Chương 48: Chương 48

Không khí hết sức căng thẳng.

Kim Dư hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Bánh Bao và Đại Bạch bên cạnh. Hai đứa lập tức hiểu được ý tứ của chủ nhân, lập tức tru lên một tiếng dài, nhào chạy ra khỏi cửa lớn.

Giây tiếp theo, bên ngoài liền truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết của sài cẩu, đi liền ngay sau đó là tiếng thét chói tai run rẩy, kinh sợ đến cực điểm:

“Mày, mày mày bọn mày!! Đừng tới đây! Đám dị thú chết tiệt này!! Tao chính là tam thiếu gia bộ tộc Sơn Lang Nam Bộ!! Tụi mày muốn bộ tộc tụi mày toàn diệt sao?! Còn bước tới nữa tao sẽ giết bọn mày a ——! !"

Thẳng đến khi thanh âm này đã trở nên có chút khàn khàn, Kim Dư mới vỗ vỗ Tiểu Bạch trên vai. Tên này có chút không tình nguyện nhảy xuống đi ra ngoài ngăn cản Đại Bạch và Bánh Bao, Kim Dư ngồi tại chỗ cười lạnh. Tam thiếu gia bộ tộc Sơn Lang Nam Bộ? Lợi hại lắm sao? Còn muốn giết cả nhà ông a….. Thật can đảm.

Lúc này, Kim Khiêm đã làm xong bước cấp cứu ban đầu cho tiểu sơn lang, sau khi gã nghe thấy tam thiếu gia kia tru tréo, liền cười nhạo ra tiếng: “Hóa ra là tên Nhị thế tổ não tàn này. Bộ tộc Sơn Lang này đã gần như không gượng dậy nổi rồi, bây giờ dám xuất đầu lộ diện chính là tự đi tìm chết. Bất quá, tôi thật nghĩ không ra, rõ ràng trên người có huyết mạch của Sơn Lang, thế nhưng lại có thể đem dị thú thân cận nhất biến thành cái dạng này, đám người này thật sự muốn diệt cả tộc mình luôn sao?”

Kim Dư kéo kéo khóe miệng, đang muốn mở miệng nói chuyện, mắt lại thoáng lướt qua tiểu sơn lang đáng thương hề hề đang nằm úp sấp trên ghế sa lông nhìn mình, đầu và hai chân trước hơi hơi giơ lên, liên tục chắp tay, ngao ô ngao ô kêu, khẩn cầu buông tha cho chủ nhân của nó.

Nhìn bộ dáng của tiểu sơn lang, cơn tức của Kim Dư không có chỗ phát tiết, bất mãn trong lòng đối với tên tam thiếu gia bộ tộc Sơn Lang kia càng tăng gấp bội. Mẹ nó cái quỷ gì vậy! Bị chủ nhân tra tấn tới gần chết mà cái thằng nhóc này còn cầu xin giúp tên khốn kia là sao!!

Bất quá, cho dù trong lòng Kim Dư có khó chịu như thế nào, cũng không thể nhẫn tâm nhìn con sơn lang vị thành niên này khẩn cầu như vậy. Hít một hơi thật sâu, y tiến tới trước một bước nói với tiểu sơn lang: “Nếu tao có biện pháp giúp mày thoát khỏi chủ nhân của mày, buộc hắn giải trừ khế ước tinh thần lực, mày cảm thấy như thế nào?”

Tiểu sơn lang sửng sốt nhìn Kim Dư, suy nghĩ suốt ba phút đồng hồ, cuối cùng ngập ngừng lắc đầu, sau đó càng lúc càng kiên định mà lắc.

Ngao ô...[Hắn là chủ nhân của tui… Tui, tui vừa sinh ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là hắn, hắn cho tui ăn, cho tui uống… Tui không thể có lỗi với chủ nhân.]

Vừa nghe được lời này, Kim Dư thiếu chút nữa đã đập luôn cái chén trà y yêu thích nhất! Mợ nó còn có hố nào to hơn cho y lọt vào nữa không hả!! Y muốn làm thịt cái thằng khốn này, nhất định phải làm thịt thằng khốn nạn này!!

