Hệ thống tự có sẵn hệ phòng ngừa những người ăn cơm chùa nên khách nào mà ăn cơm không trả tiền thì chắc chắn không thể rời đi được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao một mình Lộ Dao lại có thể mở được cửa hàng nhỏ này. Hệ thống đã tạm thời thay thế công việc của nhân viên thu ngân rồi.
Lộ Dao nhìn tổng thu nhập của ngày hôm qua cùng hai bát canh ngọt rồi rơi vào trầm tư: Đây là cái quỷ gì vậy?
Tiền của cô đâu? Cho dù không phải nhân dân tệ thì cũng là một đơn vị tiền tệ nào đó đi chứ?
Nhưng cái mục "Thu vào một trăm bảy mươi tiếng đồng hồ, tương đương với bảy ngày" này là cái gì vậy?
Hệ thống:【Báo cáo chủ quán, thời gian là vật phẩm duy nhất thông dụng ở thế giới này. Trừ thời gian vĩnh hằng ra thì nơi này chẳng còn gì nữa cả. Thế nên cư dân nơi này chỉ có thể dùng thời gian làm thứ để trao đổi đồ ăn.】
Lộ Dao: "...Cậu chưa nói với tôi việc này lần nào đâu nhé. Không thể đổi thời gian thu vào thành tiền giấy cho tôi được à?"
Hệ thống:【Thật có lỗi quá. Hệ thống chỉ có chức năng hiện thực hóa ước mơ cho chủ quán mà thôi, chưa được trang bị chức năng ngân hàng.】
Lộ Dao: "...Nói cách khác là tất cả chi tiêu cho việc mở cửa hàng đều do một mình tôi gánh chịu nhưng lại không có khoản thu nhập nào ư?"
Hệ thống: 【Hiện thực hóa ước mơ ấy mà, dù sao cũng phải trả giá một chút chứ.】
Lộ Dao: "..."'
Thậm chí cô còn không biết rốt cuộc bản thân mình đã đồng ý nguyện vọng gì mà lại phải trả một cái giá đắt như vậy à.
Cái hệ thống lừa đảo này!
Hình như hệ thống cảm nhận được sự im lặng chết chóc của Lộ Dao nên đã cất tiếng làm dịu không khí:【Thời gian có thể gửi vào kho hàng. Nếu chủ quán muốn kéo dài tuổi thọ thì có thể rút thời gian ra nhập thẳng vào số tuổi thọ của cô. Nếu nghĩ theo một hướng khác thì chỉ cần không ngừng mở cửa hàng, cô sẽ có thể nhận được sự bất tử. Đây là thứ mà rất nhiều người đang mơ ước đấy.】
Lộ Dao: "..."
Không có tiền thì mở cửa hàng kiểu gì?
【Xin hỏi cô có muốn kéo dài tuổi thọ không?】
Lộ Dao: "...Tạm thời không cần, cứ gửi ở kho hàng trước đã."
Tám chuyện với hệ thống xong, Lộ Dao đứng lên muốn nhìn lại thực đơn quán mình một cái.
Thực đơn đặt trong cửa hàng nhỏ và thực đơn trên trang hệ thống của cô hơi khác nhau. Trên trang hệ thống được viết bằng chữ Hán, nhưng phía sau thực đơn không hề ghi giá cả.
Mà chữ trên thực đơn thông dụng ở nơi này lại là một loại văn bản cô chưa từng thấy bao giờ. Thế nhưng cô lại có thể hiểu được nó.
Cánh gà nướng cay, sáu giờ một cái, mười hai giờ một cặp.
Rượu gạo ngọt, bốn giờ một bát.
Sữa đá, ba giờ một hộp.
...Được rồi.
Thời gian cũng có thể đếm được. Cuối cùng thì Lộ Dao cũng cảm nhận được một cách chân thực rằng nơi này quả thật là dị giới.
Lộ Dao thừa nhận bản thân mình là một người phàm tục. So với thời gian hư vô mờ mịt thì cô càng thích cảm giác vui vẻ khi kiếm được tiền hơn.
Cô không vui ngồi xuống ăn cho xong bữa sáng rồi bắt đầu chuẩn bị làm đồ ăn.
Cửa thang máy tầng chín mươi chín mở ra, có ba bốn người cùng bước xuống. Từ đằng xa đã nhìn thấy cửa lớn của cửa hàng đồ ăn vặt Lộ Dao đang mở rộng, một người trong đó hưng phấn kêu lên: "Mở mở, chính là nhà kia!"
Lúc Lộ Dao đi từ trong cửa hàng ra thì bọn họ đã đứng trước cửa hàng rồi, ngay cả thực đơn cũng đã xem xong. Trong đó có một người trông có vẻ cực kỳ vội vàng: "Bà chủ ơi, cho tôi một cặp cánh gà nướng cay địa ngục, một bát canh ngọt và một hộp sữa đá nhé."
Ba người còn lại cũng gọi giống như vậy.
Vừa rồi Lộ Dao đang hơi buồn bã thì đột nhiên lại có mấy vị khách tới. Thế là cô lại không nhịn được mà trở nên vui vẻ.
Cô gắp cánh gà lên bếp nướng rồi xoay người chuẩn bị múc canh ngọt ra: "Mọi người ăn ở đây hay đóng gói mang về?"
Bốn vị khách bàn bạc một hồi. Bọn họ đều từ khu C lên khu A dạo chơi. Tất cả đều quyết định sẽ đến rạp chiếu phim để tiêu pha thoải mái và thả lỏng một ngày. Thế là cả bốn đều yêu cầu đóng gói mang về.
Vị khách lúc đầu trông có vẻ vội vàng kia đứng trước bếp nướng với đôi mắt trông mong. Ngửi thấy mùi thịt và mùi dầu bay lên khi được nướng trên lửa than, đúng là mùi thơm mà ngày hôm qua đã ngửi được trên tàu điện ngầm, anh ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Bà chủ à, buổi chiều cửa hàng không mở cửa hả?"
Lộ Dao: "Có chứ."
"Nhưng mà chiều hôm qua chúng tôi tới đây lại không thấy mở."
"À, sáng hôm qua đã bán hết nguyên liệu nấu ăn nên tôi đóng cửa đấy."
"Hóa ra là vậy."
Nếu dùng ảo thuật nặn ra thì bán hết nặn lại là được mà? Sao bán hết lại đóng cửa?
Chẳng lẽ nặn đồ ăn có mùi hương khó hơn nên mới phải đóng cửa để tập trung làm việc hả?
Vị khách này càng nghĩ càng thấy hợp lý. Dù sao thì anh ta cũng chỉ mới thấy duy nhất một cửa hàng này là có thể nặn ra được đồ ăn có mùi hương.
Giá cả lại còn cực kỳ phải chăng nữa chứ, không hề giống cửa hàng mở ở chỗ cao cấp như khu vui chơi chút nào.