Chương 167: Chương 167

Tuy ngẫu nhiên có chút giật kinh phong.

Nhưng theo bản chất mà nói, đã từng là đương gia Kỳ gia thì có thế nào cũng không phải là một kẻ ngốc. Cho nên sau khi giật kinh phong đủ rồi, Kỳ Hạo Sinh liền khôi phục bình thường. Ngẩng đầu liếc cháu trai lớn nhà mình một cái, Kỳ Hạo Sinh thấy thế nào cũng vui lắm a, thằng nhóc này tuyệt đối là gốc rạ lì lợm, rất có khả năng vực dậy Kỳ gia, tuyệt đối mạnh hơn thằng con kia.

Vừa lòng gật đầu, ông lại nhìn sang Kim Dư đang đứng bên cạnh. Vốn đang rất vừa lòng gật đầu nghĩ bạn bè mà thằng cháu nhà ông kết giao quả nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tinh thần lực của thằng nhóc này phỏng chừng không sai biệt với ông lắm, chậc chậc, bất quá nhóc này thấy thế nào thì cũng mới có hai mươi mấy tuổi.

Nhưng mà, khi ánh mắt của Kỳ lão nhân lia từ cánh tay hai người xuống tới hai cái móng vuốt đang nắm cùng một chỗ, ông cụ liền có cảm giác oanh một tiếng sau đó răng rắc, sấm sét giữa trời quang a…..

“Cháu ngoan! Thằng nhóc này là ai?!”

Kỳ lão nhân mặt đầy vẻ ‘ngươi vì gia gia mà giấu diếm hay là thỏa hiệp đi’, nhưng Kỳ đại boss mắt cũng không thèm chớp, túm người cắn một ngụm, sau đó gật đầu: “Cháu dâu ngươi.”

“……” Kỳ Hạo Sinh cảm thấy mục đích ra đời của thằng cháu này chính là khắc lão cha tra tấn gia gia. Tuy bộ dáng của thằng nhóc này không tồi, khả năng cũng không tồi nhưng nó không thể sinh em bé! Em bé đó! Kỳ gia ông chẳng phải là tuyệt hậu rồi sao?!

Lúc Kỳ Hạo Sinh đang trong cơn rối rắm, hắc báo ghé nằm bên cạnh ông đột nhiên bành miệng cười lăn lộn, tứ chi không ngừng nện lên mặt đất, rất giống lúc Bánh Bao bị động kinh, Kim Dư nhịn không được phải quay đầu qua chỗ khác xác định con báo nhà mình không có bị biến dị sang màu đen.

Rống! [Chủ nhân ông có ý gì hả!]

Bánh Bao mặt đầy vẻ lên án, nó mới không có động kinh như vậy đâu!

“Khụ, không có gì, chỉ là nghĩ tụi mày có bà con họ hàng gì hay không….”

Kim Dư còn chưa nói xong, con báo đen bên kia liền rống lên một tiếng, nhìn qua Bánh Bao, ánh mắt khinh bỉ trần trụi.

Rống! Ngao! Ô ô! [ Má nó! Chú dám xem thường tui!.....Biến dị thì giỏi lắm a…..Đánh không lại tui thì đừng có mà lên tiếng nhá!]

Kim Dư bụm mặt.

Kỳ lão gia tử bị hành động của thằng cháu nhà mình đả kích một phen, muốn giáo dục lại một lần nữa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thằng cháu thì lại âm thầm thở dài. Trừ bỏ một phần tư huyết thống kia ra, ông thật sự chưa hề cho thằng nhóc này cái gì, không có công lại đòi ngồi không hưởng lộc, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Chuyện thằng chắt nói sau đi, sống đến từng nảy tuổi rồi, còn có cái gì không thể xem nhẹ được chứ.

Ba !

“Lão Hắc, mày còn động kinh nữa tao liền rút gân mày thật a.”

Khụ, hình như có chút nhột. Nhưng tuổi lớn rồi thì sẽ làm ra chút việc không phải, tỷ như cùng con báo này chơi trò chơi nhàm chán ai đột phá cấm địa này trước liền thắng.

“Được rồi được rồi, lão già ta đã sống tới nước này rồi cũng không so đo nhiều như vậy, chỉ cần thằng nhóc ngươi đối xử tốt với cháu trai lớn nhà ta là được. Mặc xác là nam hay nữ, có thể tìm thấy một người tri kỷ sống cùng cả đời mới là đại sự.” Kỳ lão gia tử nhịn không được phải cảm thán một phen, vốn đang ra vẻ thương cảm nhớ tới lão bà, ngay lập tức bắt đầu rống: “Thằng cháu ngươi mau đi chung quanh phá giải đám cơ quan cấm chế cái coi! Ông đây trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, vậy mà xém chút bị vây tại cái cống ngầm nhỏ xíu này thật là quá nhục, chờ ta ra ngoài rồi không nổ chỗ này là không được mà! Còn có a, tốc độ mau chút, nói thật độ may mắn của ông đây cũng thức thời mà oanh tạc đó chớ, trễ thêm ba năm nữa, ta liền phi hôi yên diệt.”

