Chương 152: Dựa vào cái gì

Cuộc đàm phán long trọng bởi vì bị tập kích bất thình lình nên đành phải giải quyết qua loa cho xong việc.

Không thể không nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù là nhân loại hay dị thú đều sẽ cảm thấy không tốt tí nào, hơn nữa cuối cùng có thể sẽ tạo ra một ít ngăn cách.

Nhưng không phải toàn bộ đều không hài lòng. Tuy chưa tìm được tên đầu sỏ gây chuyện, nhưng ít nhất nhân loại cũng ngượng ngùng mà giả đoán – giống lời của dị thú hoàng giả tóc đỏ kia nói, có vẻ như đây là cuộc tập kích đột nhiên phát động để phá bàn đàm phán, thấy thế nào cũng đều không phải là chuyện dị thú có thể làm ra. Mặc dù trong dị thú có vài con cực kỳ thông minh, nhưng theo bản chất mà nói, đầu óc của tụi nó rất thuần khiết, nếu tụi nó không bằng lòng cùng nhân loại đàm phán, có thể làm giống như lần trước, phái dị thú quăng cuộn giấy tới là được.

Nhưng nếu lần này có nhiều dị thú xuất động đến như vậy, đã nói lên sự kiện náo loạn này không phải là tụi nó làm. Bởi vậy, nhân loại so sánh một chút, chỉ cần là người có chút đầu óc thì có thể phán đoán ra, dưới loại tình huống này mà phát động công kích sẽ khiến cho sự hòa bình quá độ của nhân loại và dị thú có bao nhiêu dao động.

Mà bên trong cộng đồng nhân loại, không bao giờ có thứ gọi là bền chắc như thép. Lại nói tiếp lời nói từ đầu đến cuối, nhân loại đều là do ích lợi mà tự phân cách ra các đoàn thể bất đồng, hơn nữa lại còn chèn ép lẫn nhau.

Nha, mấy cái thứ âm mưu này vẫn nên để cho đám lão già thượng vị giả phiền não đi. Lúc này Kim Dư và Kỳ Thanh Lân đã cùng hỏa phượng tóc đỏ vào trong một khu rừng tuyệt đối im lặng.

Tóc đỏ nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định đã không còn ai có thể nghe lén, mới hướng về phía Kim Dư trực tiếp nói ra một câu:

“Ngươi xác định ngươi là người sao? Sao ta luôn có loại xúc động muốn bắt ngươi về làm áp trại phu nhân vậy?” Ẩn.Quỷ.Lâu

Những lời này vừa mới rời khỏi miệng, độ ấm trong rừng nháy mắt tuột xuống dưới con số 0. Ngay cả ông chủ Kim da mặt dày đến mức độ nào đó nghe xong cũng có cảm giác xấu hổ không nói nên lời.

“Khụ khụ….” Nhịn không được mà ho hai tiếng, Kim Dư nghiêm mặt nói: “Tôi cảm thấy đó chỉ là do ảo giác của cậu thôi. Cái loại cảm giác này rất là không đáng tin. Hơn nữa đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là tôi là nam nhân đã có chồng, hơn nữa tôi cảm thấy nhân thú rất dã man, rất không hài hòa.”

Trong lúc nói chuyện, Kim Dư vẫn phải túm chặt cái bạn kỳ lân đang muốn nhào tới đánh nhau, cảm thấy kỳ thật có đôi khi rất không có đầu óc cũng không phải là chuyện tốt lành gì, gì gì đó, nghe nói mấy tên ngốc tự nhiên có lực sát thương còn mạnh hơn phúc hắc cuồng a, chuyện này, thiên tài và ngu ngốc cũng chỉ cách nhau có một đường chỉ thôi, y sơ suất, thật là quá sơ suất.

