Chương 46: Chương 46

Thần trí Sở Tịch bỗng tỉnh táo lạ thường.

Ban đầu tình hình sức khỏe của y đã như vậy, hôm sau chắc chắn sẽ nhanh chuyển biến xấu rơi vào hôn mê, nhưng kì lạ là, tinh thần y vẫn rất minh mẫn, thậm chí khi Trịnh Bình bế y lên xe còn hơi choáng váng một chút.

Một người ở trạng thái hôn mê hoặc nửa hôn mê sẽ không say xe, Sở Tịch lúc này hoàn toàn tỉnh táo, xe đi được nửa đường bắt đầu say. Buồn nôn, muốn ói, chẳng ói ra được gì, toàn thân mê man hỗn loạn. Trịnh Bình dọc đường đều ôm lấy y vào lòng, như thể đang ôm một báu vật quý báu nhất yêu thương nhất không hề buông tay, thậm chí còn không buông lỏng tay cho Sở Tịch ra gần cửa sổ hít thở không khí.

“Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”

“…….”

“Anh đưa em đến một nơi.”

Xe dừng ở bến tàu, đổi thuyền. Sở Tịch dựa vào lan can nôn một trận, toàn là nước, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt thật khó coi. Dạo gần đây sắc mặt y vẫn không tốt, nhưng người vẫn là có sức sống, cho dù y nằm ở đâu, bác sĩ cùng Đổng Sa đều xếp hàng vây quanh y, y cũng có thể khiến cho người ta hiểu rõ: Sở gia đại công tử vẫn đang gắng gượng, chưa hề gục ngã, Sở gia vẫn đang sừng sững lớn mạnh chứ chưa sụp đổ.

Loại ý chí tồn tại này không phải bậc trưởng giả nào cũng có được, ở mỗi thời điểm nhất định, Sở Tịch mang lại cho người ta cảm giác cực kì sắc bén. Có lẽ do vẻ mặt quá nhợt nhạt mà lộ rõ ánh mắt sắc sảo kì lạ, khi ánh mắt đen láy của y chiếu thẳng vào Trịnh Bình, Trịnh Bình cảm thấy mình không thể nào lảng tránh câu hỏi của y nữa. “Anh muốn đem tôi đi đâu?”

Trịnh Bình đáp: “…….Lên đảo.”

“Đảo nào?”

“Đảo riêng của anh.”

“Anh đi tránh ai?”

Trịnh Bình không đáp, Sở Tịch từng bước hỏi dồn: “Đổng Sa? Kim Thạch? Sở gia? ——Hay là anh sợ tôi?”

Trịnh Bình bỗng chốc á khẩu. Cho dù hắn không thừa nhận, hắn cũng không thể không nói, lúc trước trăm phương nghìn kế mang Sở Tịch ra khỏi Hongkong là muốn làm suy yếu thế lực của y, đặng khiến y quy phục mình. Thế lực đằng sau Sở Tịch quá lớn, gia tộc trăm năm không dễ coi thường, hắn muốn hoàn toàn có được Sở Tịch thì ắt phải né tránh mũi nhọn phía sau y.

Đây là hành vi hoàn toàn bình thường, thổ phỉ yêu thầm công chúa, cũng không thể lấy đá chọi đá chạy lên triều đình nói với hoàng gia, ta thích công chúa nhà các ngươi gả nàng cho ta đi. Tư duy quen thuộc của đám thổ phỉ thông thường là bắt cóc công chúa bỏ chạy, sau đó rời xa quê hương, cả đời trăm phương nghìn kế không để quan phủ bắt được.

Nhưng khi Trịnh Bình đối mặt với Sở Tịch lại có phần đuối lý, trước giờ không để ý, hiện tại cảm giác này rất mãnh liệt. Thuyền vẫn chưa nhổ neo, ánh mặt trời rạng sáng không quá chói chang, Sở Tịch ngồi trên bến tàu, một bàn tay khoát lên đầu gối, cứ vậy tùy tiện cẩu thả ngồi, giơ tay ra hiệu cho Trịnh Bình: “Giả dụ thế này, anh nói anh thích tôi.”

