Xe sinh tồn chậm rãi chạy trên con đường rợp bóng cây ở hai bên, hai làn đường xe chạy không lớn, lúc này hỗn độn không chịu nổi, xe kẹt trước, Tương Sơn phải lái xe đụng tới, tốc độ xe rất chậm, tựa như xe tải nhẹ, cũng may động lực xe sinh tồn mạnh mẽ, từ từ đẩy mấy chiếc trong làn đường về phía trước một cách chậm chạp.
Xe tải chạy vô cùng chậm, Từ ngã rẽ để vào con đường cộng đồng này, không hơn 10m lộ trình, Tương Sơn lái xe đã một hồi lâu, bên cạnh zombie đã bị âm thanh xe va chạm hấp dẫn, đều vây quanh, cào xe sinh tồn, cũng may đã sớm khảo nghiệm qua năng lực phòng hộ xe, Tương Sơn cũng không lo lắng, nhiều zombie bởi vì tới gần bánh xe quá mức, bị nghiền ép, cái âm thanh này tựa như giẫm lên cà chua thúi, khiến người vô cùng buồn nôn.
Con đường rợp bóng cây trong khu cộng đồng này có thể nói là một con đường rất yên tĩnh trước ngày tận thế, thế nhưng sau tận thế cũng không còn nữa, bên cạnh cửa hàng phần lớn đã bị phá hư, do con người gây ra hay là zombie làm, không biết được, chẳng qua bây giờ đối với hắn mà nói tương đối trọng yếu chính là, hắn dự định xuống xe, đúng, dưới tình huống xe còn bị vây quanh, hắn muốn xuống xe, bởi vì hắn đã nhìn thấy ngân hàng bưu chính.
Bây giờ đối với Tương Sơn mà nói, hắn và người sống sót trong tận thế không giống nhau, hắn trọng yếu nhất không phải thức ăn, đương nhiên ngươi nói mạng là trọng yếu nhất, chuyện đương nhiên, ngoài sinh mệnh ra, đối với hắn trọng yếu nhất. Chính là tiền, có tiền, hắn có thể từ cửa hàng mua bất kỳ vật gì, chỉ cần hắn có tiền.
Tương Sơn nhìn cửa chính ngân hàng trước mắt, cửa vào và mặt tiền của cửa hàng không lớn. Đây là một ngân hàng bưu chính ở một con đường cộng đồng, rất nhỏ, thế nhưng là ngân hàng, Tương Sơn lái xe chậm rãi đem xe đậu ở chính diện ngân hàng, phanh lại, đứng dậy.
Kiểm tra cẩn thận trang bị trên người. Dây đeo súng đang mang khẩu M4 và khẩu súng shotgun cầm trên tay đầy đạn, mặc trên người áo chiến thuật màu đen tuyền, cũng cắm đầy băng đạn và tràn đầy đạn, ba trái lựu đạn cũng nhét ở bên trong, vốn là bao súng sau khi suy tính, phát hiện không thích hợp tác chiến chuyên sâu, bị vứt bỏ, mà vì chiến đấu, mua cái áo chiến thuật có thể gắn thêm rất nhiều đạn dược, còn mua một cái chân bao súng khác, gắn M1911A1, tiền lấy được khi dò đường sau bữa cơm trưa, trong nháy mắt một phân không còn.
Từ cửa sổ xe đóng kín, mắt nhìn xuống lũ zombie bên cạnh xe, thân xe bị chúng nó cào phát ra tiếng vang nhỏ, Tương Sơn kiểm tra rồi hít sâu, nắm thật ba lô chặt sau lưng, mở cửa sổ trần xe ở không gian chung, ấn vào một cái nút bên cạnh, một cái thang trượt xuống từ mái nhà, "Phù" Tương Sơn dùng sức đỡ cây thang, bò lên.
Mặc dù đã tiêu diệt không dưới trăm con zombie, thế nhưng trạng thái bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau, thứ nhất, một đường giết chết zombie đều từng cái từng cái, tối đa cũng liền mấy cái, mà lúc này zombie có một đám, hơn nữa zombie ở trên đường, xung quanh không kiến trúc và khu vực đông đúc, mà bây giờ hai bên đều là cư xá, cho nên Tương Sơn tâm tình bây giờ và trước kia không giống nhau.
Đứng ở trần xe, kính cửa sổ ở mái nhà và phía ngoài cửa chắn trong nháy mắt đóng lại, Tương Sơn đi tới sát biên giới trần xe, nhìn zombie dưới chân bên cạnh xe, đặt khẩu súng shotgun trên vai bằng dây đeo súng, thả lại trên lưng, mở bao da trên đùi, tay phải lấy súng lục ra.
Ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn, lại nhìn đầu đường một chút, Tương Sơn hai tay nắm súng, cúi đầu nhắm vào đầu của zombie, "Rầm" "Rầm" "Rầm" "Rầm", tiếng súng không ngừng vang lên, bên cạnh xe, zombie liên tiếp không ngừng ngã xuống đất.
