Chương 62: Luận bàn!!!

Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với Minh Quốc. Bởi vì tối hôm qua quốc vương vừa bị người ám sát mà bỏ mình!

Khi tin tức này truyền ra thì gây nên một cơn chấn động vô cùng lớn. Nhưng mà có một số người lại vô cùng bình tĩnh trước tin tức đó!

Tại phủ công chúa!

Lúc này Lâm Tiêu đang cùng và Natalia và các cao tầng của thế lực của nàng đang hội họp.

“Thật không ngờ bọn họ lại ra tay nhanh đến vậy!” Natalia lên tiếng nói!

“Nếu như dựa theo quy tắc thì hiện nay Đại Hoàng Tử là người kế thừa hợp pháp nhất của quốc vương.” Lâm Tiêu lên tiếng nói!

“Đúng vậy! Có lẽ những anh chị em khác của ta sẽ không để điều đó xảy ra đâu! Chính vì vậy nếu muốn leo lên vương vị chỉ có một cách duy nhất mà thôi!” Natalia nói!

“Diệt sạch hết những người thừa kế!” Lâm Tiêu cười nói!

“Đúng vậy! Bởi vì theo luật của Minh Quốc trừ phi là quốc vương tự mình ra lệnh nếu không quyền thừa kế sẽ bắt đầu từ người con trưởng trở xuống. Mà ta là con gái út nên trừ phi là giết hết hoặc có người từ bỏ quyền thừa kế nếu không ta sẽ mãi không leo lên vương vị được.” Natalia nói!

“Nếu như chỉ có việc như vậy thì ta có thể giúp a!” Lâm Tiêu nói!

“Ta rất trông chờ vào sự giúp đở của ngươi!” Natalia nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhóm người họp bàn thêm một chút nữa. Một lúc lâu sau Lâm Tiêu liền đi trở về, trên đường đi có rất nhiều người hầu nhìn thấy hắn thì cúi đầu chào hỏi.

Lâm Tiêu đi một lúc nữa thì liền nghe có tiếng đánh nhau, hắn đi đến nơi phát ra âm thanh thì liền đến khu khiêu chiến, khi đến nơi hắn liền thấy Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt đang chiến đấu với nhau, Lâm Tiêu định ngăn cản nhưng hắn liền nhìn thấy sắc mặt của cả 2 là đang cười vô cùng vui vẻ mà không phải là đang căm giận nhau!

“Rì ra là đang luận bàn a!” Lâm Tiêu cười nói!

Hắn nhìn ra 2 bên thì thấy lúc này có rất nhiều người đang quan chiến và có cả các con gái và nữ nhân của hắn. Lâm Tiêu đi đến chỗ Lâm Chỉ Nhược cười nói:

“Hôm nay vì sao 2 đứa nó lại có hứng đến như vậy a?”

“Không chỉ mỗi hôm nay đâu, mà là thỉnh thoảng 2 người đó đều sẽ luận bàn với nhau xem năng lực của ai mới là mạnh hơn đó mà!” Lâm Chỉ Nhược cười nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền ngồi xuống sau đó bắt đầu quan sát trận chiến. Lúc này Lâm Như Nguyệt toàn thân đang được bao bọc bởi một lớp giáp màu đỏ, vũ khí của nàng là 2 nắm đấm, còn Lâm Thanh Thanh thì được bao bọc bởi một bộ chiến giáp màu xanh, vũ khí của nàng là một thương kỵ sĩ và một tấm khiên.

Bởi vì cả 2 chỉ là luận bàn cho nên chỉ dừng lại ở mức chiến đấu tay đôi mà thôi. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đạo tạo ra kình phong thổi ra xung quanh rồi.

Bỗng nhiên Lâm Tiêu liền liếc mắt lên trên không trung sau đó mỉm cười đứng dậy hô lớn:

“Các con! Đánh như vậy quá nhàm chán rồi! Thêm chút lực đi!”

Mặc đang chiến đấu với nhau vô cùng căn thẳng nhưng mệnh lệnh của Lâm Tiêu lúc nào cũng đều được các con gái lắng nghe kỹ càng. Lập tức trên khuôn mặt cả 2 liền nở một nụ cười dữ tợn, tuy rằng Lâm Tiêu chỉ nói ‘thêm chút lực’ nhưng nhiêu đó cũng đủ để các nàng bộc phát rồi!

“Haaaaa!”

Cả 2 đồng thanh la lên, trên người cả liền bộc phát ra năng lượng dữ đội. Nguồn năng lượng nay liền khiến những người quan chiến gần bị ảnh hưởng mà phải chạy xa ra.

Trước người Lâm Như Nguyệt liền xuất hiện một viên hỏa cầu khổng lồ, ngọn thương của Lâm Thanh Thanh liền biến lớn ra.

Lâm Như Nguyệt liền đấm mạnh và hỏa cầu khiến cho nó bay về phía Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh cũng phong thanh thủy thương về phía Lâm Như Nguyệt!

ẦM!!!

Cả 2 va chạm nhau trên không trung thì liền phát sinh một tiếng nổ lớn. Nơi vụ nổ phát sinh liền phóng lên cao một cơn lốc pha trộn giữa nước và lửa.

Phanh!!

Bỗng nhiên cơn lốc liền bị chấn cho biến mất, ở trung tâm cơn lốc là Lâm Như Nguyệt và Lâm Thanh Thanh đang giằng co với nhau!

