Chương 44: Bà chủ, cơm cơm, đói đói 2

Hồng Xuân dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi thấy trạng thái của anh Đỗ cực kỳ tốt. Anh ta đã nhận định đây chính là nơi đã chữa khỏi bệnh cho mình, vậy nên có lẽ nơi này có gì đó đặc biệt thật. Dù sao thì cũng đã xếp hàng lâu vậy rồi, trở về cũng đã mất buổi trưa, hay là chúng ta cứ vào xem chút đi?"

Lúc nói xong những lời này, Hồng Xuân nhớ lại phát sóng trực tiếp thức ăn ngon ở rạp chiếu phim - nơi mà cô ta đưa bệnh nhân tới đó để điều trị phục hồi theo thường lệ thấy được vào chiều hôm qua.

Lúc đó, thức ăn trên phát sóng trực tiếp trông cực kỳ chân thực. Biểu cảm của người ăn rất sống động, cứ như cà phê thật sự rất đắng còn bánh ngọt lại vừa ngọt vừa mềm thật vậy.

Chưa nói đến bệnh nhân, cô ta nhìn vào đã cảm thấy thả lỏng rồi.

Trên diễn đàn bình luận có người nói cửa hàng kia thật sự có tồn tại, ở ngay khu A.

Hồng Xuân nghĩ trong đầu không phải nhà này đấy chứ? Nhiều người xếp hàng như vậy e là đều xem phát sóng trực tiếp rồi tới đây.

Chỉ là, cửa hàng nhỏ mô phỏng là một trò lừa bịp. Cô ta thừa nhận lần này mình bị phát sóng trực tiếp lôi kéo nên muốn dành thời gian để nhận được một bài học.

Dù sao thì ở viện điều dưỡng cũng lãng phí thời gian. Tới cửa hàng nhỏ này chỉ là đổi một cách giết thời gian khác mà thôi. Không khác nhau lắm.

Tiện thể còn thỏa mãn sự tò mò trong lòng mình nữa, khỏi phải mong nhớ mãi.

Khi tới đoàn người Thuỷ Ngưng Hoa thì đã quá buổi trưa rồi. Sau đó bọn họ được thông báo cho biết rằng:  Nguyên liệu nấu ăn đã bán sạch, buổi trưa phải đóng cửa hàng nghỉ ngơi.

Nghe vậy, cơn tức đã nhẫn nhịn mấy tiếng đồng hồ của Thuỷ Ngưng Hoa bùng nổ luôn: "Bán sạch ư? Chúng tôi xếp hàng ba bốn tiếng đồng hồ mới tới được nơi này, sao lại bán sạch được? Sao không chuẩn bị nhiều chút hả?"

Hạnh Tử: "Chúng tôi vô cùng xin lỗi. Hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị gấp đôi nguyên liệu nấu ăn so với bình thường rồi nhưng vẫn bán hết sớm."

Thật ra thì trước Thuỷ Ngưng Hoa vẫn còn tầm hai ba chục người cũng không mua được. Phát sóng trực tiếp ngày hôm qua đã truyền tới ba khu vực nên người nghe danh tới mua đồ cũng nhiều hơn.

Thuỷ Ngưng Hoa hoàn toàn không thể nào hiểu nổi loại chuyện này. Cô ta cảm thấy mình nghỉ việc một ngày chạy tới đây, đơn giản là một quyết định nực cười nhất trong gần trăm năm qua.

Uổng công tối hôm qua cô ta còn cực kỳ hào hứng nói với Liễu Mi và Hồng Xuân rằng đã tìm được cách chữa chứng mất hồn rồi nữa chứ. Bây giờ lại hoàn toàn bị đùa giỡn xoay vòng vòng.

Thuỷ Ngưng Hoa quay đầu trợn mắt oán hận nhìn Đỗ Thần một cái rồi lại quay sang nhìn về phía Hạnh Tử: "Bây giờ cần nặn trong bao lâu? Chúng tôi có thể chờ. Nửa tiếng đủ chưa?"

Hạnh Tử đang chuẩn bị giải thích thì Lộ Dao đã cầm một cây rau xanh nhỏ vừa ngắt lá vừa đi tới hỏi: "Sao thế?"

Thủy Ngưng Hoa nhìn ra Lộ Dao là chủ ở đây, cơn giận chạm tới ranh giới, đang muốn bùng nổ.

Thì đột nhiên Đỗ Thần tiến lên phía trước một bước chắn ngang giữa hai người. Anh ta nhìn Lộ Dao cười híp mắt: "Chào bà chủ, tôi là Đỗ Thần. Cô có còn nhớ tôi không?"

Mỗi ngày Lộ Dao đều phải đối mặt với rất nhiều khách hàng. Nói thật thì cô không có ấn tượng gì với người này. Sau khi nhìn thấy Đỗ An sau lưng anh ta, cô như nhớ ra chuyện gì đó: "A, là cậu."

Đỗ An được cưng mà sợ đi lên trước: "Chị chủ à, chị vẫn còn nhớ tôi hả?"

"Ừ, bệnh tình của anh trai cậu đã tốt hơn chưa?" Lộ Dao nhớ thiếu niên này từng suýt nữa bị ép đến khóc vì mua cơm cho anh trai.

Đỗ An chỉ chỉ Đỗ Thần: "Đây chính là anh trai tôi. Bệnh của anh ấy đã khỏi rồi. Tôi vẫn luôn muốn nói cảm ơn với chị."

Lần này lại đến lượt Lộ Dao ngạc nhiên: "Ăn xong khỏi bệnh luôn á?"

Đỗ An gật đầu thật mạnh: "Đúng thế."

Lộ Dao gật đầu cười nói: "Vậy thì tốt rồi, chúc mừng nhé."

Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nỗi lòng của Thuỷ Ngưng Hoa dần bình ổn lại. Sau khi lấy lại tỉnh táo, cô ta tiến lên phía trước một bước đối mặt với Lộ Dao: "Xin chào, tôi là Thuỷ Ngưng Hoa, là viện trưởng của viện điều dưỡng khu E. Hôm nay tôi tới đây là muốn..."

Mặt Thuỷ Ngưng Hoa nhăn nhó, giới thiệu bản thân bằng chất giọng lạnh lùng ngang ngạnh. Bỗng một chiếc muỗng xào thò ra từ bên trong. Bạch Minh nhét muỗng xào vào tay Lộ Dao rồi thúc giục: "Bà chủ, thức ăn đã rửa sạch cả rồi, làm phiền cô nhé. Chuyện ở đây cứ giao cho tôi."

Nói xong, cậu ta đẩy cô vào phòng bếp.

Lộ Dao: "Chờ một chút, nơi này vẫn chưa..."

Tiểu Gia chạy từ trong phòng bếp ra, nước mắt lưng tròng kéo Lộ Dao vào: "Bà chủ, cơm cơm, đói đói."

"..." Lộ Dao bất đắc dĩ bị Tiểu Gia lôi đi. Trên đường đi cô còn quay đầu lại mấy lần, sau đó lại bị Tiểu Gia dời sự chú ý đi.