Kỳ boss hiện đang rất là tức giận, cực kỳ tức giận.
Tuy mọi người đều đồng lòng nghĩ cách cứu tất cả dị thú ra, thoạt nhìn thì rất là tốt đẹp, nhưng tâm tình của hắn vẫn thối nát tới cực điểm.
Bà xã yêu dấu nhất quan tâm nhất thích nhất của hắn hiện không tốt tí nào, mặt mày trắng bệch cả người run rẩy thì không nói, chẳng biết tại sao miệng lại lung tung nói không ngừng, mặc dù đang bị bao vây tầng ánh sáng xanh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy y chật vật tới cỡ nào.
Bà xã hắn chật vật như vậy, tất cả đều do một đám ngu ngốc và một đám dị thú thương tàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra lại đột nhiên xuất hiện trên Địa Cầu gây ra…. cho nên nói, Kỳ boss hiện rất muốn giết hết dị thú, rất muốn hủy diệt cả tinh cầu.
Ai cũng không được phép bắt con cá voi nhà hắn nuôi cảm thấy khó chịu! Ai làm cho Kim Dư khó chịu, chính là trực tiếp gây hấn với hắn! Nếu hắn khó chịu, ai cũng đừng mong thoải mái!
Cho nên lúc Kỳ Thanh Lân nhìn Kim Dư vẫn còn hơi giãy dụa trên không trung, quanh thân dần dần ngưng tụ một cỗ sát khí khiến người người kinh đảm. Khí tức của sát khí này quá nặng, vì thế chỉ trong nháy mắt, đám người Kim Khiêm Lý Khiếu lập tức bừng tỉnh, theo bản năng làm ra tư thế phòng ngự.
Thẳng đến khi thấy rõ khí thế này là do Kỳ Thanh Lân phát ra, mấy người Kim Khiêm mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng tập thể lại lập tức lo lắng đề phòng.
“Con bà mẹ nó! Tên boss này muốn làm cái gì?! Vì sao hắn, hắn, sát khí chung quanh hắn càng ngày càng nặng vậy?! Hắn đây là muốn tự bạo hay là muốn bạo người a?!” Cam Lượng cảm nhận sát khí do Kỳ Thanh Lân phát ra, hai cẳng chân nho nhỏ vì sợ hãi mà có chút run rẩy. Mẹ nó cái khí thế này quả thực còn bá đạo đáng sợ hơn lúc hai con Hắc Phượng và Hỏa Phượng đánh nhau a?!!
Tuy y biết cái tên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kim Dư lại còn tự cho mình là ông xã của Kim Dư có thực lực rất khủng bố, nhưng khi trực tiếp tiếp xúc, mới cảm thấy không có ngôn từ nào diễn tả nỗi sợ trong lòng y.
“….Chậc, tình trạng của Kim Tử lúc này không tốt, cho nên hắn mới tức giận.” Kim Khiêm là bác sĩ, đương nhiên nhận ra Kim Dư không ổn, đồng thời cũng hiểu rõ vẻ mặt đầy sát khí của Kỳ Thanh Lân. Nếu đổi lại là bản thân gã nhìn thấy bà xã của mình trong cơn nguy cấp, phỏng chừng, ừm, gã khẳng định sẽ không như vậy đâu. Rất sốc.
Nghĩ như vậy, Kim Khiêm khẽ liếc Sơn Bạch Lộc vẫn còn đang ngây ngốc nhìn Kỳ Thanh Lân, lại thầm khẳng định thêm một lần nữa, gã tuyệt đối sẽ không vì tên ngốc này mà làm ra chuyện dại dột như Kỳ Thanh Lân. Khả năng tự chủ của gã tuyệt đối hơn boss gấp mấy lần.
Bất quá, tuy Kim Khiêm cảm thấy Kỳ Thanh Lân làm như vậy rất ngu, nhưng gã cũng không thể cứ nhìn boss nổi bão như thế này được. Phải biết một điều, ai muốn nổi bão cũng được, bởi vì boss sẽ khống chế tình hình. Nhưng nếu tự bạn boss nổi bão, vậy thì cũng chỉ có bạn cá kia mới có thể kiểm soát tình hình. Nhưng mà con cá kia hiện thân đã khó bảo toàn, cho nên, hậu quả của việc nổi bão này thật sự rất là rất là nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức tất cả bọn họ khó mà tiếp thu nổi.