“Gì gì đó! Chúng ta vẫn nên ngắn gọn nói vào trọng điểm đi! Lão đại như cậu không ở nhà, thuộc hạ nhất định sẽ nhớ vô cùng a, đến đến, nói chuyện chính đi.” Thấy tên tóc đỏ kia còn muốn nói gì đó, Kim Dư lập tức nhanh mồm lẹ miệng đánh gãy, từ trong lòng lấy ra hiệp nghị do con người chế định đã trải qua sự kiểm nghiệm của đại đa số được toàn dân đồng ý không não tàn ném qua bên đối diện. Người sau đưa tay tiếp nhận hiệp nghị, cười hắc hắc, cúi đầu cẩn thận đọc qua.

“Nhân tiện nhắc tới, ta tên là Sí Viêm, tóc trắng tên Ngân Liễn, còn cái tên đen y chang như cái dòng họ tổ tông vợ con nhà ngươi, tên của hắn là…..”

“Là gì?” Kim Dư và Kỳ Thanh Lân đều nghiêng tai lắng nghe, nhưng Sí Viêm đột nhiên rống to:

“Đậu xanh rau má! Con số giao dịch này lố quá rồi nha! Mắc mớ gì tài nguyên chỗ bọn ta ở đều phải nhường cho nhân loại một nửa?! Muốn ông đây chết a!!”

“…..Cái kia cái kia tên của bạch kỳ lân kia….”

“Ai quản hắn tên họ là gì! Giờ ông không chấp nhận hiệp nghị này! Đi qua một bên đi!!” Sí Viêm vừa xù lông hỏa thiêu sạch sẽ hiệp nghị còn cầm trong tay, vừa ngẩng đầu khiển trách: “Ông đây rất có hảo cảm với ngươi, nhưng sao ngươi lại giúp nhân loại khi dễ dị thú thế a?! Ngươi rốt cục là đứng về bên nào hả?!”

Kim Dư thiếu chút nữa đã ủy khuất rơi lệ, trong lòng có đủ loại con thảo nê mã chạy như điên, please, nói chuyện có đầu óc chút được không a, y là người, là người đó, chẳng lẽ bắt y lấy cái thân phận người tới giúp dị thú gạt người sao?! Đây mới là không bình thường, hoặc là nói, trừ phi y có khuynh hướng phản nhân loại tương đối cao….

“Chậc, tức là cậu không đồng ý cái hiệp nghị kia đúng không.” Kim Dư nói.

“Trừ phi ông đây chết.” Mái tóc đỏ đung đưa lượn sóng.

“Vậy ít nhất thì cũng nên đàm phán về việc không xâm phạm lẫn nhau hoặc là tạm thời ngưng chiến gì đi chứ? Song phương cứ liên tục đánh như vậy cũng không có gì tốt, tuyệt đối chính là lưỡng bại câu thương.”

“Hứ, ông không thích đấy, không còn thời gian nữa, ông đây bận nhiều việc, đi trước.”

Sí Viêm đang muốn giả làm người tiêu sái đùa giỡn tàn khốc, nháy mắt lại nghe thấy người nào đó lành lạnh nói một câu:

“A, đi thôi đi thôi, tôi vốn nghĩ dị thú nhất định là rất thân thiện đáng yêu, nhất định sẽ không vì cuối cùng cái gì cũng không thể đàm phán thành công mà lôi thị phi ra châm chọc người. Hơn nữa, nếu cậu là một trong Tam Hoàng dị thú, ừm, chắc chắn sẽ không có thú nào dám đối nói ba nói bốn với cậu đâu, ừm, chắc chắn không, tuyệt đối tuyệt đối không, cậu cũng không mất mặt.”

Nói xong câu đó, Kim Dư liền lôi kéo Kỳ Thanh Lân bên cạnh muốn rời đi, kết quả vừa quay người lại, trước mặt liền xuất hiện một vách tường hỏa diễm tím đỏ, phối hợp với nó là tiếng thở la hổn hển:

“Mẹ nó, ông đây biết nhân loại một đứa so với một đứa còn gian xảo hơn mà! Cả một đám đều giống y chang tên tóc trắng sống không yên chết không xong, mau tới đây cho ông, chúng ta ước pháp tam chương!!”

