Chương 142: Lệ!!!

Sau ngày thua cuộc cho Gildarts đã đánh nát lòng tự cao của Lâm Tiêu, hắn biết lúc này hắn không phải trước kia, không sở hữu thân thể bất tử, không có nguồn ma lực vô hạn, không có sức mạnh của quỷ. Thứ hắn có chỉ là kiến thức và thân thể con người này thôi.

Cho nên Lâm Tiêu quyết định phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn nữa, thế là Lâm Tiêu bắt đầu vào việc luyện tập địa ngục, thứ Lâm Tiêu chui rèn không phải là thân thể mà là khai thác toàn bộ bộ não của hắn. Lâm Tiêu biết bộ não của hắn ẩn chứa khả năng vô hạn.

Lâm Tiêu cần đẩy bộ não đi đến giới hạn để kích phát tiềm năng mặc cho việc đó còn đau khổ hơn là dưới địa ngục. Và việc đó đã giúp cho Lâm Tiêu đạt được ma pháp sư cấp S khi chỉ mới 14 tuổi, Lâm Tiêu tham gia kỳ thi cấp S cùng năm với Laxus và khi đó Laxus đã 17 tuổi. Mặc dù nhỏ hơn Laxus 5 tuổi nhưng Lâm Tiêu không hề thua kém gì mà cùng với Laxus đạt thành cấp S!

Sau khi đạt được cấp S rồi thì Lâm Tiêu bắt đầu làm những nhiệm vụ cấp S nguy hiểm, nhưng những nhiệm vụ hắn chọn luôn là những nhiệm vụ khó nhất mà kể cả là Laxus cũng khó mà hoàn thành được.

…....................................

“Ây da! Nhiệm vụ lần này mệt thật đấy!” Lâm Tiêu vươn vai nói!

Lúc này hắn đang chậm rãi đi từ cổng thành phố về phía Fairy Tail. Lâm Tiêu bây giờ cũng đã trưởng thành hơn, trên mặt hắn có 3 vết sẹo trên má trái, đây là không lâu về trước Lâm Tiêu trong lúc làm nhiệm vụ bị nhận vết thương, khi đó hắn gặp một con quái thú có khả năng dịch chuyển tức thời và có bộ móng vuốt cực sắt bén. Lâm Tiêu lúc này đang mặt trên người một bộ quần áo tay ngắn và ống quần ngắn màu nâu. Lâm Tiêu đã mặc bộ trang phục này được một thời gian kể từ khi hắn bắt đầu làm nhiệm vụ cấp S. Danh tiếng của Lâm Tiêu hiện nay đã lan ra rất xa, mọi người đều gọi hắn với cái tên ‘Kẻ ăn mày của Fairy Tail!’ vì bộ quần áo của hắn rất giống ăn mày.

“Ta về rồi đây!” Lâm Tiêu đẩy cửa ra lớn tiếng nói!

Nhưng mà hiện nay trong công hội không có ai cả! Bỗng nhiên Lâm Tiêu nhìn về phía trước thì liền thấy Makarov đang ngồi tại trên quầy bar, trước mặt hắn là một thanh niên tóc xanh, nhưng vì không thấy mặt nên Lâm Tiêu không biết là ai, chỉ là bóng lưng khiến Lâm Tiêu cảm thấy khá quen thuộc.

Makarov đang nói gì đó với cậu bé khi nghe tiếng của Lâm Tiêu thì liền ngẩng đầu lên sau đó cười nói:

“Về rồi à Hayase! Mau lại đây gặp thành viên mới đi nào?”

Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười đi tới, lúc này cậu bé tóc xanh của cũng quanh lại, lập tức Lâm Tiêu liền trợn mắt đứng tại chỗ, cậu bé đó sở hữu khuôn mặt mà Lâm Tiêu không bao giờ quên được. Ánh mắt cùng với hình xăm trên mắt phải khiến Lâm Tiêu khó mà quên.

Jella!

Phanh!!

Lâm Tiêu liền lấy tốc độ cực nhanh vọt lên, hắn đưa tay nắm lấy cổ cậu bé sau đó nhấc lên!

