Chương 4: Sắp tới

Trời bỗng nhiên hơi tối xuống, phảng phất như có mưa xối xả muốn phủ xuống rất áp lực, mây đen bao trùm lấy nhìn như là trời muốn mưa.

"Thình thịch" lại một rương vật tư được mang lên xe, Tương Sơn đầu đầy mồ hôi thở hổn hển nhìn thùng hàng xe tải, phần cửa thùng xe đã được mở ra, Tương Sơn lúc đầu còn không biết mở như thế nào sau lại là ở buồng lái trên đài điều khiển phát hiện cái nút, mới mở được cửa thùng xe.

"Xem ra phần lớn đồ vật không thể đem theo, mặc dù nhà kho không thể đặt được nhưng không gian chung ở phía trước có thể được đặt một chút." Tương Sơn lau mồ hôi thở phì phò nói rồi nhìn lên bầu trời đang dần tối và cau mày. .

Hai tay dùng sức đẩy cửa thùng xe, hai cánh cửa bịch một tiếng chăm chú đóng lại. Tương Sơn xoay người hướng về trong phòng chạy đi, còn có nhiều thứ hắn muốn mang lên xe. Bầu trời đột nhiên thay đổi vào buổi chiều. Tương Sơn không cần xem thời gian đếm ngược của điện thoại di động cũng cảm thấy rằng thời gian tận thế sẽ đến sớm.

  ....

  ....

Phung Huyện nằm ở một thành phố cấp quận bên dưới thành phố Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang và gần đây dường như được chia thành các khu hành chính trong quy hoạch. Nó nằm ở bờ biển phía đông của tỉnh Chiết Giang, phía nam thành phố Ninh Ba, hôm nay cũng là một ngày bình thường đối với người dân.

Người đi đường vội vã trên đường, xe hơi đến và đi, thành phố với dân số gần 500.000 người năm 2015 này hiện đang phồn vinh.

"Trời sắp mưa sao?" Một thiếu niên ngồi chờ bên đường nhìn lên bầu trời. Vào buổi chiều giữa hè, bầu trời đột nhiên tối xuống, mây đen rậm rạp, quả thật trời muốn mưa. Thiếu niên liếc nhìn lên bầu trời, đôi mắt nghi hoặc biến mất trong giây lát, nhìn thấy taxi dừng lại bên người liền chui vào bên trong xe.

Người đi đường và xe cộ cũng sôi nổi phát hiện dường như trời muốn mưa, cũng bắt đầu trở nên vội vội vàng vàng, xe điện xe đạp đều nhanh tốc độ hơn, có chút người đi đường cũng trốn vào kiến trúc phụ cận hoặc siêu thị, dù sao thì ai cũng không muốn trời mưa ướt.

Gió thổi không mạnh nhưng có chút lạnh. Vào mùa hè nên mọi người mặc áo ngắn vì thế cảm thấy hơi lạnh do gió thổi.

Mưa không rơi nhưng trời nhiều mây đến nỗi khiến mọi người trông hơi lo lắng và sợ hãi.

Trên đường dòng xe cộ như cũ, chạy vội vã ào ạt đến đích.

  ....

  ....

Nhà Tương Sơn nằm ở ngôi làng phía tây không xa Phụng Huyện. Ngôi làng cũng bắt đầu trở nên ít yên tĩnh hơn. Tiếng gió và âm thanh của nhiều loài động vật trong không khí phá vỡ sự yên tĩnh buổi chiều.

Trong làng có một số động vật như chó và mèo bắt đầu sủa một cách khó hiểu khiến hầu hết chúng phải ở bên ngoài, từ yên tĩnh trở nên rất ồn ào.

Trong phòng ngủ ngôi nhà của mình, Tương Sơn đang sửa sang lại mọi thứ. Mọi thứ trong tầng hầm gần như được sắp xếp vào xe. Mặc dù có nhiều thứ để lại nhưng nhà kho vẫn đầy. Nhiều thứ được chất đống trong phòng ngủ và không gian chung của xe. Dù sao có thể mang nhiều tốt hơn là mang ít sau này cũng chưa chắc là có.

Hiện tại Tương Sơn đang phân loại quần áo và đệm chăn. Vì phòng ngủ trong xe có tủ quần áo, ban đầu hắn chỉ mang theo một vali quần áo nên bây giờ anh có thể mang thêm quần áo. Đồ mỏng và đồ dầy đều mang một chút, đệm chăn cũng mang cho một chút.

Xách theo quần áo và đệm chăn, Tương Sơn nhìn chằm chằm phòng ngủ của mình, muốn nhìn một chút xem có quên gì không. Trong mắt tràn đầy phiền muộn, có lẽ sau này sẽ không quay về nơi này.

