"Ui, khách quý khách quý."
Tống Uyên mở cửa, thấy Từ Giang đang đứng bên ngoài, hơi kinh ngạc.
Lần này không chỉ có Từ Giang, mà còn có muội muội Từ Lỵ của hắn đồng hành.
Thái độ lần này của Từ Giang rất nghiêm chỉnh, nhìn Tống Uyên cười nói: "Lần này ta tới thứ nhất là muốn cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, thứ hai là, muốn bàn với ngươi một chuyện."
Tống Uyên nhíu mày, đứng sang một bên, giơ tay dẫn hai người đi vào, đưa họ tới sảnh chính.
Sảnh chính không lớn, nhưng đủ chứa mười mấy người, hai bên để sáu cái ghế, đầu hàng ghế là hai chiếc ghế thái sư, trên đại sảnh treo một hoành phi, trên đó viết bốn chữ "Chí Tồn Cao Viễn".
Ba người ngồi sang hai bên, Tống Uyên phân phó người chuẩn bị nước trà bánh ngọt, xong mới nói: "Không biết Từ huynh tới đây vì chuyện gì?"
Từ Giang và Từ Lỵ nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng nói: "Ta nói qua cảm tạ Tống huynh, tự nhiên sẽ không thể đi người không."
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong ngực ra một quyển sách rất mỏng, đặt lên mặt bàn, nói: "Ta nhớ lúc trong rừng cây, Tống huynh đệ sử dụng có thể không chỉ là công phu nội gia phải không."
"A? Làm sao ngươi biết?" Tống Uyên híp mắt lại, khẽ nói.
Khóe miệng Từ Giang nhếch lên, ngửa cổ nói: "Tuy ta tự nhận mình không có kiến thức uyên bác về cương thi như Tống huynh đệ, nhưng về phương diện võ học, vẫn có chút hiểu biết, đủ để nhận ra.
Tống huynh đệ, chắc hẳn ngươi biết sử dụng nội lực đi."
"Nội lực?!" Tống Uyên ngẩn ra, cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn biểu tình của Tống Uyên, Từ Giang cũng ngạc nhiên, nói: "Chẳng lẽ Tống huynh đệ không biết lực lượng của mình gọi là nội lực?"
"Ách." Tống Uyên bóp cằm, không trả lời.
Nhưng lời của Từ Giang khiến hắn cảm thấy vui mừng, mình học võ tới bây giờ, vẫn muốn luyện ra nội lực, có lẽ hôm nay có thể tìm được câu trả lời từ chỗ Từ Giang.
Thấy Tống Uyên im lặng không nói gì, như thầm chấp nhận suy đoán của mình, Từ Giang càng tươi cười, ngẩng cao đầu, thiếu chút nữa dùng lỗ mũi nhìn người.
"Ha ha, xem ra Tống huynh đệ có lẽ không hiểu gì về lực lượng của mình rồi."
Lúc này Từ Giang đang nóng lòng muốn trả ơn, trên môi nở một nụ cười, nhẹ nhàng bắt chéo hai chân, nhìn tách trà trên bàn, vươn tay lấy tách trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Hít hà~!"
Từ Giang híp mắt, lắc đầu nói: "Lá trà này không được, chẳng những không có vị thơm, mà lại còn hơi chát, Tống huynh đệ, ta đề nghị ngươi thử thiên tùng sơn trà, đó chính là cực phẩm nhân gian, sau khi thưởng thức, không những mồm miệng thơm ngát, mà còn có tác dụng nâng cao tinh thần."
Từ Lỵ bên cạnh lườm Từ Giang, sau đó nghiêm mặt, duy trì tư thế ngồi đàng hoàng.
Nếu như không phải thi thoảng nàng vẫn chớp mắt, có thể sẽ bị người khác ngộ nhận là bức tượng.
"Từ huynh, nhà ta cũng không phải hạng giàu có gì, trà đắt như vậy không uống nổi." Tống Uyên từ từ nói.
Từ Giang quơ quơ hai chân, khoát tay lia lịa nói: "Không không không, không hề đắt một chút nào, chỉ một ngàn hai một lượng mà thôi."
"A a a." Trên mặt Tống Uyên nở nụ cười đạt chuẩn của một bồi bàn, nói: "Ta nhớ vừa rồi Từ huynh vừa nhắc tới nội lực, tiểu đệ kiến thức nông cạn, không biết Từ huynh có thể giảng giải một chút về nội lực, cho tiểu đệ đại khai nhãn giới được không."
Từ Giang nghe Tống Uyên nói vậy, chân mày cau lại, chợt rung đôi chân, có thể là vì hai chân đã tê, sau khi đổi hai bên chân, lại chậm rãi nói: "Ài, Tống huynh đệ, không nên gấp mà, vi huynh tự nhiên sẽ nói với ngươi, đây cũng là lý do ta tới đây mà."