Lúc Kỳ lão gia tử nói chuyện, giọng điệu kiêu ngạo lại mang theo một cỗ tùy ý. Kim Dư nhịn không được cười khẽ lắc đầu, tính cách ba thế hệ Kỳ gia hoàn toàn được phân làm ba loại rõ rệt. Bất quá…. Nhìn Kỳ Thanh Lân bên cạnh, trên mặt tên này quả nhiên lộ ra biểu tình ghét bỏ.

“Ba ngày sau ta quay lại cứu ông.” Kỳ Thanh Lân chậm rãi nói, tuy người kia là gia gia hắn hơn nữa thoạt nhìn cũng có vẻ đứng về phía hắn, nhưng cái kiêu ngạo kia thấy thế nào cũng khiến người ta dễ lên cơn tức.

“Cháu trai! Có chuyện còn quan trọng hơn so với gia gia ngươi sao!” Thằng nhóc này tuyệt đối là cố ý, Kỳ Hạo Sinh nghiến răng, già cả rồi cũng nên bình tĩnh một chút, nhưng ngặt nỗi mỗi một lời mà thằng cháu lớn nhà ông nói ra đều khiến ông ngứa tay muốn đánh!!

“Bởi vì ông thoạt nhìn rất thiếu đánh.”

Kỳ Thanh Lân chậm rãi đáp lại. Biểu tình và giọng điệu kia thiếu chút nữa đã khiến ông cụ tức đến động kinh, nhưng ngay sau đó ông liền cảm thấy thằng nhóc kia đang ăn cắp bản quyền của ông a! Đột nhiên có chút thuận mắt.

“Hắc, ta nói chứ, cỗ kiêu ngạo của thằng nhóc ngươi thật giống ông đây hồi còn trẻ nha.”

Vì thế sắc mặt Kỳ Thanh Lân biến đen hoàn toàn. Hắn mới không giống cái lão già não tàn động kinh kia! Lôi kéo Kim Dư muốn đi, lại bị y kéo lại.

“Lão gia tử, tôi hỏi ngài một chuyện, tuy chuyện này không quan trọng bằng ngài, nhưng lại có liên quan đến toàn bộ Thủ Đô Tinh, ngài đã ở đây hơn hai mươi năm, có lẽ biết một chút chuyện.” Kim Dư nói xong, không đợi Kỳ lão gia tử quyết định trả lời hay không liền nói: “Ngài biết nơi nào có nguyên tố V không?”

Nháy mắt, Kim Dư vừa nói xong, không phải ảo giác, toàn bộ không khí trong cấm địa đều ngưng trệ, Kỳ Thanh Lân và Kim Dư còn có đám Bánh Bao, Đại Bạch đều rõ ràng nhìn thấy Kỳ Hạo Sinh và hắc báo làm ra động tác phòng ngự. Khác nhau là, người trước tựa hồ nghĩ tới người hỏi câu hỏi chính là cháu dâu nhà ông thậm chí ngay cả cháu trai cũng muốn hỏi cho nên thả lỏng cảnh giác, nhưng hắc báo lại vẫn hơi thấp người cúi đầu như cũ, không giảm bớt đề phòng.

“…..Sao vậy, có dị thú bạo động ở Thủ Đô Tinh sao, hay là bị mãnh thú trên Hoang Tinh số Ba Bốn Năm xâm nhập?”

Kim Dư và Kỳ Thanh Lân nghe vậy nhất thời sửng sốt, vị này thật sự bị nhốt hơn hai mươi năm sao?! Ông có gián điệp trên Thủ Đô Tinh hả?

Nhìn thấy biểu tình trên mặt hai người Kim Dư, Kỳ Hạo Sinh liền biết bản thân đã đoán chính xác, nhưng ông cũng lộ ra vẻ rối rắm. Nhìn qua con hắc bao luôn làm bạn bên người, khe khẽ thở dài, phảng phất như mất hết tinh thần, phất phất tay: “Lão già ta không có cái thứ đó, các ngươi quay về đi. Cho dù đám dị thú không thể giải trừ tinh thần khế ước, nhưng cái tinh thần khế ước kia cũng sẽ từ từ biến mất thôi. Chờ thêm hai ba đời nữa, tinh thần khế ước sẽ không còn tác dụng đặc biệt khống chế tụi nó nữa. Cho nên, không cần sợ hãi, có thể chống đỡ được thôi.”

Nhìn biểu tình của Kỳ Hạo Sinh, Kỳ Thanh Lân và Kim Dư đã cảm thấy không thích hợp. Cảm giác như trong thâm tâm ông thật ra rất lo lắng cho nhân loại và dị thú, nhưng lại đang che dấu thứ gì đó.

“Lão gia tử......” anquylau

“Các ngươi không cần phải nói, Thủ Đô Tinh hiện giờ nhất định là đang rất loạn, còn không bằng sự thanh tĩnh ở đây, ba ngày sau các ngươi thả ta ra, sau đó ta liền ngốc ở đây tiếp. Nói không chừng sau này còn mở thêm được một chỗ cho nhân loại tị nạn.”