Tương Sơn có kế hoạch của hắn. Hắn dự định từ Phụng Huyện sau đó hướng phương bắc đi tới Thượng Hải rồi đến thủ đô. Mặc dù là tận thế nhưng hắn vẫn tin rằng đất nước sẽ có thể đối phó với nó. Lại ở điều kiện thuận lợi đi qua địa phương chưa từng qua, xem xem tận thế rốt cuộc sẽ biến thành hình dáng gì, xem xem có những người khác thường hay không. Dẫu sao người cũng là động vật quần cư, hắn vẫn muốn đi địa phương nhiều người mặc dù hắn có điện thoại di động thần kỳ và cửa hàng thần kỳ.

Hắn cũng rất sợ bị người khác phát hiện nên giờ hơi mê man, liếc nhìn vào phòng ngủ một lần nữa. "Ôi, đi một bước xem một bước đi." Tương Sơn bất đắc dĩ nói, xoay người xuống tầng.

Đem đệm chăn nhét và quần áo treo vào trong tủ, Tương Sơn gật đầu hài lòng.

Xe mỗi một mặt đều có kính mà ở phía dưới kính đều sẽ có một cái nút. Ngay khi nhấn nút này, thân xe được bảo vệ bởi kính sẽ tự động trượt và sau đó bạn có thể thấy rõ bên ngoài, kính có chiều cao tương đương một chiếc xe khách bình thường. Có hai chiếc kính dài ở bên cạnh phòng ngủ và cũng có kính mở ngoài trời. Ngoài ra khu vực chung và nhà vệ sinh cũng có nhưng nhà bếp không có. Tương Sơn cũng đi ra ngoài để kiểm tra. Cái kính này là một chiều, bên trong có thể rõ ràng nhìn thấy bên ngoài mà bên ngoài nhìn vào thì 1 mảnh đen nhánh, không giống như kính một chiều thông thường biến thành một tấm gương, điều này khiến hắn cảm giác rất không tồi.

Trên xe Tương Sơn còn đang ở buồng lái nghiên cứu, "Đây là rada? Oa, cao như vậy cấp a." Hắn phát hiện thứ gì đó mới.

Chiếc xe được trang bị tất cả các tính năng mà chiếc xe của nó nên có như điều hòa, TV, Bluetooth và điều hướng. Các sản phẩm của công nghệ chưa biết thật là thần kỳ. Có radar cảm biến nhiệt, hơn nữa Tương Sơn còn phát hiện trong tay lái phụ có một cái nút. Chỉ cần vào ấn sẽ trong nháy mắt sẽ xuất hiện từng cây cột ngay lập tức nhét thẳng xuống đất và cố định xe, ấn một nút khác ở bên cạnh sẽ có một lớp thép dày được thả bên ngoài những cây cột cố định để bảo vệ đáy xe. Cái này tác dụng hẳn là trong trong hoàn cảnh ác liệt.

Sau một thời gian dài kiểm tra, Tương Sơn cũng phát hiện ra rằng xe sau khi được biến đổi thì không có hệ thống vũ khí, điểm ấy khiến hắn cảm giác vô cùng tiếc nuối và thất vọng.

Nghiên cứu xấp xỉ, Tương Sơn cũng mệt mỏi. Nhìn xuyên qua kính chắn gió trong buồng lái để nhìn lên bầu trời, bầu trời đã tối như nửa đêm. Gió vẫn không ngừng thổi dường như càng lúc càng lớn và mưa vẫn là không có rơi xuống.

Tương Sơn quay trở lại phòng ngủ và nằm trên giường, bàn tay phải trống rỗng bỗng nhiên điện thoại di động xuất hiện ngay lập tức.

Bây giờ hắn rất bối rối, còn có chưa tới nửa ngày sẽ tận thế nhưng giờ bị vướng vào việc có nên nói cho người khác biết về tận thế hay không, để cho bọn họ trốn đi. Có lẽ không ai tin điều đó nhưng thiện tâm làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Tương Sơn làm việc sau khi tốt nghiệp trung học, không có bạn bè xung quanh. Chỉ có một vài người bạn xe mà hắn biết. Họ đều là những người chăm chỉ. Anh ấy cũng có một vài người quen ở trường trung học. Họ không giỏi giao tiếp nên mối quan hệ nhạt dần. Không đề cập đến người thân, cha hắn người như vậy, tính tình kém nên trong thôn cũng không có người nào chào đón, thân thích đã thật lâu không qua lại mà tết cũng chỉ gọi điện thoại thăm hỏi

"Ai, quên đi, tự chăm sóc bản thân, ngay cả khi ta nói với họ thì cũng không ai tin tưởng ta." Tương Sơn cau mày, vẫn có chút lo lắng.