...

Kim Dư nhìn đôi mắt xanh chứa đầy nước của tiểu sơn lang, răng nghiến kèn kẹt, gian nan gật đầu.

“Mày yên tâm…. Ông nhất định để cho hắn biết, bản thân hắn có một con dị thú rất tốt!!”

Kim Dư liền xoay người tiêu sái bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai con sài cẩu run rẩy nằm trên đất, bên cạnh là tam thiếu gia Sơn Lang tộc bị chôn hết nửa người xuống đất, tóc thì bị đốt trụi không còn mẩu.

Hít sâu.

Kim Dư nháy mắt biến ra một nụ cười như mộc xuân phong, lại phối hợp với vẻ mặt khẩn trương áy náy, vội chạy tới trước cho Đại Bạch và Bánh Bao một cái bạt tai.

“Hai con dị thú khốn khiếp này tụi bây làm cái gì hả! Không phải là kẻ đột nhập! Kích động cái rắm gì! Tụi mày nhìn coi, nhìn đi! Tụi mày chà đạp con người ta thành cái dạng gì rồi này? Mau chui vào phòng tối cho tao ngay! Ba tháng không được ăn cơm!!”

Động tác và hành vi của Kim Dư lúc này phải nói là khiến cho Sơn Bạch Lộc dễ chịu vô cùng. Tuy vẫn chưa đủ hết giận, nhưng vẫn có người có thể nói chuyện, dù có tới chậm chút nhưng Sơn Bạch Lộc vẫn quyết định, hắn có thể hảo tâm cho cái cửa tiệm này một cơ hội sống sót.

Bất quá… Nếu tên này đừng có vừa dạy thú vừa dẫm tay hắn thì tốt hơn a! Vì cái gì mỗi lần hắn muốn mở miệng nói chuyện thì y đều không nghe được?! Chửi bới dị thú có cần tập trung tinh thần như vậy không?!

Lúc Sơn Bạch Lộc quyết định nếu Kim Dư còn tiếp tục đạp tay hắn nữa, hắn sẽ đem người tới chém phăng luôn chân tên này thì Kim Dư giống như đột nhiên phát hiện ra sai lầm của mình, sợ hãi kêu lên một tiếng lùi về sau, sau đó vội vàng cúi đầu giải thích: “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Tôi thật không ngờ lại dẫm lên tay ngài, ngài không sao chứ? Tôi lập tức đi tìm thuốc trị thương cho ngài a!”

Nghe vậy, cơn tức giận vừa mới bùng phát trong lòng Sơn Bạch Lộc liền bay hơn phân nửa, hắn vừa định nói thì lại thấy nam tử tuấn tú trẻ tuổi chạy vào nhà… Sau đó…. sau đó chờ tới một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy y quay ra.

Bị mưa quất đến choáng váng mặt mày, Sơn Bạch Lộc cảm thấy hắn sắp sửa đi gặp tổ tông tới nơi rồi, há há miệng, mãnh liệt muốn hô to——

Mà lúc này, Kim Dư ở trong nhà uống cà phê nóng đã sớm cầm trong tay một viên thuốc xổ, chỉ còn chờ hắn há mồm là đút.

“Mấy người!!!”

Kim Dư lập tức từ trong nhà chạy ra, sau đó lại bị một con thú nhỏ rất ‘không cẩn thận’ vươn chân ngáng đường Kim Dư. Ngay sau đó, Kim Dư liền loạng choạng bước tới vài bước, cuối cùng dùng lực ném luôn viên thuốc xổ trong tay vào miệng Sơn Bạch Lộc. Người nọ bởi vì kinh ngạc quá độ, trực tiếp đem viên thuốc nuốt vào bụng.

“Mi mi mi! Mi cho ta ăn cái gì vậy?! Mi muốn giết người cướp của?! Mi muốn bộ tộc Sơn Lang giết chết sao?!” Sơn Bạch Lộc bất cẩn nuốt viên thuốc mặt mũi trắng bệch. Hắn cực kỳ sợ chết. Nếu hắn chết rồi, mỹ nhân quyền lợi gì đó sẽ không được hưởng nữa!!