Tùy tay kéo tay áo Sơn Bạch Lộc, bác sĩ vô lương đưa ra một cái đề nghị cũng vô lương không kém: “Boss nổi bão là bởi vì lão đại nhà cậu đang trong tình huống có chút nguy cấp. Cậu nghĩ cách giúp lão đại nhà cậu đi, lão đại nhà cậu mà tốt, thì boss cũng sẽ tốt theo. Nói cách khác, nếu không có cách, tất cả chúng ta đều sẽ bị nhốt ở trong này. Thậm chí muốn chết toàn thây cũng không được.”
Sơn Bạch Lộc nghe Kim Khiêm nói, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Người tiểu đệ cần phải quan tâm nhất chính là lão đại, hơn nữa boss đang nổi bão, hắn dĩ nhiên phải đi cứu lão đại! Kết quả, kẻ được toàn bộ cửa hàng dị thú số 138 xưng là người giống Nhị Hắc nhất – đệ nhất tiểu đệ của ông chủ Kim – dưới sự lừa dối của Kim Khiêm, không thèm suy nghĩ liền trực tiếp bùng phát nhiệt huyết chạy tới chỗ Kim Dư, sau đó, trong sự kinh ngạc không nói nên lời của Kim Khiêm, hung hăng nhào thẳng vào tầng ánh sáng xanh nhạt đang bao phủ quanh thân Kim Dư, kết quả bị đẩy lùi ra xa tới mấy chục mét.
Kim Khiêm nhìn tên ngu ngốc nhà ai đó đang ở đằng xa xa hộc ra ngụm máu tươi, khóe mắt giật kinh hoàng, nóng nảy cực độ, cái tên này có thể ngu thêm một chút nữa được không! Người khác nói cái gì thì liền tin cái đó hả!!
Bước nhanh tới bên cạnh Sơn Bạch Lộc, Kim Khiêm nghiến răng nghiến lợi kéo người dậy, không nói hai lời liền ném vào miệng Sơn Bạch Lộc một viên thuốc bổ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh kiểm tra toàn thân của tên này xem có bị nội thương chỗ nào hay không.
“Khụ, khụ khụ! Tôi, cái ánh sáng xanh kia không qua được….”
Sơn Bạch Lộc vừa ho vừa nói, vẻ mặt có chút ủy khuất. Gân xanh trên trán Kim Khiêm giật nhảy không ngừng, dùng một tay đẩy tên kia xuống đất, nghiến răng: “Cậu tiếp tục đi tìm chết được rồi!”
“Nhưng mà lão đại……… tôi thử lại lần nữa, ặc, anh làm gì vậy?!”
Kim Khiêm nghe thấy liền quay đầu lại, vẻ mặt táo bón, nói: “Ông đang giả ngu!! Đừng có chọc ông, bằng không chết chắc!”
Sơn Bạch Lộc bị khí thế của Kim Khiêm chấn tới mức không dám làm bừa, ngẩng đầu liền nhìn thấy Kim Khiêm đang chạy tới bên người Kỳ Thanh Lân lục thân không nhận kia, hướng tới cái uy áp của boss mà quát: “Con mẹ nó anh không có việc gì thì phóng khí ba ba ra làm cái qué gì! Có khí lực như vậy còn không mau ôm em trai tôi cho y chút sức mạnh đi! Hiện giờ tinh thần của y đang bị áp lực, cho dù anh không làm được gì, cũng chỉ cần ôm y bồi y chính là đã cho y sức mạnh tinh thần rồi, đừng có đứng bất động rồi nổi bão ở đó! Nếu đám dị thú và bọn tôi chết hết, chuyện đầu tiên Kim Dư làm sau khi tỉnh lại chính là trực tiếp đi tìm anh liều mạng đó!”