Nhìn vào đồng hồ đếm ngược màu đỏ trên điện thoại, Tương Sơn đã mở cửa hàng một cách nhàm chán nhìn những đồ vật thần kỳ trong cửa hàng. Tương Sơn cảm thấy vậy cũng là một loại hưởng thụ tốt.

Tương Sơn dựa vào đầu giường chơi với điện thoại di động của mình, "Này? Dấu chấm than này có ý nghĩa gì?!" Có một biểu tượng hộp nhỏ ở góc trên bên phải của cửa hàng và một dấu chấm than trên hộp đó. Tương Sơn dùng ngón tay ấn vào.

"Lần mua đầu tiên, tặng một gói quà ngẫu nhiên có cùng giá trị. Nhấp vào xác nhận để mở." Điện thoại di động hiển thị một câu như vậy khiến Tương Sơn trong nháy mắt không thể bình tĩnh lại được.

"Đệt mợ nó còn có phúc lợi như vậy a, lần này thoải mái, trong cùng một giá trị, vậy là khi ta mua Hệ thống cải tạo xe dã ngoại bảo đảm sinh tồn dùng 55 vạn, nếu ta may mắn sẽ được tối đa 55 vạn, còn tối thiểu cũng bao gồm 1 nhân dân tệ, ách." Tương Sơn đã hưng phấn lại có chút khẩn trương bởi vì hiển thị là ngẫu nhiên, hắn sợ chút đi ra cái giá trị nhỏ nhất thì xong rồi.

Sau khi suy nghĩ về nó, Tương Sơn vẫn nhấp để xác nhận. Dù sao cũng là tặng thì tốt hay xấu đều tùy thuộc vào nhân phẩm.

Mới vừa ấn vào xác nhận, một rương xuất hiện ở cuối giường có màu xanh quân đội và hình chữ nhật, nhìn thoáng qua nó trông giống như hộp vũ khí trong phim và có một hộp vuông nhỏ hơn một chút ở bên cạnh.

"Thu được rương trang bị quân sự và hộp tiếp tế đạn, bao gồm: súng lục tự động Colt M1911A1, súng carbine M4A1, Shotgun M1014, súng bắn tỉa AWP." Nhìn vào hình ảnh được hiển thị trên điện thoại di động, Tương Sơn sợ ngây người

Không kiên nhẫn quay người đến cuối giường, dùng

s

"Giàu to rồi, lần này giàu to rồi, những trang bị này mới có thể để cho ta xông pha trong tận thế đi." Tương Sơn hưng phấn đè nén giọng mình, run rẩy lấy ra một cây súng lục M1911A1, tay súng lạnh như băng khiến hắn yêu thích không buông tay.

Mở cái rương đạn dược ở bên cạnh, bên trong tràn đầy rương nhỏ khác, dùng đủ loại hộp giấy nhỏ chứa, hẳn là đạn cho những súng ống này, số lượng rất đủ.

Sự phấn khích vẫn chưa qua. Tương Sơn đã tìm thấy một điểm mấu chốt, dường như bản thân mình không biết dùng súng. "Ách, dường như ta trong trò chơi dùng qua súng nhưng trong hiện thực không chơi đùa a, làm sao bây giờ." Vấn đề này khiến hắn hơi nhức đầu, không có cách nào khác chỉ có thể sửa sang cái rương xong nhét chúng xuống dưới giường, chờ tận thế tới hãy nói.

Tương Sơn châm điếu thuốc, khóe miệng vẫn cười toe toét, ý cười dạt dào, "Mặc kệ nó, dù sao thì đến lúc đó lại nói, đến lúc tận thế ta luyện súng sẽ không có chuyện gì a." Mặc dù ý tưởng này không chắc chắn lắm nhưng Tương Sơn cũng không muốn để ý tới. Khói thuốc bị hút ra ngoài dưới hệ thống thông gió của xe, không khí bên trong xe trông thoáng hơn.

"Ầm ầm" Tiếng sấm rền bên ngoài tiếp theo là hạt mưa rơi xuống. Mưa rất to va tiếng mưa dồn dập khiến người ta cảm thấy trận mưa này lớn vô cùng. Tương Sơn đoán chừng mưa như thác đổ, hút thuốc, đứng ở bên giường và từ cửa sổ nhìn thế giới đen nhánh bên ngoài, bóng tối và mưa xối xả cọ rửa xuống, thế giới hùng vĩ ngày càng trở nên kỳ lạ.