Kim Dư cố gắng kiềm chế lại khóe miệng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng vô tội nói: “Ngài vừa mới nói cái gì đó! Tam thiếu gia, đó là thuốc trị thương tôi tìm cho ngài mà! Đây là viên thuốc cuối cùng có hiệu quả chữa thương tốt nhất trong tiệm chúng tôi a. Ngài sao lại có thể vu cho tôi tội giết người cướp của như thế? Ngài không cảm thấy thân thể đã tốt hơn nhiều rồi sao?”

Sơn Bạch Lộc hoài nghi từ từ nhắm mắt cảm nhận một chút, kết quả lại thật sự cảm thấy thân thể mình không còn vừa đau vừa lạnh như lúc nãy nữa. Đột nhiên, có một cái bóng màu xanh từ trong điếm khập khiễng chạy tới bên cạnh hắn, lo lắng gào lên, giúp hắn phủi đi những hạt cát chết tiệt dính trên người.

“Tiểu Phá Lang?” Sơn Bạch Lộc có chút không tin nhìn tiểu sơn lang, có chút bất ngờ nhìn thấy trên người nó quấn đầy băng vải, lại bởi vì hành động giúp hắn che mưa phủi cát mà cảm thấy rất vừa lòng.

Chẳng qua, Sơn Bạch Lộc ở bên này vừa lòng, thì Kim Dư ở bên kia lại cố gắng kiềm chế ước muốn được đạp lên đầu hắn. Cái thằng tó chết tiệt này dám đặt tên cho dị thú của mình là cái gì phá hả!! Hơn nữa, cái đồ cặn bã nhà mày bị đui sao mà không thấy cả đám vết thương trên người nó chứ!!

Kim Dư nhịn không được cúi đầu muốn làm thêm vài động tác nhỏ, nhưng lại nhìn thấy tiểu sơn lang đang chắn ngay trước người Sơn Bạch Lộc, bình tĩnh nhìn mình, trong mắt đều là vẻ khẩn cầu và kiên định bảo hộ chủ nhân.

Trầm mặc hồi lâu, Kim Dư chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại đặc biệt lạnh lùng nhìn Sơn Bạch Lộc.

“Đây là dị thú của ngài sao? Nửa đêm ngày hôm qua nó té ngã ngay trước tiệm của chúng tôi, lúc ấy cũng sắp chết rồi, may mà nó mạng lớn, tôi mời bác sĩ về chữa cho nó… Vị bác sĩ kia nói, trên người nó có hơn một trăm vết thương, nhưng khiến tôi không thể hiểu nổi chính là, nó rõ ràng vẫn chưa trưởng thành. Ngài nói xem, là cái loại người vô lương tâm đến cỡ nào, mới có thể dày vò dị thú con như thế? Có nên giết chết hắn luôn không?”

Sơn Bạch Lộc nghe Kim Dư nói nhịn không được mà sửng sốt, lại nhìn con dị thú nhỏ gầy bên cạnh, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt có chút khó chịu. Lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Kim Dư, ấp úng hai tiếng, rốt cục không nói gì.

“Ha hả, nhưng mà tôi nghĩ khẳng định người đó không phải là ngài. Tôi vừa thấy ngài liền biết ngài là một người rất hiểu đạo lý, làm sao có thể dày vò một con dị thú có thể thăng cấp B+ thành cái dạng này được a. Nhất định là dị thú tư đấu rồi? Chậc chậc, hủ thực sài cẩu là loại thích đánh hội đồng, tụi nó lớn mật như thế, lần này cuối cùng cũng bị giáo huấn rồi.” Kim Dư nhìn vẻ mặt của Sơn Bạch Lộc, trong lòng hừ một tiếng, tên này hóa ra không phải là tên biến thái gì, chỉ là một Nhị thế tổ không ai quan tâm chăm sóc, ích kỷ không coi ai ra gì mà thôi.

