Chương 53: Chương 53

Dưới tiếng gầm rống uy hiếp lẫn đe đọa của cả đám dị thú trong sân, bốn tên đại lão kinh hoảng nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

Sáng hôm sau, Kim Dư phân công Đại Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Tuyết, Bánh Bao và Nhị Hắc đến trung tâm quảng trường, hiệp hội thợ săn, hiệp hội nhà thám hiểm và vài chỗ chuyên cho thuê dị thú để tìm hiểu giá thành thị trường.

Kỳ thật, loại chuyện này Kim Dư hoàn toàn có thể ủy thác cho Long Trường Tiêu hỗ trợ, nhưng ông chủ Kim vừa nghĩ tới đêm qua cả năm con dị thú cấp A ngu ngốc này dám tụ tập đánh bạc, y liền nhịn không được khóe miệng co rút không ngừng. Mẹ nó, cái đám biến dị y nuôi thuộc cái giống gì vậy?! Mấy tên này giống dị thú ở chỗ nào hả, là người thì có! Còn dám tụ tập đánh bạc, mẹ nó, rảnh rỗi sinh nông nổi phải không?!

Được lắm, rảnh quá thì ông đây sẽ cố gắng kiếm việc cho tụi bây làm mỗi ngày, mệt chết mấy đứa não ngắn như tụi bây luôn!!

Kim Dư uống sữa hiệu Hoa Hoa, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Y tuyệt đối không phải vì bị tên boss chết tiệt kia ăn sạch sành sanh mà giận chó đánh mèo, thấy đám Bánh Bao Đại Bạch đánh bạc liền chỉnh chết tụi nó đâu, tuyệt đối không phải!!

Trong lúc bà xã nhà mình thẹn quá hóa giận, giận chó đánh mèo, tên boss nào đó lại bất đắc dĩ phải trở về Nam Bộ xử lý chuyện rắc rối nhà hắn, tâm tình cực kỳ xấu. Cái mặt đen thui kia nhìn thế nào cũng giống như người ta đang thiếu hắn mấy trăm vạn tử kim tệ vậy. Mà Giáp Ất Bính Đinh đang đứng đằng sau Kỳ Thanh Lân thì đồng loạt trưng ra bộ mặt đau khổ, trong lòng chứa đủ loại uất ức, nghĩ thầm, phỏng chừng lại phải ăn chay nữa rồi….

“Gần đây mấy tên ngu xuẩn kia có hành động gì? Lão gia đâu? Còn ả đàn bà chết tiệt kia thì sao?” Kỳ Thanh Lân lạnh mặt, nghĩ lại tối qua vốn đã có thể được ăn một bữa đậu hũ đã đời, thuận tiện còn có thể làm thêm vài chuyện quá phận chút, lại bị mấy đứa kia…….. nửa đêm hưng phấn ngủ không được nên lập sòng bạc, trong lòng hận đến mức không thể lôi cả đám ngu ngốc kia ra làm vài chục món!! Có biết hắn khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Kim Dư có tâm tình áy náy nhưng cực tốt không hả, ngay cả giả đò làm nũng thấp hèn hắn cũng đã dùng hết ….

Răng rắc! !

Kỳ Thanh Lân nhìn cây bút thủy tinh đã gãy thành mười đoạn ở trong tay, mặt không đổi sắc ném nó vào đống rác.

Giáp Vũ thấy cảnh tượng này, nhịn không nổi phải chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Hiện tại hắn đang hận chết mình tại sao lại tên là Giáp Vũ, ngay cả báo cáo đạp mìn gì thì hắn cũng đều là thằng đầu tiên chịu trận!! Nhưng hiện tại chủ tử đang cực kỳ không được vui, nếu hắn còn dám nói, chỉ sợ một hồi sẽ bị chủ tử đá xuống dưới lầu a.

“Hồi chủ nhân, nhị thiếu gia gần đây không có sinh sự ở bên ngoài, nhưng có qua lại thân thiết với nhị thiếu gia của gia tộc Sơn Lang, ngoài ra còn có tứ thiếu gia của Kim Bằng gia, tam thiếu gia của Hùng gia và nhị thiếu gia của Hải Xà gia, hình như là đang thương thảo chuyện gì đó.”

Kỳ Thanh Lân nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Đám ngu xuẩn tụ lại cùng một chỗ thì có thể thương lượng được chuyện gì, nhiều lắm thì chỉ là ỷ vào gia thế mà làm mưa làm gió một hồi ở bên ngoài, muốn mướn vài tên thợ săn cấp A đến ám sát huynh trưởng, thì còn có thể có cái gì? Lão già và lão yêu bà kia thì sao?”

Đối với một tên công tử ngồi mát ăn bát vàng cặn bã còn hơn Sơn Bạch Lộc cả trăm lần, bùn nhão trên người đủ để trát một bức tường như đứa em trai kia, Kỳ Thanh Lân hoàn toàn không thèm để ý. Điều khiến hắn cảm thấy nên để tâm cũng chỉ có người cha tầm mắt chỉ hướng ra ngoài tinh cầu, và bà mẹ kế tâm địa độc ác đã vài lần muốn giết hắn bằng thuốc độc kia.

