Chương 10: Đôi mắt màu vàng

Nếu đã quyết định trị liệu cho Đại Bạch, dĩ nhiên là phải chuẩn bị tốt mọi thứ trước đã.

Thế nhưng Kim Dư lại hoàn toàn không muốn chữa trị cho Đại Bạch vào lúc ban ngày ban mặt như thế này. Cái gọi là tài bất ngoại lộ, hoài bích kỳ tội[4]. Kim Dư đã từng sống trong mạt thế, chỉ vì một cái bánh mì mà luôn trái nhìn phải ngó ba lần mới có thể yên tâm mà ăn. Dĩ nhiên đối với cái đạo lý này, y hiểu rất rõ.

Y hiểu rõ một khi năng lực của mình bị bại lộ, sẽ dẫn đến kết cục cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa y lại là một thằng dân cư bất hợp pháp không có hộ khẩu! Nói cách khác, người ta có quyền nhân lúc y hôn mê dùng bao tải nhét y vào vác tới viện nghiên cứu đó! Cho nên lúc trị liệu cho Đại Bạch, phải chờ đến buổi tối mới có thể làm.

Nơi trị liệu chính là cái kho hàng nhỏ đằng sau bãi rác. Nơi đó hình như đã từng có người ở qua, nhưng đồ đạc đã cũ nát lắm rồi, tuyệt đối là nơi tốt nhất có thể che dấu tai mắt. Ngoài ra còn có Bánh Bao và tuyết điêu, một đứa trên không một tên dưới đất song song tuần tra, đủ để cam đoan tuyệt đối sẽ không có người xâm nhập vào.

Kim Dư nằm lên người Bánh Bao nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, thẳng đến khi mặt trời dần dần xuống núi, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng đỏ ửng ở đằng cuối chân trời. Đám người ẩn núp đang dùng hai con mắt đăm đăm giám thị bãi rác rốt cục cũng bắt đầu phát chán chả thèm để ý đến một đám dị thú nằm bẹp trên đất phơi nắng nữa.

Cái thân ảnh màu xanh lục này thật khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng thân thiết a! Vừa nãy phải nhìn chăm chăm vào một đám dị thú nằm bất động như chết ở trên mặt đất, ngay cả cái tên nam nhân kia cũng ngủ say đến cực kỳ thoải mái thì làm sao bọn họ chịu cho nổi!! Cậu đó, làm gì thì làm cũng phải để cho bọn tôi thu thập chút tin tức gì đi chứ?!

Lúc này lại nhìn thấy một thân hình to lớn màu xanh lục đang chạy tới cực nhanh, đám người vây xem rốt cục cảm thấy có việc để làm rồi. Ách, cái kia hình như là một con dực hổ cấp A thì phải? Ngồi trên đầu dực hổ là một con dạ miêu trắng hai đuôi sao?! Phía sau còn có con gì bám theo vậy?!

“Ô… Con dực hổ này nhìn có chút quen a?” Tên vây xem số 1 nói.

“Ừm ừm, tôi cũng cảm thấy nó rất quen. A? Bên cạnh còn có một con vĩ lang? Này, cái con Đại Vĩ Ba Lang này cũng rất quen nha…” Tên số 2 nói.

...

“Đậu xanh rau má!! Đây là hai tên tổ tông gặp người liền cắn a!! A a a! Tụi nó nhìn qua nhìn qua đây kìa!! Ông đây không nhìn nữa! Ông đây phải đi về!!”

Một đám n người vây xem nhận ra thân phận của Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang nháy mắt sắc mặt đại biến. Đám vây xem chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cơn gió lạnh buốt thổi qua người, ngay cả tóc gáy cũng dựng hết cả lên, sau đó trên người lập tức xuất hiện vài vết cắn, chật vật chạy trốn….