“Thật không ngờ ta còn có thể gặp lại ngươi đấy Jella! Nhưng mà ngươi dám bước vào đây thì ta phải khen ngươi lá gan lớn đấy!” Lâm Tiêu cười lạnh nói!

“Ặc! Anh...anh là ai? Tôi...tôi không quen biết anh!” ‘Jella’ khó khăn nói!

Lâm Tiêu thấy vậy thì nhíu mày, hắn nhìn vẻ mặt của ‘Jella’ không giống nói dối càng khiến hắn nghi hoặc. Lúc này Makarov lên tiếng nói:

“Có vẻ có hiểu lầm ở đây rồi! Cậu bình tĩnh đi Hayase!”

Lâm Tiêu nghe vậy thì chậm rãi thả ‘Jella’ xuống nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô cùng lạnh lùng!

“Nói đi! Ngươi tên gì?” Lâm Tiêu lạnh nhạt hỏi!

“Khụ khụ! Tôi tên là Mystogan! Tôi đến từ một vùng đất xa! Tôi không hề biết anh hay người tên Jella là ai cả!” Mystogan ho khan nói!

Lâm Tiêu càng thêm nhíu mày, hắn ngồi xổm xuống sau đó nhìn chằm chằm về phía Mystogan. Mystogan thấy Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào mình thì liền đề phòng. Một lát sau Lâm Tiêu liền thở ra một hơi sau đó đứng lên và nói:

“Quả nhiên không phải hắn! Mặc dù vẻ ngoài giống như 2 giọt nước vật nhưng mà ma lực lại khác nhau một trời một vực! Tên kia là thuộc dạng cuồng bạo còn của ngươi là vô cùng nhẹ nhàng!”

Mystogan nghe vậy cũng an tâm sau đó liền đứng lên. Makarov thấy hiểu lầm cũng đã được cải thiện rồi thì cũng cười nói:

“Hình cậu rất ghét người kia thì phải!”

“Đúng vậy! Bây giờ tôi vô cùng đấm vào mặt của kẻ kia thật mạnh! Nhưng mà lại không ngờ có người giống người đến vậy!” Lâm Tiêu nói!

“Vậy sao!” Makarov nói!

Lúc này Lâm Tiêu liền hướng về Mystogan nói:

“Xin lỗi nha! Vừa rồi xảy ra chút hiểu lầm!”

“Không sao!” Mystogan lắc đầu nói!

Nghe vậy thì Lâm Tiêu mỉm cười sau đó nói với Makarov:

“Tôi về nghỉ trước đây! Nhiệm vụ lần này khá tốn sức! Cho nên trừ phi có chuyện nghiêm trọng thì đừng có gọi tôi!”

“Được! Cậu cứ về nghỉ ngơi đi!” Makarov cười nói!

Lâm Tiêu liền vẩy tay sau đó liền đi ra khỏi công hội, với số tiền kiếm được từ nhiệm vụ cấp S thì Lâm Tiêu dư sức mua một căn biệt thự lớn. Mystogan nhìn theo bóng lưng của Lâm Tiêu một lúc thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Lâm Tiêu ở đây khiến cậu cảm nhận được áp lực cực lớn.

“Hình như vừa rồi cậu nói là cậu vẫn chưa học được ma pháp sao?” Makarov bỗng nhiên hỏi!

Mystogan nghe vậy thì không hiểu nhưng vẫn gật đầu nói:

“Đúng vậy thưa ngài hội trưởng! Hiện nay ma pháp đối với cháu vẫn còn xa lạ nên không biết phải học ma pháp gì!”

“Nếu vậy thì ta có đề nghị cho cậu một người thầy giỏi đấy!” Makarov nhe răng cười nói! Mystogan nghe vậy thì liền nghi hoặc.

Lúc này tại một khu rừng nằm ở phía bắc Fiore. Cả 2 cô gái tóc trắng đang đứng đối mặt với một con quái thú to lớn.