Lời của Kim Khiêm khiến Kỳ Thanh Lân nháy mắt đã đem toàn bộ khí thế và uy áp đặt lên người gã. Đôi mắt màu vàng không ngừng nhìn Kim Khiêm, giống như chỉ cần gã nói thêm một câu nữa thôi thì hắn liền giết người. Chẳng qua, Kim Khiêm đang bị boss trừng mắt còn chưa kịp chạy trốn thì bạn boss - chưa từng đàm chuyện luyến ái lại càng không biết cái gì gọi là ‘Sức mạnh tình yêu’- bỗng nhiên gật đầu, a một tiếng.
“Hóa ra còn có thể như vậy… Lần sau nhớ nói sớm chút.” Nói xong, dưới ánh mắt dại ra của Kim Khiêm, Kỳ Thanh Lân bay tới giữa không trung, vươn tay ôm con cá yêu dấu vào lòng. Lúc Kim Dư vừa nằm trong lòng Kỳ Thanh Lân, vẻ mặt kì dị của y liền dịu đi ít nhiều.
“Quả nhiên anh nên nói sớm một chút.” Cam Lượng ở bên cạnh cố ý âm trầm nói.
Kim Khiêm nghe thế liền lộ ra một nụ cười tà khí lại âm trầm, cắn răng mà nói: “Tôi làm sao biết cái tên kia đối với tình cảm lại ngu tới vậy!!” Hơn nữa, ông đây còn không biết ông sẽ bởi vì tên ngốc nào đó mà dám đi đối đầu với boss!!
Nói đi phải nói lại, bọn họ đúng là hai thằng ngu trong tình yêu mà!!
“Nhìn cái gì mà nhìn, bộ thấy Thượng Đế hử?” Kim Khiêm khó chịu nhìn ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của Cam Lượng, cười lạnh ra tiếng. Người kia nghe thấy liền căng thẳng thối lui ba bước, lui tới chỗ Lý Khiếu, không biết nói gì nên tìm đề tài: “Khiếu Khiếu, cậu xem phong cảnh nơi này quả thực rất tuyệt, cảnh sắc có giống như cảnh trên Hành tinh mẹ trước kia chúng ta đã từng nhìn thấy trong sách không?”
Cam Lượng vừa nói ra miệng, Lý Khiếu còn chưa kịp trả lời, bên cạnh đã vang lên một thanh âm âm trắc trắc nhưng lại cực kỳ quen thuộc: “Không phải giống. Nơi này vốn là Hành tinh mẹ mà các anh nói. Mà tôi cũng chính là Thượng Đế kia a, lại đây cúi chào đi.”
Cam Lượng nghe thấy thiếu chút nữa lông tóc đã dựng đứng hết cả lên, quay đầu quả nhiên thấy Kim Dư cứ như thần linh dập dìu trên không đã tỉnh lại. Tuy sắc mặt còn có chút suy yếu, nhưng y hiện tại vừa nằm trong ***g ngực Kỳ Thanh Lân vừa cười vô lương, ánh mắt lại có chút gian trá. Nếu phải dùng một từ ngữ để hình dung thì, chính là con mèo được tiện nghi lại còn khoe mẽ!
Cam Lượng bĩu môi đang muốn lên tiếng phản bác, nhưng hơn năm trăm con dị thú vẫn đang chăm chú nhìn Kim Dư bỗng đồng loạt khởi động thân mình, sau đó lần lượt vươn móng vươn cẳng vươn cánh, kêu gào ô ô gì đó rồi rạp đầu xuống đất hành đại lễ với Kim Dư. Cái này chính là ‘cúi chào’, mẹ nó là loại hành lễ với thần linh a!!
Hình ảnh như vậy nháy mắt đã miểu sát toàn bộ đám Kim Khiêm Lý Khiếu, hơn nữa cũng khiến cho đám Tiểu Bạch Đại Bạch Vượng Vượng Bánh Bao bối rối không biết có nên làm theo cho nó đồng bộ luôn không. Vì thế mọi người và chúng thú đều ngẩng đầu lên nhìn cái tên nói mình là Thượng Đế kia, vừa lúc nhìn thấy tên kia cũng trưng ra bản mặt -0- , khóe miệng co giật không ngừng.