Vì thế, bạn cá voi tiền sử đắc ý nở nụ cười.

Xoay người lập tức biến thành nụ cười tiêu chuẩn hòa khí phát tài.

“Đầu tiên không được để dị thú trên Thủ Đô Tinh tiếp tục phá hoại kiến trúc hạ tầng và sở nghiên cứu khoa học của nhân loại nữa, được chứ? Mặc dù có lúc bản nhân cũng rất khó chịu với cái sở nghiên cứu này, nhưng không thể phủ nhận, nếu không có bọn họ, nhân loại không có thể bước đến ngày hôm nay, thời điểm tai biến năm đó cũng sẽ không có năng lực để cho nhiều người trốn thoát như vậy.” Ẩn_Quỷ_Lâu

“Vậy các ngươi có phải cũng nên hạ lệnh không được tùy ý bắt giết dị thú không? Hơn nữa, toàn bộ dị thú mà các ngươi bắt cũng phải đem trả lại cho chúng ta?”

“Ừm, trong hiệp nghị cũng có hai điều giống như vậy, tôi có thể đại biểu cho đại bộ phận nhân loại đồng ý, chỉ cần các cậu không phá hư kiến trúc hạ tầng của nhân loại nữa, tất cả dị thú bị bắt đều sẽ thả về, cũng sẽ không tùy ý giết dị thú. Chẳng qua, ta không thể không nhắc nhở, nhóm dị thú giết người vào ban đêm, các cậu cần phải quản lại.”

“Giề? Nhóc con ngươi nói đùa đó hả? Nếu không phải nhân loại vô duyên vô cớ thích giết chóc ngược đãi dị thú, dị thú sẽ chủ động đi giết người sao? Chúng ta đều là loại bị buộc đến không còn đường thối lui mới có thể thành ra như vậy đi? Nếu muốn thuyết giảng về lương tâm, nếu không bởi vì cái kia, dị thú bạo động chỉ sợ không có lấy một miếng.”

Sí Viêm hừ lạnh một tiếng, khiến Kim Dư chỉ có thể cười khổ đáp lại, ở điểm này y thật đúng là không thể nào phản bác lại.

“Mặc kệ nói như thế nào, trong nhân loại vẫn còn có người bình đẳng đối đãi với dị thú không phải sao? Không thì chỉ sợ tại cái thời đại hắc ám kia, cũng sẽ không có nhiều dị thú sống sót như vậy. Ở thời đại kia, có đến một phần năm nhân loại yên lặng bảo hộ dị thú, lại có hai phần năm nhân loại đã từng có lòng trắc ẩn giúp đỡ cho dị thú. Cho nên, đại đa số nhân loại vẫn là người tốt, cậu phải tin tưởng, chúng tôi cũng tin tưởng như vậy. Hiện giờ chúng ta đang đứng ở học viện này, là minh chứng tốt nhất.”

Lời nói của Kim Dư khiến Sí Viêm quay đầu không nói gì, bất quá nó quả thật cũng khẳng định không phải nhân loại đều là tên vô lại, dù sao trong dị thú cũng có ác thú cực hung ác. Mà trong lòng đại đa số dị thú, dù phát sinh sự kiện dị thú bạo động ác liệt như vậy, nhưng trong nội tâm tụi nó, vẫn không muốn thừa nhận tội ác tày trời của nhân loại, lại còn nhất sương tình nguyện mong chờ sẽ có một ngày cùng nhân loại chung sống trong hòa bình tốt đẹp.

“A…..Thật sự là…. Dùng lời nói của Ngân mà nói thì, này chính là tật xấu thâm căn cố đế của dị thú a.” Chỉ là sự ấm áp gắn bó âm ỉ ở bên trong cốt nhục kia, trải qua nhiều năm tàn khốc cọ rửa, nhân loại có còn cảm nhận được sự ấm áp này hay không?