Tống Uyên nghe xong, cười một tiếng, cũng bắt chéo hai chân, một tay cầm ly trà, mở nắp ly, một tay kia cầm chiếc bánh ngọt, chấm nước trà ăn.
Từ Giang nhìn hành động của Tống Uyên, cau mày nói: "Huynh đệ, ngươi như vậy có chút thô lỗ, làm người cần học lễ nghĩa."
"Nga." Tống Uyên gật đầu một cái, sau đó một miếng cắn bánh ngọt, một miếng uống ngụm trà, súc trà bằng miệng vài cái, nuốt xuống, rồi nấc một tiếng.
Khuôn mặt Từ Giang lúc này đã trông khó coi, hắn bỏ cốc trà lên bàn, sau đó nói: "Hay là chúng ta bàn chuyện chính đi."
"A a, Từ huynh cứ nói." Tống Uyên cười ha hả nói.
Từ Giang thấy mình đang như đàn gảy tai trâu, khẽ hừ một tiếng: "Nói đến nội lực, đấy chính là truy cầu của các võ giả, nhưng ở dân gian, cường giả nội lực gần như không tồn tại, chỉ có một ít đại gia tộc cùng chiến lực nòng cốt quốc gia, mới có thể xuất hiện cường giả nội lực.
Trong mắt bình dân, một quốc gia mạnh mẽ, được quyết định bởi sức mạnh quân đội, nhưng trong mắt cao thủ chân chính, quốc gia mạnh mẽ, được quyết định bởi cường giả nội lực."
"Như thế nào mới có thể trở thành cường giả nội lực?" Tống Uyên lúc này đã nghiêm túc trở lại, hỏi.
Từ Giang ngửa đầu, nói: "Dựa theo ước định, những tin tức này không được phép công khai với người bình thường, tuy nhiên Tống huynh đệ đã là cường giả nội lực, cho nên nói cho ngươi cũng không sao.
Muốn trở thành cường giả nội lực, phải rèn luyện thân thể tới cực hạn, nhưng loại phương pháp này đừng nói là người bình thường, coi như là những gia tộc có bí pháp hay cao tầng hoàng gia mà nói, cũng hết sức khó khăn.
Dù sao không phải ai cũng có thể rèn luyện thân thể tới cực hạn, hơn nữa cực hạn mỗi người khác nhau, điều này sẽ dẫn đến tiêu chuẩn không đồng đều, đối với giới võ đạo là một điều khó khăn.
Sau đó, có người nghiên cứu ra bí dược, chỉ cần sử dụng nó, là có thể giúp người khác không cần tu luyện thân thể tới cực hạn cũng có thể tu luyện ra nội lực."
Tống Uyên trông như đang suy tư điều gì đó, gật đầu nói: "Loại phương pháp này, đúng là một phương pháp tốt để sản sinh là cường giả nội lực."
Nhưng Từ Giang lại phủ nhận: "Cái giá để sản sinh một cường giả như vậy quá lớn, hơn nữa sử dụng bí dược cũng có phần trăm thất bại, phương pháp điều chế cũng vô cùng trân quý, không luyện chế ra dễ dàng được."
"Có cường giả nội lực không cần sử dụng bí dược chứ?" Tống Uyên hỏi.
"Đương nhiên là có, bọn họ bằng cách tu luyện thân thể tới cực hạn, sau đó thông qua công pháp đặc thù tu luyện ra nội lực, trở thành cường giả nội lực chính thức, so với những cường giả sử dụng bí dược thì cường đại hơn nhiều, cường giả như vậy, mỗi gia tộc chỉ cần có một người, là có thể đảm bảo gia tộc hưng thịnh không suy."
Nói tới chỗ này, Từ Giang nhìn Tống Uyên, chậm rãi hạ hai chân xuống. Mặc dù hắn không thể hiện rõ ra, nhưng Tống Uyên vẫn có thể nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt đối phương.
"Nói như vậy, ta cũng là một cường giả nội lực chân chính?" Tống Uyên nhìn hai lòng bàn tay mình.
Từ Giang lắc đầu nói: "Không, tình huống của ngươi rất đặc thù, ngay cả công pháp đặc thù ngươi cũng không có, lại có thể tự sinh ra nội lực, trước giờ ta chưa từng nghe thấy ai giống ngươi."
"Thiên Đạo chi thể." Lúc này, Từ Lỵ từ từ nói ra bốn chữ.
"Hả?" Từ Giang nghi hoặc nhìn Từ Lỵ.
Mà Tống Uyên cũng chuyển tầm mắt của mình lên người nàng.
"Tống Uyên, có thể hắn có Thiên Đạo chi thể."