Trịnh Bình đáp: “Ừ.”

“Thích từ lúc nào?”

Trịnh Bình chẳng biết đáp ra sao. Từ lúc nào? Lúc nào là đi săn, lúc nào là bắt mồi, lúc nào thèm độc chiếm, lúc nào thì thích, lúc nào thì yêu?

——Ai mà nói rõ cho được?

“Lần đầu tiên gặp gỡ tôi, tại nhà tôi, anh đã khiến tôi rất khó chịu.” Sở Tịch nói, khẩu khí còn mang theo ý tứ coi thường, “——Lúc đó anh không nhất thiết thể hiện….vụng về như thế, anh hoàn toàn có thể nói trực tiếp với tôi, Sở Tịch, tôi rất ngưỡng mộ em, thậm chí anh rất thích em, em có thể cho anh xin số điện thoại không? ——Mặc dù tính tình tôi hay phũ, nhưng cũng không đến mức tùy tiện vùi dập ý tốt của người lạ.

Trịnh Bình vẫn trầm tư, hắn không biết phải nói sao.

“Sau đó anh có thể gọi điện cho tôi, tán gẫu vài chuyện hàng ngày. Chúng ta có khi sẽ thêm một lần hợp tác đôi bên cùng có lợi, sau đó hợp tác nhiều nữa, trở thành bạn bè tốt. Tôi vốn không có bạn, anh cũng không phải một kẻ khó gần, rõ ràng từng bước từng bước tiếp cận cũng chẳng khó khăn gì, chúng ta có thể có lúc cùng ngồi chén chú chén anh tâm sự, như vậy nếu anh muốn tiến một bước thân thiết hơn thì tôi cũng sẽ không phải không cân nhắc. Đừng nhìn tôi như vậy, chẳng ai lại đi ác cảm với người thích mình. Bước phát triển mà tôi nói có thể cần thời gian vài tháng thậm chí vài năm, cho dù lâu, nhưng bền chắc. Nếu như——Tôi nói nếu như tôi thấy mình chấp nhận được anh, vậy chúng ta ít nhất cũng giữ được một mối quan hệ thân tình trong khoảng thời gian lâu thật lâu còn gì.”

Sở Tịch nói: “Thói hấp tấp cùng ăn hại của anh phá hỏng mọi thứ, bây giờ anh trở về, nói anh thích tôi, lại còn đòi mang tôi đi.”

Ánh mắt của y như đang tố cáo: Anh coi, anh lại tới nữa. Làm sao tôi tin được anh sẽ không làm thương tổn tôi?

Trịnh Bình chợt nhận ra mình không còn gì để nói. Hết thảy tội lỗi xem ra đều hợp tình hợp lý, thì ra ngay từ đầu hắn đã định hướng sai lầm rồi.

Sở Tịch đứng dậy, gật gà gật gù quay lại: “Tôi vẫn nên trở về thôi…. Tuy là tôi có một chút thích anh, nhưng mệnh yểu khí nhược, chẳng may cả cái mạng đều hẻo trên người anh thì không phải quá đen à?”

Y vừa đi được hai bước thì bị Trịnh Bình kéo lại, Trịnh Bình chắn trước mặt y, hay tay siết chặt lên bờ vai y, vẻ mặt bối rối: “Vậy chúng ta….. chúng ta… Em nghĩ có cách nào cứu vãn được không?”

Sở Tịch bất chợt thấy buồn cười. Gã đàn ông này yêu thương y đến vậy, yêu đến bất cần tính mạng, y đâm người này một dao rồi đẩy hắn xuống biển. Mưu sát trắng trợn không chừa một đường sống, là cực điểm của tuyệt tình; thế nhưng ngay sau khi gã đàn ông may mắn thoát chết, hắn lại dè dè dặt dặt lo được lo mất mà hỏi y: Em nghĩ chúng ta có cách nào cứu vãn không?