Thời điểm ban sơ, bởi vì sinh tồn, nhân loại và động vật đều liều mạng cùng nhau tiến hóa, cùng nhau nâng đỡ, loại ấm áp trong hoạn nạn khắc ghi tận xương tủy như vậy, nhân loại còn kỳ vọng sao?

“Có lẽ a, các cậu đều cảm thấy, có máy móc, khoa học kỹ thuật gì đó cho nên không cần đồng bạn đúng không? Có lẽ các cậu cảm thấy nhân loại đã là chúa tể của vạn vật? Có phải các cậu đều cho rằng, hiện tại các cậu có thể một mình sống sót chiến thắng hết thảy mọi thứ? Tôi nói cho các cậu biết, nếu không có chúng tôi, cho dù dị thú các cậu có giãy dụa như thế nào cũng không thể sống nổi, bên trong tự nhiên và vũ trụ, hoàn toàn không có khả năng chỉ có một giống loài tồn tại. Mặc dù, cái giống loài kia được tặng cho trí tuệ!!”

“Ê, nhóc con nửa đường chạy tới quay lén kia, tưởng bản đại nhân không phát hiện ra ngươi sao? Đến đến, nếu ngươi đã đến đây, liền thoải mái nói lời này cho toàn nhân loại nghe một chút đi. Cũng để ta xem xem, lương tri của nhân loại đã trốn tới đâu rồi.” Sí Viêm đội ngột vẫy vẫy tay với cái nhánh cây, sau đó chuyển thân mình, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạo lạnh đến tột cùng.

“Để ta nói một câu chuyện chưa từng được ghi lại trong sách sử của nhân loại nha. Đó là tổ phụ của ta trước khi chết kể cho ta, là khoản nợ của nhân loại đã được dị thú chúng ta chôn sâu trong lòng!!

Các ngươi biết không? Tại cái thời đại đại tai biến kia, lúc nhân loại trốn đến Thủ Đô Tinh, nơi này còn chưa phải mỹ lệ như thế. Nơi này không có bất cứ thực vật bình thường nào, ngay cả động vật cũng chỉ có linh tinh vài loại. Vì thế vấn đề liền đến, ta muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi biết, dưới tình huống cực độ ác liệt kia, nhân loại làm sao vượt qua được thời đại hoang vu hắc ám đến linh hồn cũng bị nhiễm đen không?”

Nhân loại làm sao vượt qua được thời đại hoang vu ngay cả linh hồn cũng bị nhiễm đen?

Những lời này khiến nhân loại ngồi trước màn hình đột nhiên an tĩnh lại. Lúc mọi người đang đắm chìm vào trong suy nghĩ sâu xa, Sí Viêm lại nói một câu, giống như một trái bom vô thanh, nháy mắt thổi quét toàn bộ tinh cầu, thế cho nên trong vòng hơn mười phút tiếp theo, nhân loại trên Thủ Đô Tinh đều bị chấn động đến không thốt nổi một lời.

“Để ta nói cho các ngươi biết nhé? Tổ tiên của các ngươi a, là ăn thi thể của tổ tiên chúng ta mà sống!!! Mặc dù bị chọn làm vật hy sinh!! Tổ tiên chúng ta vẫn thủ hộ bên người các ngươi!!!! Cho nên ta hỏi các ngươi, đây là vì sao?! Mà các ngươi!!! Lại… dựa vào cái gì a--!!!!!!”

Rõ ràng lúc đó, tổ tiên chúng ta có thể tự mình rời đi, hoặc là, giết chết tất cả các ngươi đang hấp hối ….. Ẩn.Quỷ.Lâu

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: ….. - - đột nhiên cảm thấy nhân loại và dị thú giống dạng tra thụ trung khuyển a!! Mẹ nó!! ORZ, ta hết chỗ nói rồi….