Tương Sơn sau khi mua súng ống nhập môn, thuật bắn súng hoàn toàn bất đồng, có thể nói là thường dân bước vào bên trong cánh cửa, thuật bắn súng không tính là tốt, thế nhưng đã có chút môn đạo, khoảng cách gần chăm chú nhắm đầu, tỉ lệ chính xác tăng lên rất nhiều.
Âm thanh của khẩu súng lục tự động Colt M1911A1 dĩ nhiên nhẹ hơn nhiều so với tiếng súng shotgun, thế nhưng đây là đường phố cộng đồng, mà zombie lại có thính lực nhạy bén, trong nháy mắt trong cửa hàng bên cạnh có chút zombie, đều tập tễnh đi tới hoặc là bò, toàn bộ tất cả đi ra.
Tương Sơn vội vã liếc nhìn, thấy bên cạnh xe zombie cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, tháo băng đạn đã hết ra, thay băng đạn mới.
Không cần phải nói, đổi đạn so với trước đây nhanh hơn rất nhiều.
Súng lục để vào bao súng, một bên cài nút lại, Tương Sơn đã từ trần xe nhảy đến trần xe bên cạnh, "Thình thịch" một tiếng, tiếp theo lại chuyển thân nhảy lên, rơi xuống đất, cúi đầu thẳng tắp chạy vào cửa chính ngân hàng, tay phải nắm về phía sau lấy shotgun, "Răng rắc" lên cò, "Rầm" một tiếng, không giống với Colt M1911A1, tiếng súng shotgun M1014 vô cùng vang dội, trong nháy mắt bên cửa một con zombie và một biển quảng cáo bị nghiêng, chỉ trong thoáng chốc bắn tung ra ngoài, giống như vải rách bị nổ hư.
"Rầm", Tương Sơn hướng về phía quầy kính ngân hàng bắn một phát, trong nháy mắt kiếng chống đạn tựa như bông tuyết nứt ra, Tương Sơn quơ lấy thùng rác bằng inox trên đất, ném tới, đụng vào kính trên, trong nháy mắt vỡ vụn một mảnh.
Mang theo cái bao tay, tay trái khẽ chống mặt bàn bằng đá cẩm thạch của ngân hàng, tiếp theo dùng sức, hai chân vừa bước, cả người trở mình tiến vào, trong quầy khắp nơi là tiền, Tương Sơn nhìn chung quanh một chút, không zombie, cúi đầu càn quét.
Lần lượt từng tờ nhân dân tệ màu đỏ, từ trên tay Tương Sơn biến mất, lúc này tâm tình của hắn, vô cùng tuyệt vời, trong quầy tán lạc, tiền đầy đất, đối với hắn mà nói rất nhiều, mở ngăn kéo bên trong quầy, rất nhiều nhân dân tệ, ba cái quầy hàng đều có một tiểu két sắt, Tương Sơn không nói hai lời hướng về phía một két sắt chưa mở xạ kích, bắn mấy phát sau đó cửa két sắt đã bị đập nát, tiền bên trong cũng có chút bị hao tổn, Tương Sơn không quản, trực tiếp đưa tay lấy tiền.
Tương Sơn động tác rất nhanh, trong buổi chiều nóng bức, toàn bộ không gian đều tràn đầy nhiệt lượng, cả người bốc hắn mồ hôi, mặc quần áo như vậy và mặc những thiết bị như vậy, có thể tưởng tượng được, quan sát quầy hàng xung quanh, không thấy tiền, lấy tay giở một đám ngăn kéo.
"Sẽ không có, chẳng qua ngân hàng bình thường không phải đều là có kho bạc ấy ư, chẳng qua hiện tại ta sẽ không mở ra! Đi trước!" Tương Sơn dùng giấy trắng bên cạnh, lau mồ hôi trán, vừa định xoay người, trước mắt đã nhìn thấy một đám zombie chen lấn hướng cửa chính ngân hàng qua đây.
"Cmn" Tương Sơn cắn răng, đầu óc trong nháy mắt vừa chuyển, từ trong túi áo chiến thuật móc ra một quả lựu đạn, kéo ngòi nổ phía trên, dùng sức hướng ngoài cửa ném đi, lựu đạn màu xanh đậm trên không trung lướt qua đại sảnh ngân hàng, phi tới cửa đụng vào trên người một zombie sắp vào cửa, sau đó rơi xuống mặt đất, "Bốp" âm thanh thanh thúy rơi xuống đất, zombie cúi thấp đầu dừng bước, phía sau và bên người, một đám zombie đều vây quanh lại.
"Oanh" tiếng vang đinh tai nhức óc, Tương Sơn nằm xuống sau quầy, cũng bị tiếng vang truyền tới rung động làm hắn sợ mất mật, bụi và mảnh vỡ bay tới, làm cho hắn đầy bụi đất.
Đứng dậy, nhìn phía cửa, cửa chính ngân hàng đã toàn bộ bị tạc mở ra, mảnh kiếng vỡ trên đất, mà đủ loại xác zombie cũng thế rơi đầy đất, trên tường, khắp nơi đều có, Tương Sơn bay qua quầy hàng, cầm shotgun, chạy ra ngoài.
