Lộ Dao nhấp vào bản đồ, chọn khu C nằm cạnh khu B, khu M nằm liền kề với khu A và khu E nằm cạnh khu D. Như vậy, sáu khu vực A, B, C, D , E và M đã được mở khóa.
Bạch Minh, Hạnh Tử, Tiểu Gia và Kỳ Sâm đã ngồi xuống bên cửa sổ đợi Lộ Dao.
Sau khi xác nhận khu vực mới được bao phủ tín hiệu phát sóng trực tiếp, cô cũng ngồi xuống: “Đừng đợi tôi, ăn cơm đi.”
Cùng lúc đó, quảng cáo cuộn xuất hiện ở rạp chiếu phim tại ba khu vực C, E và M đang phát sóng trực tiếp trò chơi chỉ dẫn khán giả đến rạp chiếu phim trực tiếp của cửa hàng đồ ăn nhanh Lộ Dao.
Quán bánh ngọt ở khu C của khu vui chơi.
Bảo vệ Thanh vừa ra khỏi game, trên người anh ta vẫn còn mùi máu tanh phảng phất.
Xích chạy từ bên ngoài vào, tay cầm cốc nước, trong mắt lấp lánh vẻ hưng phấn: “Thanh, quán ăn nhanh cũng phát sóng trực tiếp ở khu C của chúng ta! Vừa rồi người soát vé đến nói trong rạp chiếu đột nhiên có thêm một phòng chiếu phụ ở đây, quán ăn nhanh đang phát sóng trực tiếp buổi trà chiều, tôi đi đây, cậu có đi không?”
Xích thường trốn việc để đến quán ăn nhanh và biết quán ăn nhanh thỉnh thoảng sẽ phát sóng trực tiếp từ những thực khách khác. Thức ăn trong buổi phát sóng trực tiếp không giống như những gì được bán trong cửa hàng, trông sang trọng và ngon hơn, anh ta nhìn mà thèm từ lâu rồi.
Thanh đang định đi tắm, nghe thấy chuyện này, anh ta chỉ lau sạch vết máu trên người, thay quần áo rồi đi xem phim cùng Xích.
Gần đây anh ta thường xuyên vào game, đã lâu không đến quán ăn nhanh. Anh ta nghe Xích nói thỉnh thoảng cửa hàng sẽ thêm một đến hai sản phẩm mới, tạm thời bây giờ không ăn được thì nhìn thôi cũng coi như được thư giãn rồi.
Thấy vẻ mặt trầm lặng của Thanh, Xích cảm thấy hơi lo lắng.
Gần đây Thanh vào game quá thường xuyên. Mỗi lần đều là trò chơi có quy tắc nghiêm ngặt và độ khó cao. Khi đi ra, toàn thân luôn bê bết máu, cũng không nói chuyện nhiều.
Xích nghe nói khu D cũng từng có một bảo vệ ban đầu xuất hiện những triệu chứng của bệnh mất hồn cũng giống như Thanh bây giờ. Nửa năm sau bảo vệ kia vì chứng mất hồn mà không thể tiếp tục làm việc nên anh ta xin nghỉ và về nhà nghỉ ngơi.
Bọn họ đều biết rằng “nghỉ ngơi” này của anh ta là nghỉ ngơi vĩnh viễn.
Không phải tất cả mọi người sau khi chết đều có thể đến Vùng đất của những giấc mơ, mà người đến Vùng đất của những giấc mơ cũng không có nghĩa có được cuộc sống vĩnh cửu.
Họ không còn bị ràng buộc bởi thời gian và các quy tắc thế tục. Nhưng vào một ngày nào đó họ vẫn sẽ nghênh đón cái chết cuối cùng.
Những cư dân của Vùng đất của những giấc mơ mắc phải căn bệnh mất hồn sẽ chết, thần hồn câu diệt.
Thanh dừng bước, khẽ cau mày: “Sao vậy?”
Xích: “?”
Thanh: “Ánh mắt của cậu... thật buồn nôn.”
Xích: “...Không có gì.”
Hai người mở cửa bước vào rạp chiếu. Trong phòng đã chật ních người, bao gồm cả người soát vé và nhân viên soát vé. Tất cả đều đang chăm chú nhìn vào màn hình.
Ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có một chú chim bay ngang qua.
Trên chiếc bàn dài bằng gỗ nhỏ đặt mấy tách cà phê và đồ ăn nhẹ màu sắc rực rỡ. Nhìn trông có vẻ rất ngon miệng.
Thiếu niên tóc tím cẩn thận dùng thìa nhỏ múc một miếng bánh mousse, há miếng cắn một miếng, một tay ôm mặt, híp mắt nói: “Ngậm vào liền tan ra, vừa ngon vừa ngọt! Bà chủ, ngày mai có được ăn món này nữa không?”
Theo lực cắn bình thường của bọn họ, đừng nói là một chiếc bánh nhỏ như vậy, ngay cả chiếc thìa nhỏ bằng kim loại trong tay cậu thiếu niên cũng có thể dễ dàng bị nghiền nát.
Nhìn cách ăn kiềm chế của cậu thiếu niên khiến người xem cảm thấy chiếc bánh nhỏ kia cực kỳ ngon nên mới khiến cậu vô cùng nâng niu như vậy.
Nghe thấy những lời đó, lòng Lộ Dao lại cảm thấy đau nhói: “...Ừm, để tôi suy nghĩ đã.”
Bạch Minh nếm thử hương vị của đồ ăn nhẹ, lập tức phát hiện còn ngon hơn so với hôm qua. Trong đôi mắt màu đỏ thẫm thoáng có ánh nước, không khống chế được mà cắn đứt thìa.
Lộ Dao: “...”
Bình tĩnh chút...
Còn Hạnh Tử thì cầm tách cà phê nhấp từng ngụm nhỏ. Mặc dù rất đắng nhưng dường như cô ấy rất nghiện, trên môi còn có một vòng kem trắng.
Kỳ Sâm bên cạnh trông tao nhã hơn nhiều. Khi anh ta còn sống đã rất thích ăn bánh ngọt của cửa hàng này. Giờ ăn còn cảm thấy còn ngon hơn xưa nữa.
Trong rạp chiếu phim tiếng nước dãi chảy ròng ròng vang lên liên tiếp, có người hỏi: "Làn đạn nói cửa hàng này ở khu A, có thật không?”
“Tôi không biết, tôi chưa nghe nói về nó bao giờ. Không phải tất cả các quán ăn nhanh đều gạt người sao?”
“Đi xem đi! Cái này trông cũng ngon đấy!”
“Có đi không?”
“Đi!”
Xích đỏ mắt.