếu đánh nhau thật thì ngoại trừ Trương Long Trương Hổ còn lại căn bản thì không được, vậy nên thương vong hẳn sẽ không ít.

- "Một người chết còn lại bị thương mười ba người, toàn bộ đã được đưa tới bệnh viện" Trương Long cúi đầu không dám nhìn Sở Thiên. "Đều là huynh đệ chúng ta không tốt, không hoàn thành nhiệm vụ lão bản giao phó."

- "Các ngươi không nên tự trách, sự tình đột ngột cho dù là ta cũng chưa chắc có biện pháp! Cho gia đình huynh đệ thiệt mạng năm trăm ngàn, chuyện khác ngươi tự lo liêu cho tốt đi." Sở Thiên nhìn hai người an ủi.

- "Lão bản những chiến hữu kia của ta đã tới, hiện đang ở phòng khách lầu hai, tổng cộng hơn ba mươi người, lão bảo xem an bài họ thế nào đây?"

- "Quá tốt rồi! Mang ta đi gặp bọn họ!" Sở Thiên vô cùng cao hứng, hiện tại chính là lúc dùng người, hơn ba mươi người bộ đội đặc chủng tuy đã xuất ngũ thế nhưng sức chiến đấu không thể coi thường. Phải sử dụng bọn họ thật tốt.