Chợt, trong lòng mọi người và đám Bánh Bao Đại Bạch đều xuất hiện một suy nghĩ như vầy:
Mẹ nó a! Đám dị thú này có cần ngu tới mức bị lừa cũng không biết hay không a!! Như vậy sau này tuyệt đối sẽ là đã bị bán còn vui tươi hớn hở giúp chủ nhân kiếm tiền đó!!
“Ừm, khụ khụ! Tốt lắm tốt lắm, tụi mày đừng có bái lạy tao nữa. Tao, vừa mới nói giỡn thôi, tao chỉ là một con người bình thường mà thôi, không phải thần linh.”
Kim Dư vội ho một tiếng nói với các dị thú, bất quá lại rước thêm vô số ánh mắt sùng kính của cả đám.
Rống ——! [Ngài nhất định là thánh thú thần phái tới cứu giúp chúng tôi! Ngài còn dắt chúng tôi đến Thánh Tinh! Ngài chính là thần của chúng tôi, thỉnh cho phép đám tàn phế chúng tôi đi theo ngài!]
Một con sói già lông trắng bệch gầm nhẹ một tiếng, nằm úp sấp trên mặt đất. Mà ở phía sau nó, hơn năm trăm con dị thú bất kể lớn nhỏ đều nằm úp sấp trên đất. Hình ảnh kia khiến Kim Dư nhịn không được phải đỡ trán, mắt trợn trắng. Y thật sư không muốn làm thần côn[61], chức nghiệp này rất giả tạo!
Cho dù trong lòng Kim Dư rất không muốn bị hiểu lầm như vậy, nhưng cũng không còn cách nào, trong lúc nhất thời không thể giải thích rõ ràng được, hơn nữa vừa mới vào Địa Cầu nên y còn có rất nhiều chuyện muốn xác định, Hỏa Hắc phượng hoàng còn đang ở bên kia cần y cứu mạng gấp, cho nên cái chuyện hiểu lầm này giải quyết sau đi. Dù sao làm thần côn thì ít nhất còn có thể giúp đám dị thú thương tàn này an ổn chút, không gây thêm phiền toái là tốt rồi.
“Quên đi…. Cái kia, tụi mày đi tìm chỗ nào đó an toàn thoải mái nghỉ ngơi chút đi, đứa nào hấp hối sắp chết thì nâng ra ngoài, tao bảo bác sĩ kiểm tra coi có thể cứu tụi nó một mạng hay không, những đứa còn lại không được lộn xộn, lát nữa tao tới sắp xếp cho tụi mày.”
Nghe Kim Dư nói xong, hơn năm trăm con dị thú thương tàn liền thành thật tìm mấy vị trí xung quanh nằm nghỉ ngơi. Trong mắt chúng nó đều mang theo vẻ vui sướng từ tận đáy lòng, trải qua những chuyện trước kia, đã khiến chúng nó càng thêm cẩn thận cho sự an toàn của mình. Nhìn bộ dáng cực kỳ cẩn thận của tụi nó, Kim Dư và Sơn Bạch Lộc cảm thấy chua xót không thôi, chỉ có chim sợ cành cong mới có thể cẩn thận và bất an đến như thế, ngay cả nghỉ ngơi cũng không thể thả lỏng được thân mình. Hơn nữa, chuyện này gần như đã trở thành một bản năng.
“…..Đều là một đám khốn kiếp.” Thấp giọng mắng một câu, Kim Dư cắn răng vỗ vỗ cánh tay boss nhà mình. Người kia cau chân mày lại, sau đó vọt đến bên cạnh Hắc Phượng và Hỏa Phượng.
Lần thứ hai Kim Dư trực diện mắt đối mắt với Hỏa Phượng.
Thu ngang! [Ông đây chưa bao tin vào thần thánh.]
Kim Dư nhếch miệng nở nụ cười. Cho dù ông đây có phải phải kê đơn để Tiểu Tuyết hấp diêm mày! Cũng nhất định phải cho mày biết tay!