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Cả 2 điên cuồng chiến đấu tạo nên các tiếng vang thật lớn vang vọng khắp nơi.

PHANH!!

Cả 2 va mạnh vào nhau sau đó liền lui ra xa. Lâm Như Nguyệt liền co tay lại sau đó điên cuồng đấm về phía trước, hàng loạt nắm đấm lửa liền bay về phía Lâm Thanh Thanh! Lâm Thanh Thanh nâng tấm khiên lên phía trước.

Một lớp màn nước màu đen liền xuất hiện!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Các nắm đấm lửa va vào tấm màn nước thì liên tục phát ra tiếng nổ. Từng luồn sóng xung kích xuất hiện thổi ra xung quanh, mặt sân thi đấu cũng bị chấn cho nứt ra.

Sau khi chấm dứt thì xung quanh Lâm Như Nguyệt được một ngọn lửa bao phủ, Lâm Thanh Thanh cũng được một dòng nước bao phủ!

“Haaaa!”

Cả 2 la lên sau đó lao về phía trước. Lâm Như Nguyệt hóa thành một con hỏa phượng hoàng còn Lâm Thanh Thanh thì hóa thành một con thủy long.

Hống!

Kíu!!

Cả 2 kêu lên một tiếng sau đó lao vào nhau!

Ầm!!

Một tiếng nổ liền phát sinh, cả 2 liên tục giằng co không ai chịu thua ai. Từ nơi cả 2 va chạm xuất hiện những tia điện màu đen đánh xuống mặt đất tạo thành những chiếc hố to, thiên không thì mây đen mịt mù và những tia sét chớp nhá liên tục.

“Lâm Thanh Thanh! Ngươi chịu thua đi! Papa đến đây là để xem ta tỏa sáng mà thôi!” Lâm Như Nguyệt truyền âm cho Lâm Thanh Thanh nói!

“Hừ! Đúng là không biết xấu hổ! Papa đến đây là để nhìn ta mới đúng! Ngươi nên chịu thua là ngươi mới đúng!” Lâm Thanh Thanh truyền âm lại nói!

“Là xem ta!”

“Xem ta!”

“Xem ta!”

…......................................................................................................................

Cả 2 liên tục giằng co với nhau mà không hề phát hiện cả 2 càng lúc càng tăng sức mạnh lên, không gian xung quanh cả 2 đã bắt đầu chấn động dữ dội. Lâm Tiêu ở phía dưới cũng phát hiện không đúng!

Răng rắc!!

Bỗng nhiên không gian liền xuất hiện các vết nứt màu trắng, lần này tất cả người quan chiến trong tối lẫn ngoài sáng đều sợ ngây người, có thể cạ đến trình độ khiến không gia vở ra thì năng lực của 2 người này phải đạt đến trình độ vô cùng biến thái!

Lâm Tiêu thở dài một hơi, hắn cầm cây gậy mới trong tay sau đó gõ nhẹ xuống đất!

Cộc!

Xung quanh Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt liền xuất hiện các vòng tròn ma pháp, sau đó một tia sáng lóe lên.

Vết nứt không gian liền biến mất, bầu trời trở lại trong xanh, Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt cũng dừng lại và rơi xuống đất!

Phanh!

Cả 2 đáp xuống đất khiến mặt đất nứt ra! Khi cả 2 còn đang nhìn nhau thì âm thanh của Lâm Tiêu bỗng nhiên vang lên:

“Cả 2 đánh đã chưa?”

Lập tức thân thể cả 2 liền cứng đờ lại. Sau đó cả 2 cùng quay về phía Lâm Tiêu, Lâm Như Nguyệt liền lên tiếng nói:

“A! Papa ngài đến lúc nào vậy a! Chúng ta lo bàn luận nên không thấy Papa a!”

“Đúng vậy! Nếu Papa ở đây rồi thì chúng con về trước nghỉ ngơi đây!”

“Đúng vậy Papa! Tối gặp!”

Lâm Như Nguyệt và Lâm Thanh Thanh mỗi người một câu sau đó không đợi Lâm Tiêu nói câu nào liền quay đầu bỏ chạy, đây là trường hợp duy nhất mà cả 2 đồng lòng. Nhìn theo bóng lưng của cả 2 thì Lâm Tiêu liền cười nói:

“2 cái đứa này! Tối nay phải mắng một trận mới được!”

“Con thấy là mắng trên giường thì đúng hơn!” Lâm Chỉ Nhược bên cạnh bỗng nhiên nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền gõ vào trán của nàng một cái sau đó nói:

“Con cũng muốn bị mắng sao?”

“Hì hì! Con chỉ đùa mà thôi!” Lâm Chỉ Nhược le lưỡi nói!

Lâm Tiêu cười cười sau đó hắn hướng về Tella và Lotus ngồi phía sau hỏi:

“Các nàng thấy thực lực của Thanh Thanh và Như Nguyệt như thế nào?”

Tella và Lotus nghe Lâm Tiêu hỏi thì nhìn nhau một lúc sau đó Tella liền thở dài nói:

“Haiz! Các nàng mạnh! Nếu đó còn chưa phải là hết sức thì sức mạnh của nàng đã đạt đến đỉnh cao của thế giới này rồi!”

“Con gái của ngươi không một ai tầm thường a!” Lotus cũng nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền cảm thấy tự hào, dù sao được một người Thần Cấp khen con gái của mình Lâm Tiêu vẫn thấy vui.