Khi trở lại tiệm, tim Lộ Dao vẫn còn đập nhanh, vừa rồi cô gặp phải một người đàn ông hơi kỳ quái, vừa ngẩng đầu liền thấy Bạch Minh ngồi ở bệ cửa sổ, chắc là nghe thấy tiếng cửa mở nên quay đầu nhìn sang.
Lộ Dao bình tĩnh lại: “Sao cậu đến sớm vậy?”
Bạch Minh cầm trên tay một ly soda dâu, trong ly có một lớp mứt thật dày còn có rất nhiều dâu tươi còn sót lại từ buổi chiều.
Cậu ta bình tĩnh đặt chiếc cốc sang một bên, nghiêng người tránh đường: “Ở nhà chán nên tôi đến đây trước.”
Ở đây luôn cảm thấy rất thoải mái.
Lộ Dao trực tiếp đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi vào phòng bếp, Bạch Minh đi theo, trong mắt tràn đầy tò mò: “Cô mua cái gì thế?”
Lộ Dao không để ý lời cậu ta nói, lấy đồ vật từ xe đẩy ra: “Một ít hải sản cùng đồ ăn kèm thêm chút gia vị cho tối nay. Tôi chuẩn bị livestream bữa tối, cậu có ngại ống kính không? Có thể giấu mặt đi.”
Cô đã nhận được rất nhiều quà từ buổi livestream vào buổi sáng và tích đủ giá trị nhân khí để bắt đầu mở phòng livestream vào buổi tối.
Lộ Dao hy vọng có thể mở khóa mười ba khu vực càng sớm càng tốt và đạt được thành tích “Danh tiếng vang xa”.
Gần đây cửa hàng kinh doanh càng ngày càng tốt, hàng ngày mức chi tiêu rất lớn nhưng thu nhập lại không có gì thay đổi, cô chỉ có thể hy vọng ở dị giới có thể kiếm được thêm ít xèng.
Bạch Minh nói không phiền. Lộ Dao và hệ thống định livestream vào đúng 5:30 chiều.
Lúc này đã là năm giờ sáu phút, còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ livestream chính thức. Lộ Dao tìm một bộ đồ ăn có hoa văn đào hồng, cầm vào bồn rửa tay, chuẩn bị buổi tối dùng.
Hệ thống đã tiến hành thông báo trực tiếp tại các rạp chiếu phim ở khu vực A, B và D.
-
Sau khi Đỗ An và Trần Giang rời quán ăn nhanh, họ bắt tàu điện ngầm trở lại khu vui chơi Thanh Sơn ở khu D.
Trên đường đi, mùi thức ăn bay ra từ trong hộp, nhiều người hiếu kỳ hỏi trong hộp là cái gì, Đỗ An hào phóng giới thiệu cửa hàng đồ ăn nhanh Lộ Dao cho họ.
Trần Giang còn nói thêm, thỉnh thoảng cửa hàng đồ ăn nhanh sẽ livestream, họ có thể đến xem nó ở rạp chiếu phim gần đó, xem livestream trước rồi quyết định có nên ăn hay không.
Đỗ An và Trần Giang tạm biệt nhau tại ga tàu điện ngầm, cẩn thận mang hai hộp thức ăn về nhà.
Về đến nhà, Đỗ An gõ cửa phòng anh trai, mấy phút sau, bên trong truyền đến một giọng nói ngái ngủ: “Có chuyện gì vậy?”
Đỗ An hưng phấn nói: “Anh, Trần Giang và em đến quán ăn nhanh đó. Đồ ăn trong cửa hàng rất ngon, em có mang cho anh một ít, chủ quán còn nấu một bát hoành thánh mà trong cửa hàng không bán. Anh dậy ăn chút đi, được không?”
Đỗ Thần nằm trên giường lật người, uể oải trả lời: “Để đó, anh không muốn ăn.”
Đỗ An có chút vội vàng: “Anh, anh không thể mở cửa nhìn một chút sao? Những món ăn này không giống với mấy thứ ảo thuật tạo ra, nó có hơi ấm, có mùi thơm, hương vị cũng là thật, anh nhất định sẽ thích.”
Người bị bệnh mất hồn sẽ trở nên ít nói, ít muốn ra ngoài và dần mất hứng thú với mọi thứ xung quanh. Rồi đến một ngày, họ sẽ biến mất không tìm thấy nữa, cuối cùng không tìm được về.
Tình hình của Đỗ Thần đã vô cùng nghiêm trọng, anh ta từng là bảo vệ của khu vui chơi Thanh Sơn, tính tình vui vẻ, năng nổ trong công việc và thường xuyên thích chơi những trò có độ khó cao.
Đỗ An nhớ có một thời gian Đỗ Thần như phát điên mà liên tục chơi các trò chơi bị hạn chế kéo dài khoảng nửa năm. Sau đó đột nhiên Đỗ Thần từ chức việc làm bảo vệ khu vui chơi, nhốt mình trong phòng và không chịu ra ngoài giao tiếp với người khác.
Đỗ An thấy tình trạng của anh trai mình rất giống với các triệu chứng ban đầu của bệnh mất hồn nên đã hỏi những người quen biết và thử nhiều cách nhưng tình trạng của Đỗ Thần vẫn ngày một nặng hơn.
Ở thế giới này, mất hồn là một căn bệnh tương đương với bệnh nan y.
Tất cả các phương pháp có thể thử được đã được những người trước thử vô số lần, nhưng cho đến nay vẫn chưa có biện pháp hiệu quả nào để khắc phục căn bệnh này.
Đỗ An rất lo lắng và luống cuống, Trần Giang cũng lo cậu cũng sẽ bị mắc bệnh mất hồn nên rủ cậu đi xem phim để thư giãn. Tình cờ làm sao mà cậu xem được buổi livestream của quán đồ ăn nhanh.