Lần trước sau khi thất bại, Bạch Giản nghiêm túc suy nghĩ mấy ngày, nhận ra quyết sách của mình xảy ra vấn đề. Ông ta không nên để ba thằng ngu như Bào Bào đi làm nhiệm vụ.
Chuyện không thành thì thôi còn bị cửa hàng nhỏ kia kêu gọi đầu hàng luôn.
Gần đây ông ta thường xuyên nhìn thấy ba đứa NPC kia sau khi tan làm là lại lén lút chạy tới cửa hàng nhỏ. Bạch Giản sắp tức chết rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông ta gọi hai NPC tương đối được việc trong khu vui chơi là Bạch Lộc và Bạch Hà tới.
Yêu cầu của Bạch Giản rất đơn giản. Ông ta không mong có thể đạp đổ cửa hàng nhỏ này, chỉ cần để Lộ Dao thả Bạch Minh ra là được.
Ngày đó ông ta nghe Lộ Dao nói thời gian thử việc là bảy ngày. Sau khi kết thúc mới quyết định có cần Bạch Minh không.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn bảy ngày đó. Chỉ cần Lộ Dao thả người thì Bạch Minh cũng chỉ có thể quay về đây làm bảo vệ thôi.
Bạch Lộc và Bạch Hà xếp hàng rất lâu, cuối cùng cũng tiến lên được phía trước.
Hai người bọn họ rất may mắn. Lúc hai người vừa chuẩn bị gọi món thì nghe bà chủ tuyên bố hôm nay đóng cửa sớm, tiếp hết bọn họ nữa là ngừng.
Hai người vẫn nhớ mình tới gây chuyện với Bạch Minh nên chỉ mua cánh gà nướng cay và giò heo quay do Bạch Minh phụ trách.
Kịch bản gốc của bọn họ vốn dĩ rất đơn giản. Đó là chọn món mà Bạch Minh làm, sau đó tới tìm Lộ Dao khiếu nại đồ ăn Bạch Minh làm có vấn đề, bắt bẻ từ bề ngoài tới độ chân thật.
Nếu Lộ Dao không phản ứng gì thì lại tiến thêm một bước vu oan Bạch Minh rót oán niệm vào đồ ăn, có ý đồ xấu.
Sợ bị Bạch Minh phát hiện nên bọn họ bưng đồ vào trong cửa hàng.
Sau khi Lộ Dao tuyên bố đóng cửa sớm, những vị khách đã ăn xong đều rời đi cả.
Lúc này trong cửa hàng chỉ có một nhân viên phục vụ, còn là người quen nữa chứ. Bạch Hà và Bạch Lộc cảm thấy đây đúng là cơ hội trời ban rồi.
Hai người tiện tay kéo hai cái ghế ngồi xuống, đang chuẩn bị mượn chuyện phát huy, bảo Hạnh Tử gọi bà chủ tới thì ngẩng đầu lên phát hiện ra chỗ ngồi này hơi khác thường.
Cạnh bàn có một cái cửa sổ đang mở. Nước sông bên ngoài từ từ chảy, phía xa xa có chim bay qua, phóng tầm mắt ra xa hơn nữa thì có bánh xe màu đỏ cao chọc trời đang từ từ chạy lên, nhìn xuống thấp hơn thì còn có những trò chơi khác nữa. Thậm chí còn nghe được cả tiếng thét chói tai truyền tới từ ngoài cửa sổ.
Bạch Hà quay đầu lại nhìn về phía Hạnh Tử với ánh mắt ngơ ngác: "Đây là..."
Hạnh Tử cười híp mắt đi tới giải thích: "Đây là ảo ảnh do bà chủ chúng tôi tự tay nặn ra. Là giả nhưng rất thật. Khách hàng ai cũng thích nơi này."
Bạch Hà liếc mắt một cái rồi thấp giọng nói: "Hạnh Tử, đừng nói dối. Người bình thường không hiểu nhưng chẳng lẽ chúng tôi còn không nhìn ra được à? Rõ ràng đây là..."
Bạch Hà còn chưa dứt lời đã bị Hạnh Từ đè sau gáy, nhấn đầu xuống cái đĩa trước mặt.
Sau một tiếng vang nặng nề, đĩa vỡ tan tành. Hạnh Tử cười híp mắt tiếp lời: "Hiển nhiên là ảo thuật của bà chủ nhà chúng tôi rất giỏi, đủ để lấy giả tráo thật."
Bạch Hà đờ người giật giật đầu, tỏ ý xin tha. Lúc này Hạnh Tử mới thả anh ta ra.
Bạch Lộc ngồi đối diện cầm một cái cánh gà lên cắn một cái rồi sáng mắt lên: "Bạch Hà, cái này ngon quá, cậu mau nếm thử đi."
Bạch Hà vừa mới vùi cả khuôn mặt vào đĩa, trán và má đều dính đầy dầu, đương nhiên cũng nếm được vị cay xé lưỡi của cánh gà.
Anh ta cũng không cảm thấy nhếch nhác, chỉ cầm một cái cánh gà lên gặm rồi liếc nhìn Bạch Lộc một cái: "Cậu thờ ơ quá ha."
Bạch Lộc lắc lư cẳng chân, đôi mắt sáng bừng: "Tôi có thể hiểu được nguyên nhân vì sao Bạch Minh và chị Hạnh Tử muốn ở lại chỗ này. Nhưng hai người thật sự có thể bảo vệ được cô ấy sao?"
Nếu để người khác biết được ở đây có một người khiêu chiến đi lạc vào thế giới khác thì e rằng bà chủ cửa hàng yếu đuối kia sẽ bị dỡ ra nuốt vào bụng ngay lập tức.
Hạnh Tử cười híp mắt đáp trả: "Chuyện này không cần các người quan tâm. Nếu cô ấy chết thì cánh gà nướng cay, bánh rau hẹ trứng gà, nước sô đa dâu... đều sẽ biến mất cả. Chọn cái nào nhìn vào là biết mà?"
Vả lại ai có thể từ chối được cảnh đẹp của thế giới khác ngoài cửa sổ chứ?
Bạch Lộc và Bạch Hà ăn xong thì ra về.
Trở lại khu vui chơi, bọn họ không báo cáo với Bạch Giản chỗ đặc biệt của cửa hàng nhỏ mà chỉ nói dù bọn họ thuyết phục kiểu gì bà chủ kia cũng công nhận năng lực của Bạch Minh, cũng không muốn sa thải cậu ta.
Thấy vẻ mặt Bạch Giản không tốt. Bạch Lộc còn khen Bạch Giản nhìn đúng người, đào tạo được một nhân tài xuất sắc trong muôn người, đi đến đâu cũng tỏa sáng lấp lánh.
Bạch Giản: "..."
Tức ói máu, càng ghét Lộ Dao và cửa hàng nhỏ của cô hơn.
Sau khi đóng cửa sớm, Lộ Dao mở bảo vệ.
Ngày hôm sau, cửa hàng đã thay đổi lớn.
【Cô có nhiệm vụ mới! Đạt được thành tựu tiếng tăm lan xa qua phát sóng trực tiếp, mở khóa nhiệm vụ cuối cùng của thế giới này! Xin hỏi có muốn mở phát sóng trực tiếp không?】
!!!
Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng cũng có thể tới thế giới tiếp theo. Có khi có thể kiếm được tiền ở thế giới tiếp theo đấy.
Lộ Dao vì tiền mà gầy đi nhiều xoa tay: "Được!"