Lúc này đến phiên Ất Văn chảy mồ hôi, trừng mắt liếc Giáp Vũ đang ở bên cạnh đang nhẹ nhàng thở phào. Ất Văn cảm thấy con mẹ nó y mới khổ bức nhất a, giám thị lão gia và phu nhân đương nhiệm…. Y cảm thấy giống như bị núi đè. Bất quá, Ất Văn lại tự mình tưởng tượng an ủi một chút, nếu chủ nhân đã giao loại nhiệm vụ gian khổ này cho y, chứng tỏ y có năng lực, nói cách khác, sao không thấy chủ nhân giao nhiệm vụ cho cái tên ngốc ở bên cạnh đi?

Vì thế Ất Văn tiến lên trước một bước nói: “Gần đây lão gia đã sai người đi tìm dị thú cấp A. Theo như thuộc hạ dò thám, căn cứ huấn luyện thuộc bộ tộc Kỳ Lân tại vệ tinh số 2 đã xảy ra sự cố. Hình như có một con dị thú cấp A, hơn mười con dị thú cấp B đã chết, đội gia vệ đang được huấn luyện ở căn cứ cũng bị chết vài người, nên lão gia muốn tìm dị thú bổ sung vào. Về phần nữ nhân kia, gần đây coi như sống yên ổn, không có liên hệ với nhà mẹ đẻ, bất quá bà ta hình như cũng đang đi tìm dị thú cấp A, có lẽ là muốn đưa cho nhị thiếu gia dùng.”

Kỳ Thanh Lân nghe Ất Văn nói, sắc mặt lại trầm xuống. Hiện tại hắn vẫn chưa thể khống chế hết toàn bộ sự việc trong nhà, trong tay lão già kia còn có ít nhất một nửa quyền hành không chịu buông. Mà ba vệ tinh của bộ tộc Kỳ Lân, ngoại trừ căn cứ tại tinh cầu số 1 là do ông nội đã mất tích nắm giữ, căn cứ số 2 là do lão già nắm giữ, chỉ có căn cứ tại tinh cầu số 3 là do hắn cướp về được.

Giờ lại nghe thấy vệ tinh số 2 gặp chuyện không may, Kỳ Thanh Lân thầm cảm thấy không ổn. Hắn đã bị ném vào căn cứ huấn luyện cơ mật tại vệ tinh số 3 hơn tám trăm năm trời, dĩ nhiên biết rõ nơi đó huấn luyện dị thú tàn khốc tới cỡ nào. Bộ phương thức huấn luyện kia hắn đã được chiêm nghiệm qua. Tuy lần đó là do ả đàn bà kia tự ý hạ lệnh, nhưng Kỳ Thanh Lân tuyệt đối không tin lão già kia hoàn toàn không biết gì. Chính bởi vì sự kiện lần đó, đã khiến Kỳ Thanh Lân triệt tiêu sạch sẽ chút tình cảm cuối cùng của hắn dành cho cha. Vì thế mới có một loạt chuyện đoạt quyền ngay sau khi Kỳ Thanh Lân tiến vào thời kỳ trưởng thành có thể khôi phục hình dáng người thường. Chuyện thứ nhất mà hắn làm, chính là giết sạch toàn bộ đám người xem hành vi ngược đãi thú thành thói quen hằng ngày trên vệ tinh số 3, trở thành chủ nhân của vệ tinh số 3.

Kỳ Thanh Lân chưởng quản vệ tinh số 3, tuy căn cứ huấn luyện vẫn còn đó, nhưng đã ra luật nghiêm cấm ngược đãi dị thú, ngoài ra còn điều chỉnh đãi ngộ của dị thú bằng với đãi ngộ của hộ vệ. Chuyện ngược thú đối với kẻ đã từng bị ngược đãi qua như Kỳ Thanh Lân chính là loại vết thương sâu không thể ***ng, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện điên rồ này xuất hiện trước mặt hắn. Mà cũng bởi vì đã biết quá rõ chuyện trong căn cứ huấn luyện của gia tộc là loại chuyện không phải con người làm ra, lúc nghe được vệ tinh số 2 gặp chuyện không may, Kỳ Thanh Lân mới nhịn không được mà nghĩ tới mặt không tốt kia.

“…Ngày mai ngươi đi nói với lão già đó, bảo hắn giết toàn bộ những kẻ thích ngược đãi thú trong căn cứ đó cho ta! Một tháng sau, nếu còn chưa giải quyết sạch sẽ, hoặc ta lại biết chuyện gì bẩn thỉu nữa, toàn bộ căn cứ số 2 sẽ thành gạch vụn!!”

Ất Văn nghe vậy chấn động cả người, “Thuộc hạ hiểu!”

“Bính Hắc và Đinh Bạch tiếp tục nói những việc khác. Ngoài ra, kể từ hôm nay, các ngươi đi tra phương thức huấn luyện hộ vệ của mười đại gia tộc cho ta… Nếu tình thế nghiêm trọng, sợ rằng sẽ phải gấp rút chuẩn bị sớm.”

“Dạ!”