Trên đời còn có kẻ nào đốn mạt như hắn nữa không?

Không có hả?

Cái tên vừa hèn vừa ngu ngốc….Sao mình lại gặp phải hắn?

Sở Tịch vì vậy mà đã thực sự bật cười. Đúng vậy, y vẫn còn rất yếu, không cử động nổi, nói cũng không ra hơi; phải rồi, y vẫn đang rơi vào tay Trịnh Bình, y không cách nào chạy thoát; nhưng rõ ràng là một cảnh tượng quen thuộc cùng con người quen thuộc, duy chỉ có một việc không giống: Đều là bị cưỡng ép ra khỏi Hongkong, lần này y chiếm thế thượng phong. (www.shenyaying.wordpress.com)

Cảm giác thật kỳ quái. Gã đàn ông này khiến y an tâm như vậy, sự tồntại của hắn như thể tuyên bố với y rằng: Anh vĩnh viễn không phản bội em! Anh vĩnh viễn ở bên cạnh em! Anh vĩnh viễn đều là của em, chỉ cần em không vứt bỏ anh!

…..Chỉ thiếu mỗi câu ‘Em ngoắc ngoắc ngón tay là anh chạy tới liền’ đại khái thế.

Loại cảm giác này như là thứ tài sản trong tay người khác, có tiền của, có nhà đất, có vàng bạc; người khác trong mắt Sở Tịch chỉ là tiền mặt và nhà cửa, đáng giá nhưng dễ bị mất giá. Trịnh Bình thì là vàng bạc, cho dù cổ phiểu có rơi rớt, thì vàng vẫn là đồng tiền mạnh, luôn là thứ ngươi có thể trông cậy có thể dựa vào.

“——Cách thì cũng có đấy,” Sở Tịch chậm rãi nói, nhàn nhã lắm, như thể từng câu đều đã quen thuộc nơi đầu lưỡi, “….Cả đời tôi chưa được ai theo đuổi, anh có thể thử….làm người đầu tiên.”

__

Bước dạo đầu?

Không khó, thực sự không hề khó.

Ít nhất với Trịnh Bình mà nói thì không khó tẹo nào. Hắn đã từng mất tất cả, Sở Tịch không yêu hắn, Sở Tịch muốn giết hắn, Sở Tịch không cần hắn, cho dù hắn đạt được cả thế giới thì cũng có ý nghĩa gì? Tiếng khóc tuyệt vọng trên bờ biển hãy còn vọng bên tai, chớp mắt Sở Tịch lại cho hắn một tia hi vọng, đối với Trịnh Bình thật giống như một đứa trẻ mất đi vật mình yêu quý nhất, trong nháy mắt lại phát hiện ra của quý thất lạc nằm ngay góc đường.

Vết thương đầy người đứng dậy là có thể quên, nơi mềm yếu nhất nhạy cảm nhất bị đâm một dao, đau đến quằn quại, nhưng thế đã là gì? Chẳng phải vẫn còn hi vọng hay sao?

Sở Tịch chẳng phải cho hắn thêm hi vọng nữa sao?

Hòn đảo của Trịnh Bình nằm cách Hongkong 50 hải lý, cũng không quá lớn, nhưng trên đảo thực sự tinh tế, đúng vào độ xuân về hoa nở, biệt thự be bé tường đỏ cửa xanh nổi bật trên nền trăm hoa rực rỡ vô cùng lãng mạn. Hòn đảo này đã được chuyên gia tu bổ được một thời gian, lúc Sở Tịch nhìn thấy cũng không lấy gì làm quá ngạc nhiên. Một kẻ bon chen làm ăn giữa chính phủ và hắc đạo, một kẻ có hậu phương vững chắc mà không dám chường mặt ra ngoài, giữ lại cho mình một chốn đi về cũng là chuyện vô cùng dễ hiểu. Lại nói hòn đảo nằm trong vùng biển phi quốc tế này đối với kẻ quyền thế thật ra không hề đáng giá, tại sao có người bỏ ra hàng đống tiền không đi làm ăn mà lại đốt vào sới bạc với bàn rượu?