“Làm sao bây giờ Mira-nee! Nii-chan vẫn không nghe thấy chúng ta!” Lisanna lo lắng nói!

Lúc này Lisanna cũng đã trở thành một thiếu nữ. Bên cạnh Lisanna là Mira, trông Mira lúc này cũng khá chật vật. Có thể khiến Mira ra nông nổi này thì rất hiếm gặp, nhưng đối thủ hiện tại vô cùng khó khăn với Mira bởi vì đó chính là Elfman, nhưng mà lúc này Elfman đang trong dạng quái thú và đang mất kiểm xoát!

“Bây giờ chỉ còn cách đánh cho Elfman bất tĩnh thôi!” Mira nói!

Sau đó tay phải của Mira liền hóa quỷ.

Phanh!!

Mira liền lao lên sau đó đấm về phía đầu của Elfman.

Ầm!!

Nhưng mà liền bị cánh tay của Elfman cản lại. Elfman liền hất mạnh tay ra khiến Mira nhảy lui lại. Elfman liền lao về phía của Mira với tốc độ cực nhanh.

Ầm!!

Mira nhảy lên cao khiến đòn đánh của Elfman rơi vào một tảng đá lớn và phá hủy tảng đá đó. Khi Mira vừa đáp xuống đất và nhìn về phía trước thì kinh hãi. Lúc này Lisanna đang đứng cách Elfman một khoảng cách rất gần!

“Elf nii-chan! Mau tỉnh lại đi! Chúng ta cùng nhau về nhà nào!” Lisanna cầu xin nói!

Bỗng nhiên động tác của Elfman liền dừng lại sau đó liền quay sang nhìn Lisanna. Lisanna nhìn thấy Elfman không có dấu hiệu bạo loạn nữa thì liền mừng rỡ cho rằng Elfman đã bình tĩnh lại, nàng liền tiến lại phía Elfman.

“Coi chừng! Lisanna!” Mira hét lên!

“Không sao đâu Mira-nee! Elf nii-chan đã bình tĩnh lại rồi!” Lisanna quay sang cười nói!

Nhưng lúc này một bóng đen liền che trên đầu Lisanna, Lisanna quay lại thì liền thấy lúc này Elfman đang giơ tay lên.

Vụt!!

Tay Elfman vung xuống với tốc độ cực nhanh.

Phanh!!

Mira đã kịp lúc di chuyển đến trước mặt Lisanna. Nhưng do chân không chạm đất nên Mira và Lisanna đều bị đánh bay. Với cường độ thân thể đã chui rèn nhiều năm của Mira thì đòn đánh này chỉ bị xây xát nhẹ mà thôi. Nhưng mà Lisanna phía sau lại không giống như vậy.

Cả 2 đều bị đánh bay ra một bên khác, ngay khi ở trên không thì Mira liền xòe bàn tay về phía Elfman và bắn ra một hắc cầu!

Ầm!!

Quả cầu rơi trúng Elfman thì phát sinh một vụ nổ, Elfman bên trong vụ nổ hống lên một tiếng lớn sau đó liền biến mất. Mira và Lisanna cùng rơi xuống mặt đất, rất nhanh Mira liền nhanh chóng ngồi dậy. Sau đó nàng liền nhìn về phía Lisanna, lúc này Lisanna đang nằm ở nơi đó bất động.

“Lisanna!!” Mira hét lên sau đó nhanh chóng chạy về phía của Lisanna!

Mira liền nhanh chóng quan sát Lisanna, lúc này trên người Lisanna đã đầy vết bầm tím. Mặt dù mắt vẫn đang mở nhưng lại không có chút ánh sáng nào!

“Lisanna! Lisanna! Em không sao chứ?!!” Mira gấp gáp nói!

“Mire-nee! Em cảm thấy lạnh quá!” Lisanna nhẹ nhàng nói!

“Em sẽ không sao đâu! Chị nhất định sẽ không để em bị gì đâu!” Mira nói! Trên khóe mắt nàng đã chảy xuống 2 dòng lệ.