————————*

Không nói chuyện Kỳ boss đen mặt chỉ huy đàn em làm gì nữa, lúc này, trong cửa hàng dị thú số 138, có một bầu không khí khẩn trương quỷ dị chưa từng có.

Đám dị thú đang ở ngoài sân luyện tập, lao động, phơi nắng, ngay cả ông chủ Kim đang thoải mái nhàn nhã lướt web xem đủ loại tiểu thuyết cũng phải chạy ào vào nhà trốn cùng với đám dị thú, chỉ lộ ra một cái đầu, run rẩy nhìn con quái vật khổng lồ trong sân nhà mình.

"Chi chi chi chi..." 【 Báo cáo ông chủ, tên này đột nhiên rơi xuống Ám Nhai, lúc rơi xuống còn làm thủng mái nhà, thiếu chút nữa đã đè chết đại lão Chuối Tiêu. Sau đó, nó không những ăn sạch thức ăn nhà đại lão Chuối Tiêu, mà còn cướp đoạt đồ ăn của các nhà khác! Tuy có rất nhiều người hảo tâm muốn thu phục nó, nhưng mấy con dị thú cấp A còn chưa kịp làm gì thì đã bị nó một phát tát bay. Mặt khác, Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang của Lý Khiếu đại nhân và Cam Lượng đại nhân đánh với nó gần mười hiệp, cũng bị tên này tát đập mặt xuống đất…. 】

Chuột lông vàng run rẩy đứng ở bên chân Kim Dư, vươn móng vuốt nhỏ của mình ra, có chút lo sợ báo cáo lại tin tức bản thân nghe được. Nhưng sau khi nghe lời của nó báo xong, đám dị thú còn run rẩy lợi hại hơn nữa. Ông chủ Kim cũng co giật khóe miệng không ngừng, thầm hận bản thân mắc mớ gì lại đuổi hết năm tên kia đi, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, mẹ nó hôm nay cái tên boss một phát miểu sát không có ở nhà a a a a!! Sớm biết vậy y đã nhịn không đá người đi rồi!!

Kim Dư thoáng nhìn qua cái con có thực lực tuyệt đối vượt qua dị thú cấp A kia. Kỳ thật, nếu không phải hình thể của cái con này không giống như voi, y nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp để lừa cái tên này vào cửa hàng của mình!! Y không sợ giao lưu với dị thú, dù sao có giao lưu sẽ có lừa dối, nhưng vấn đề là con dị thú này quá lớn, khí thế quá hung tàn, ánh mắt quá điên cuồng. Mấu chốt nhất chính là nó hình như đã đánh mất lý trí, khiến Kim Dư muốn tiến lên nói chuyện cũng không tìm được cách tiếp cận.

Vì thế, ông chủ Kim nhìn nó mà ai thán liên tục, mẹ kiếp bề ngoài của nó thiệt khiến y hoài niệm, cứ ngồi ở trong sân nhà y mà ăn như vậy, chỉ cần một ngày nó ăn đã làm nghèo chết y rồi!!

Con dị thú khổng lồ đang cúi đầu ăn đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, mắt lộ ra hung quang. Đồng thời ở ngoài sân vang lên tiếng la của tên quản lý trật tự đường phố: “Ông chủ kim! Ông chủ Kim! Con cá kia! Cậu và dị thú của cậu còn sống không đó? Cậu nhất định phải làm cho con kim sư hống này ổn định tinh thần chút nha, lập tức sẽ vận chuyển thuốc mê và độc dược cực mạnh tới cho cậu. Đến lúc đó cậu tùy tiện cho nó ăn một chút thì sẽ lập tức trở thành đại công thần của Ám Nhai!!”

Nghe vậy, Kim Dư thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. Ngay cả một phòng dị thú cũng nghiến răng nghiến lợi theo. Mẹ nó, mi nghĩ não ông tàn hả!! Còn tưởng là tới cứu viện, nói hết nửa ngày thì ra là muốn y cho cái con quái vật này ăn độc dược ăn thuốc mê?! Đừng nói tới việc y có thể đút mấy thứ này cho con quái thú kia ăn hay không, cho dù có thể, y đường đường là ông chủ của cửa hàng thú cưng dị thú làm sao có thể xuống tay giết chết dị thú chứ?!

Quan trọng chính là diện mạo của con ‘kim sư hống’ kia lại rất giống ‘chó thần Tạng Ngao’ tại Địa Cầu nhà y, mẹ nó cho dù đầu y có bị cửa kẹp thì cũng sẽ không đi giết một tên giống chó ngao Tây Tạng đâu!!

Đang lúc Kim Dư rối rắm vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn cái con giống Ngao khổng lồ kia, nó cũng đưa mắt chăm chú nhìn y. Kim Dư giật mình—— y không thể nhìn thấy bất cứ một tia tình cảm nào trong mắt nó, không giống như đôi mắt tuyệt vọng vô tình lúc trước của tụi Đại Bạch Tiểu Bạch, cái tên trước mắt này, là triệt để không có lấy một tia cảm xúc.

Loại như vậy, quả thực giống như một con rô bốt khoác trên mình bộ dáng dị thú. Băng lãnh đến đáng sợ.