Sơn Bạch Lộc nghe Kim Dư có ý muốn giải vây cho mình, trong lòng có chút thả lỏng, gật đầu nói: “Ừm, ta sẽ dạy dỗ lại tụi nó…. Cái kia, Tiểu Phá…ặc…. Thương thế của Tiểu Lang như thế nào rồi?”

Kim Dư nghe vậy mỉm cười: “Nó hiện tại cần dưỡng thương ba tháng.”

“Ba tháng?! Ta đây chẳng phải là…ặc… Kia thực phiền toái a…” Hắn mặc dù là tam thiếu gia bộ tộc Sơn Lang, nhưng phụ thân lại coi trọng nhất là đại ca, thích nhất là nhị ca hắn. Mà hắn, đứa nhỏ nhất nhà lại luôn bị phụ thân quở trách, nhưng khi chơi với đám hồ bằng cẩu hữu hắn luôn thường tham gia mấy trận đấu thú tranh giành mặt mũi. Nếu con sói nhỏ này phải tu dưỡng, hai con sài cẩu kia cũng phải đi chữa trị ít nhất một tháng, vậy hắn phải làm thế nào đây?

Trên mặt Bạch Sơn Lộc bất giác lộ ra vẻ băn khoăn khó xử, Kim Dư nhìn thấy, ánh mắt càng lúc càng lạnh, cười nói: “Ngài xem ngài xem, tôi vậy mà lại quên mất phải lôi ngài ra khỏi hố cát rồi. Nhị Hắc, lại đây! Lôi Tam thiếu gia ra mau, sau đó vào nhà tắm rửa sạch sẽ, ấm áp chút.”

Nhị Hắc ở bên trong thu được mệnh lệnh liền điên cuồng gào thét bổ nhào về phía Sơn Bạch Lộc. Người nọ nhìn thấy tư thế của con thú kia liền run rẩy cả người, bất quá, lúc Nhị Hắc sắp đạp tới Sơn Bạch Lộc, con sơn lang vị thành niên kia lại nhanh chân chắn ngay trước mặt chủ nhân nhà mình, khiến Nhị Hắc không thể không dừng lại.

Rống... Rống... [ Đồ con sói ngu! Mệt cho ông chủ đối xử với nhóc tốt như vậy! Chủ nhân của nhóc có cái gì tốt chứ!]

Ngao... Ô ô! [Tui…Tui biết ông chủ rất tốt với tui… Nhưng mà, Tam thiếu gia là chủ nhân của tui. Lúc tui bị người ta vứt, là Tam thiếu gia đã nhặt tui, tui mới có thể sống sót!]

Hai dị thú khuyển tộc cứ như vậy giằng co với nhau. Sơn Bạch Lộc nhìn con sói nhỏ màu xanh đã hai lần che chở cho mình này, chẳng biết tại sao, nhìn băng vải trắng quấn trên người nó kia, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Rống! [ Mau tránh ra cho tui. Tui phải đem cái thằng chủ nhân cặn bã của nhóc vào nhà!]

Nhị Hắc bất bình phẫn hận phất móng đẩy tiểu sơn lang té lăn cù, trực tiếp cạp lấy cổ áo Sơn Bạch Lộc, kéo một phát, cuối cùng cũng giúp Sơn Bạch Lộc thoát được cái số bị chôn. Sau đó, Nhị Hắc trực tiếp kéo hắn đứng dưới mấy cái vòi nước trong sân, Tiểu Bạch đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vỗ móng một phát.

Sơn Bạch Lộc triệt để ướt sũng.

Đậu xanh rau má…. Sơn Bạch Lộc bị nước xối đến vô lực, chả còn khí lực gì để đi uy hiếp người ta nữa. Hắn coi như đã nhìn ra được rồi, đại khái cái đám dị thú trong nhà này không vừa mắt hắn a! Hắn không thông minh như đại ca, không có sức hút người như nhị ca, nhưng ít nhiều gì hắn cũng là tam thiếu gia có tiếng có tiền, tuy ngẫu nhiên có làm chút chuyện xấu, nhưng chưa từng giết người phóng hỏa, nhiều lắm cũng chỉ có chút kiêu ngạo … Đám dị thú này sao lại muốn chỉnh chết mình như vậy?!