Khói và bụi từ từ rơi xuống, tầm mắt không bị hao tổn quá nhiều, Tương Sơn ra cửa, cẩn thận lấm lét nhìn xung quanh, phát hiện zombie ven đường nhiều hơn rất nhiều, không nói hai lời, bấm đồng hồ trên tay mở cửa chính xe sinh tồn, trực tiếp chạy vào bên trong xe.
Cửa xe đóng lại, Tương Sơn nằm trên ghế dài, cả người mồ hôi nóng liên tục, "Phù" thở ra một hơi, còn chưa trì hoãn một chút, âm thanh xe bị zombie cào truyền đến, hắn nhanh chóng tiến vào buồng lái, ngồi trên ghế lái, lái xe.
Từ cửa sổ xe nhìn xem, vốn cửa chính cư xá đã bị mở ra, đã có zombie từ đó không dứt bắt đầu chạy ra, cũng may bên phải cửa chính cư xá, có lẽ bởi vì người chạy trốn tận thế bố trí, cửa lớn cư xá bị xe ngăn chặn toàn bộ, rất nhiều zombie trong cửa lớn cư xá chật chội nhưng không ra được.
Tương Sơn cắn răng một cái, một cước đạp chân ga, xe sinh tồn phát ra một âm thanh động cơ, "Oanh" vọt tới trước, trước mặt đủ loại xe hơi trong nháy mắt bị đụng vỡ, zombie và đủ loại vật thể sôi nổi bị nghiền ép hoặc là đánh bay.
Nhìn vào những zombie đằng sau tấm kiếng chiếu hậu, Tương Sơn không đếm tỉ mỉ số zombie giết chết, cũng cảm giác đã đạt tới một số lượng kinh khủng, hai làn đường xe chạy, cũng đã bị bế tắc, ra khỏi đường phố, hai bên cư xá nhà lầu không thấy, đường xe chạy cũng chầm chậm biến thành rộng, xem ra đã ra khỏi khu cộng đồng, tới khu công nghiệp, ven đường xe cộ và zombie ít đi rất nhiều, chẳng qua phát hiện xe sinh tồn, đều xoay người hướng Tương Sơn và xe di chuyển.
Xe lái thẳng tắp, ven đường thỉnh thoảng xuất hiện một số siêu thị và cửa hàng, Tương Sơn cũng không dừng xe đi kiểm tra, bởi vì trong đầu hắn vẫn hiện lên một đám zombie khiến người đầu óc tê dại, hắn nghĩ chạy về phía trước xem, zombie có lẽ sẽ không đuổi.
Xe sinh tồn chạy ra khu công nghiệp không lớn, từ đồng hồ to trên bản đồ xem, đã lập tức đến bến xe, chỉ cần lại qua một Thành trung thôn phía trước, sau đó rẽ trái là đến trạm xe buýt phía Đông.
Chạy qua một cái cầu, ở trên cầu đem hai chiếc xe hơi, đã bị nổ đụng rơi vào giữa sông, Tương Sơn lái vào thôn không lớn bên cạnh bến xe.
Trung tâm y tế thôn, Thiên Thiên Tân siêu thị, Vạn Gia Phúc siêu thị, tốc độ xe đã giảm xuống, Tương Sơn đi ngang qua cửa hàng, trong lòng ngứa một chút, từ kiếng chiếu hậu thấy sau xe đám zombie không có đuổi theo, Tương Sơn châm điếu thuốc, dừng lại xe, mở cửa xe đi xuống.
Lòng người đều tham lam, chớ nói chi là loại tham lam này, còn dựa vào hy vọng sống sót và động lực.
Tương Sơn thổi bay đầu của zombie trước mặt, nhìn đường phố trước mặt, hắn vượt qua xe, hướng trung tâm y tế đi đến, cái thôn ngoại ô này Tương Sơn đã tới, vốn Phụng Huyện cũng không lớn, nguyên nhân là phần lớn nghề nghiệp của hắn đều chạy qua, vì thôn sắp phải phá bỏ và dời đi nơi khác, cho nên đã không có người nào ở, đều chút cụ già, hơn nữa gần đây chính phủ quy hoạch, đem khu vực này đổ lên, dự định tạo cư xá mới.
Tay phải nắm tàn thuốc, hít một hơi thật dài, trải qua một ngày chiến đấu, Tương Sơn cả người cảm thấy có chút uể oải, phun ra vòng khói, Tương Sơn nhìn chung quanh một chút, bên cạnh xe và trên đường phố, ngoại trừ diệt zombie té trên mặt đất và bị hắn giết, không có bất kỳ dị thường.
Tương Sơn đi tới bên tường, nhổ ra tàn thuốc, đem súng lục trong tay xỏ vào bao súng, hai tay cởi ra quần jean, kéo khóa, "Ào ào" một tiếng, âm thanh dòng nước đụng vào vách tường vang lên, Tương Sơn đỡ yếu hại, nước tiểu hướng về phía mặt tường, vẻ mặt vô cùng vội vã.
Lấm lét nhìn xung quanh, không có vấn đề, sau đó lấy ra di động, tay trái khống chế di động, vừa nhìn di động một bên bài tiết "Chất lỏng" được lưu trữ cả buổi trưa.