Kim Dư nghe vậy cười khổ, không biết nên nói gì thì mới tốt. Quay đầu nhìn Kỳ Thanh Lân, thấy người kia cau mày nhìn gia gia hắn, đột nhiên nói: “Con báo kia biến dị.”

Chợt hai mắt Kỳ Hạo Sinh lóe ra tinh quang, sắc như đao bắn thẳng về phía Kỳ Thanh Lân. Kỳ Thanh Lân thấy thế lại nhướn mi, lần này là khẳng định: “Nó có nguyên tố V.”

! !

Giống như một quả bom oanh tạc lên mặt hồ, từng đợt từng đợt sóng to vồ dập không ngừng, nhất thời khiến không khí chung quanh khẩn trương lên. Kỳ Hạo Sinh tức giận đến mặt biến đen, thằng cháu này quả nhiên là tới ép buộc ông!

Mà Kim Dư vừa nghe thấy Kỳ Thanh Lân nói, a một tiếng, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại rồi nhìn về phía con báo đen kia. Trách không được ngay từ lúc đầu y đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng thực lực cái tên này thoạt nhìn nằm giữa cấp A+ và cấp S. Bánh Bao tuy sợ nhưng Đại Bạch lại không hề chạy tới trút giận dùm Bánh Bao. Như vậy xem ra, cái nguyên tố V kia hẳn đã khiến con báo này phát sinh biến dị gì đó cực kỳ lợi hại. Nghĩ đến cảnh nó vừa mới đập móng một cái liền khiến không khí hỗn loạn xung quanh khôi phục bình thường, chỉ sợ nguyên tố V đã cho nó một dị năng có chức năng ổn định lợi hại nào đó.

Nếu nó thật sự bị nguyên tố V ảnh hưởng làm cho biến dị, vậy nguyên tố V trong cơ thể tất nhiên là không ít. Nhưng theo một phương diện khác mà nói, muốn lấy nguyên tố V trong cơ thể hắc báo ra đem về sử dụng, chỉ sợ có rút hết máu của nó ra cũng không đủ dùng.

Lúc này, Kim Dư cũng đã hiểu được vì sao Kỳ lão gia từ đang muốn về đánh con lại đột nhiên đổi ý. Nghĩ cũng phải, hắc báo kia hẳn là dị thú của ông, tuy đã bị biến dị, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một con báo đã có chút lớn tuổi. Tuy tuổi thọ của dị thú tại thế giới này rất dài, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể sống với chủ nhân cả một đời mà thôi. Kỳ lão gia tử luyến tiếc dị thú của mình bị rút máu lóc xương, tuy không phải là tình yêu của ông, nhưng cũng là bạn thân cả một đời.

“Ai, lão gia tử ngài nói một chút xem, nó sao lại bị biến dị? Tôi và Thanh Lân tới đó tìm xem, nói không chừng liền có phát hiện.”

Kỳ lão gia tử hơi sửng sốt, lại ngẩng đầu cẩn thận nhìn Kim Dư một lần nữa, cuối cùng gật đầu. “Thằng nhóc ngươi không tồi.” Ông nhìn cảm thấy thuận mắt a.

“Nhưng lão Hắc bị biến dị ngay tại đây.”

Mặt mày Kim Dư cứng ngắc. Chờ lấy lại được tinh thần xong, việc trước tiên chính là đuổi hết sáu con dị thú chạy ra xa, cuối cùng thấy còn chưa đủ đảm bảo liền bảo tụi nó quay trở lại chỗ Giáp Ất số 1 mà ngồi chờ. Kỳ lão gia tử nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Kim Dư, nhịn không được phải bật cười.

“Thằng nhóc ngươi gấp cái gì. Hắc Tử ngốc ở đây hết ba năm mới bị biến dị.”

Kim Dư nghe thế mới yên lòng. Sau đó y liền cau mày nhìn chằm chằm vào cái tảng đá mà Kỳ lão gia tử và hắc báo đang ngồi, hồi lâu sau mới kéo tay áo Kỳ Thanh Lân.

“Ai, anh nói xem, chúng ta mang khối đá này đi thì thế nào? Em cảm thấy nó rất khả nghi!”

Dù sao thì cái thứ gần với hắc báo nhất chính là tảng đá dưới mông nó.

Kỳ Thanh Lân không cần suy nghĩ liền gật đầu, cho dù vị bên cạnh bảo nổ sạch nơi này cũng được. Ừm, đương nhiên, lão gia tử nhà hắn vẫn phải cứu. Hắn còn đang cần người này về nhà đánh con mà.

“Ta và Dư cứu các ông ra, sau đó tìm nguyên tố…… Hắc báo này, nó hoàn toàn không có gì đặc biệt, ngươi mang nó về dưỡng lão đi. Mỗi ngày nhớ đánh con một lần.” Kỳ Thanh Lân nhìn cái miệng mở càng lúc càng lớn của gia gia, thực trịnh trọng mà gật đầu: “Thành giao không?”

Kỳ Hạo Sinh vỗ đùi cái đét, “Thành giao!” Thằng nhóc này càng xem càng giống ông hồi trẻ nha! Chính là mặt than thiếu đánh. -A-Q-L-