Trịnh Bình vẫy vẫy tay với thủ hạ: “Cậu ra đây.”

Thủ hạ tiến tới thấp giọng hỏi: “Trịnh tiên sinh có gì phân phó?”

“Đưa hết mọi người trên đảo này đi, à, để lại một người làm vườn, còn lại đều không cần thiết. Mỗi ngày đúng giờ mang thức ăn đến là được, đồ dùng sinh hoạt cũng thêm một ít.”

“Vậy ai đến phục vụ ngài?” Thủ hạ cảm thấy hốt hoảng, phải biết Trịnh Bình là đích tôn nhà họ Trịnh từ lúc sinh ra đã có cả đoàn người phục vụ nuôi lớn mà, lần duy nhất tự mình động tay động chân hình như là giặt đôi tất?

“Mình tôi tự lo được rồi, à mà đừng có cho người quấy rầy bọn tôi, bảo Lưu Triệt tạm thời lo toan mọi việc.”

……Đàn ông điển hình lúc đang yêu chỉ số thông minh tuột xuống âm, thủ hạ rủa thầm, tức giận nghĩ.

Sở Tịch đẩy cửa biệt thự. Lối vào vườn hoa tràn ngập sắc hương, ánh nắng mơn trớn gương mặt y, người bệnh lâu ngày cũng hiện lên khí sắc tươi tắn. Trải thảm trắng phau, trang trí tinh tế, rèm cửa vừa kéo lên là nắng tràn ngập phòng, chiếu sáng cho bài trí trong phòng khách đều trở nên sáng sủa lộng lẫy.

Trịnh Bình lúng ta lúng túng: “Bố trí cũng lâu lắm rồi, bọn họ nói phòng ngủ của em là thế này….”

Sở Tịch trầm tư không nói, một lúc sau mới hỏi: “Anh làm sao biết phòng ngủ của tôi như thế nào?”

Trịnh Bình vã mồ hôi. Hắn đương nhiên có sắp đặt cơ sở ngầm trong Sở gia, chỗ đó còn thông thẳng đến sát cạnh đám người thân cận mỗi ngày hầu hạ Sở Tịch; Trịnh Bình cũng chẳng gọi y làm gì, cứ thế để ý xem Sở Tịch thích ăn gì thích chơi gì thích đọc sách gì, trong phòng trang trí hoa hoét thế nào, dọn dẹp ra làm sao. Sở Tịch dẫu sao nhiều tật xấu, ngươi không thể trông chờ một cậu ấm được nâng như nâng trứng mà không có nổi thói xấu nào, thế nên công tác tỉ mẩn bài trí một rừng chi tiết nhỏ nhặt cũng hại não vô cùng.

Kết quả là tạo ra một căn phòng cực kì vừa ý Sở Tịch, ban đầu định để đến khi giải quyết xong xuôi Kha Dĩ Thăng rồi mới khoe với Sở Tịch, thế nhưng lùm xùm một vụ, ồn áo bát nháo, tưởng như chết đi sống lại. Trong lúc thân tàn ma dại hình như vẫn có một con đường, vì vậy dốc hết tiền của đặt cược vào con đường đó.

Đúng là báu vật, hắn sẽ chẳng còn nhiều vật giá trị nào để mà đem ra thế chấp nữa đâu.

May mắn Sở Tịch cũng không tra hỏi. Y vén rèm cửa sổ, lui ra sau vài bước, sau đó ngồi lên ghế sô pha. Xương cốt toàn thân y đau kinh khủng khiếp, nhưng y vẫn không để Trịnh Bình nhìn ra.

“Bây giờ,” Sở Tịch nói, “Trịnh tiên sinh, mời anh giới thiệu lại một lần nữa về bản thân mình với tôi xem. Mặc kệ nói thế nào thì đây vẫn là bước làm quen đầu tiên của hai người, đúng không?”