Hiện tại, Sơn Bạch Lộc đột nhiên cảm thấy, Tiểu Phá Lang nhà mình rất rất tốt, ít nhất nó cũng hộ chủ a! Trước kia hắn nghe nhị ca nói phải rèn luyện dị thú từ lúc nó còn nhỏ, có phải đã có chút quá lố rồi hay không? Tuy dị thú của nhị ca đều huấn luyện giống như vậy, quả thật cũng rất là lợi hại… Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy, dị thú còn chưa trưởng thành, nếu đợi đến lúc nó trưởng thành rồi hãy huấn luyện nó chiến đấu, có phải sẽ tốt hơn hay không?

Sơn Bạch Lộc nhớ đến cách thức đối đãi của mình với dị thú, cảm thấy có chút quá điên rồ rồi. Nghĩ đến mức bản thân bị Nhị Hắc và Tiểu Bạch lôi vào trong nhà từ lúc nào cũng không biết, Kim Dư nhìn vẻ mặt có chút nghi hoặc của Sơn Bạch Lộc, hơi nhướng mày, đột nhiên mở miệng: “Cậu đã nhìn thấy người khác nuôi nấng dị thú cấp A bao giờ chưa?”

Nhất thời, câu nói kia giống như một trận sấm sét giữa trời quang, đánh cho Sơn Bạch Lộc cả người chấn động. Hắn đột nhiên nhớ tới, tuy nhị ca của hắn nuôi dưỡng dị thú cấp B cũng giống như hắn, nhưng con dị thú cấp A của nhị ca kia, luôn được cung cấp đầy đủ thịt cá, nó cũng không bị buộc phải tham gia đấu thú!

Sơn Bạch Lộc không phải là tên ngốc, một câu nói kia đã đủ để cho hắn ý thức được mấu chốt của vấn đề. Sau khi hiểu được, hắn liền hút một ngụm lãnh khí, ra một thân mồ hôi lạnh. Nhà hắn vốn không có dị thú cấp A, chỉ có ba con dị thú cấp B trông giữ nhà. Nếu ba con dị thú này bởi vì tranh đấu mà chết mất một hai con, chỉ sợ hắn về sau mỗi khi ra khỏi cửa đều phải cẩn thận từng li từng tí rồi! Nghĩ đến đây, Sơn Bạch Lộc hung hăng cười khổ một chút, hắn quả thật chỉ là có chút kiêu, miệng có chút độc thôi, nhưng nhị ca lại muốn ngầm hại hắn như thế, hắn quả thật là khiến cho người ta ghét đến thế sao?

Vô thức bưng lên một chén cà phê, Sơn Bạch Lộc uống một ngụm, sau đó phốc một cái, phun ra khắp bàn. Kinh hãi nhìn món đồ uống nong nóng lại khó uống đến chết người này một chút, lại ngẩng đầu lên, lọt vào trong mắt chính là cả một phòng đầy dị thú, còn có ánh mắt chán ghét lạnh như băng của chúng nó.

Có chút luống cuống buông cái chén xuống, Sơn Bạch Lộc có một cỗ xúc động muốn đào tẩu. Hắn kinh hãi phát hiện đám dị thú ở đây đều chán ghét hắn, nhưng khiến hắn chịu đả kích nhất chính là, ánh mắt của hai con sài cẩu cấp B nhà hắn, cùng với ánh mắt của những con dị thú khác, cơ hồ không có gì khác biệt!

Ngao ô?

Bỗng nhiên, một thanh âm thật nhỏ vang lên bên tai Sơn Bạch Lộc, hẳn giật bắn người như con thỏ nhỏ, sau đó nhìn thấy tiểu sơn lang khập khiễng, run run rẩy rẩy đang dùng một ánh mắt ân cần nhìn mình. Sơn Bạch Lộc giật mình sững sờ. Lần đầu tiên…. hắn chậm rãi…cúi xuống…. vươn tay ôm lấy con sói nhỏ lông xanh hắn đã chán ghét vứt bỏ hết năm năm trời.