“Trước mắt em tối quá! Em không thấy gì cả!” Lisanna nở một nụ cười nhẹ nhàng nói!

“Không đâu...không đâu! em sẽ không sao đâu!” Mira nức nở nói!

Bỗng nhiên thân thể Lisanna liền phát sáng sau đó nàng liền hóa thành các hạt sáng và tan biến!

“Lisanna!!!!!” Mira đưa tay theo định níu lấy nhưng không thể níu được gì cả, nàng đành bất lực hét lớn!

Mira gục xuống mà khóc lớn lên.

Ầm!!

Một tia sét xuất hiện chiếu sáng cả bầu trời Magnolia! Lâm Tiêu đang nằm trong phòng ngủ nghe tiếng sét thì liền mở mắt sau đó nhìn bầu trời ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói:

“Cảm giác này....có điềm gở sao?”

Lâm Tiêu cũng không để ý nhiều mà tiếp tục nằm ngủ. Hắn ngủ rất lâu, gần đây cần sử dụng não nhiều nên hắn phải ngủ rất nhiều.

Sáng hôm sau!

“Hayase! Hayase! Mau tĩnh dậy!” âm thanh Erza vang lên!

Lâm Tiêu đang ngủ nghe thấy thì chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn thấy một mặt lo lắng của Erza thì liền ngồi dậy nhíu mày hỏi:

“Có chuyện gì sao? Nhìn mặt em thì rất nghiêm trọng thì phải!”

“Phải! Chuyện này vô cùng lớn! Anh hãy nghe cho kỹ đây!” Erza nghiêm túc nói!

Nhìn thấy Erza như vậy thì Lâm Tiêu không còn buồn ngủ nữa mà liền chăm chú lắng nghe! Erza hít một hơi sau đó chậm rãi nói:

“Lisanna!...qua đời rồi!”

Đùng!!

Như một tia sét đánh ngang tai, Lâm Tiêu hoàn toàn ngơ ngác trước những gì mà hắn vừa nghe được!

Vụt!!

Lập tức Lâm Tiêu liền như một cơn gió lao vụt ra ngoài. Erza cũng không nói gì mà liền lao ra theo, với tốc độ của Erza thì rất nhanh liền đuổi kịp Lâm Tiêu, cả 2 đều hướng về phía Fairy Tail mà đi đến.

Ầm!!

Lâm Tiêu đẩy cửa mạnh ra, lập tức hắn liền nhìn thấy mái tóc màu trắng quen thuộc, nhưng lúc này chỉ có 2 người và một bóng hình cô đơn!

“Mira...!” Lâm Tiêu nhẹ nhàng gọi!

Tiếng gọi của Lâm Tiêu khiến cho thân thể Mira run rẩy, nàng chậm rãi quay đầu lại, lúc này Mira đã không còn vẻ mặt tự tin cá tính như ngày nào mà thay vào đó là một khuôn mặt yếu đuối đầy nước mắt.

Lâm Tiêu chậm rãi đi về phía Mira, những người khác cũng tự động tách ra để Lâm Tiêu dễ dàng đi qua. Khi đến trước mặt Mira thì Lâm Tiêu liền giang tay ôm lấy Mira mà không nói lời nào. Hơi ấm từ lồng ngực của Lâm Tiêu tạo cho Mira một cảm giác giống như là về nhà vậy!

“Hu waaaa!” Mira bắt đầu khóc lớn lên như một đứa con nít vậy!

Lâm Tiêu nghe thấy tiếng khóc của Mira thì liền cắn răng lại, mắt của hắn cũng đỏ lên và ngấn nước, đây là lần thứ 2 Lâm Tiêu rơi lệ.

“Khóc đi! Hãy khóc cho hết mọi nỗi buồn đi! Để sau này em không phải khóc thêm một lần nào nữa!” Lâm Tiêu vỗ lưng Mira nhẹ nhàng và nói!

Mira đưa tay ôm lấy lưng Lâm Tiêu và tiếp tục khóc lớn. Cả công hội chỉ có tiếng khóc của Mira mà không hề có bất cứ âm thanh nào khác!