Ngao ngao ngao ngao! Bọn họ chỉ muốn vây xem bán chút tin tình báo thôi mà?! Sao lại cắn tới cái chỗ quyết định hạnh phúc tương lai sau này của người ta a?! Dực hổ với Thứ vĩ lang gì gì đó đều là đám đáng ghét!! Bọn ông thích dị thú sinh hoạt dịu ngoan cơ!!

Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang vừa ra sân khấu, nháy mắt liền xử lý xong đám giám thị vây quanh, dùng khí thế hung mãnh lưu loát cắn mông người, khiến Kim Dư cười đến mặt cũng nở hoa.

“Ai, hai đứa bây sao lại tới đây? Lý Khiếu đại ca và tên nhím cam đâu rồi?” Kim Dư một tay xoa xoa đầu Tiểu Lục, một tay cởi cái bao trên lưng Tiểu Lục ra.

Mùi vị thịt thơm ngon lập tức ập vào mặt.

Ngao ô! [Chủ nhân nói muốn cùng với Tiểu Khiếu Khiếu đến quán bar làm nhiệm vụ. Chúng tôi bởi vì khổ người quá lớn cho nên bị cấm đi theo. Kỳ thật mà nói, tôi cảm thấy chủ nhân có ý đồ bất chính….]

Phanh! Tiểu Lục giơ chân tát Đại Vĩ Ba Lang một phát dính vách tường, gầm gừ nhe răng với nó xong mới dùng đầu cọ Kim Dư.

Ngao…. [Cái tên đỏ chót đó, chủ nhân nói sớm hay muộn gì cũng sẽ cắt cái trái cam kia ra làm tám miếng.]

“Ặc, được rồi, tao cảm thấy chủ nhân nhà mày cần phải tiếp tục cố gắng. Trái cam kia da rất dày nha, lại còn trơn láng nữa, rất khó hạ đao a~”

Kim Dư cười cười, suy nghĩ sau này phải tìm cớ hung hăng chọt có cái tên nhím cam này một cú mới được. Âm mưu bị người khác nhìn ra, vậy cái ngày xui xẻo của y cũng không còn xa nữa rồi. Tốt nha.

“Giúp tao đem Đại Bạch vào đây. Trời tối rồi, cơm nước xong còn phải chữa trị cho Đại Bạch. Mặc khác, phân phát bánh bao thịt cho mấy đứa không bị thương nặng đi. Ngày mai tụi nó phải làm việc, tối nay phải dưỡng sức cho tốt!”

Kim Dư nói xong liền hướng phía sau mà đi, sau lưng y liền vang lên đủ loại tiếng rú vui sướng.

“Chậc, thật là muốn mở cái cửa hàng thú cưng quá đi mà. Buổi tối trước khi ngủ nhất định phải nhốt tụi nó trong phòng cách âm mới được. Cái loại hòa âm phối khí này thật là kích thích tinh thần quá.”

Kim Dư vừa gặm bánh bao vừa nhỏ giọng nói thầm. Tuy mấy con dị thú này đều rất nghe lời, nhưng đến lúc vui vẻ sung sướng thì thật khó mà để chúng bình tĩnh trở lại. Y chắc phải tìm thêm một con dị thú vương tương đối hung ác về trấn tiệm mới được, miễn cho sau này càng lúc càng có nhiều con dị thú đồng thời chạy tới trước mặt y đòi vuốt ve đòi chải lông, nghĩ thôi đã cảm thấy tay mỏi chết rồi!!

Ăn xong cái bánh bao thịt, Kim Dư để cho Tiểu Lục, Đại Vĩ Ba Lang, Bánh Bao và tuyết điêu trấn thủ ngoài kho hàng. Đại Bạch đã được khiêng vào phòng, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.

“Vẫn là nên buộc thanh nẹp vào bốn chân của mày trước, để lát nữa năng lượng lưu động trong người mày trôi chảy hơn.” Kim Dư nói xong liền buộc thanh nẹp, đợi đến khi tứ chi của Đại Bạch được cột chắc xong, liền đặt bàn tay lên tim Đại Bạch.

Đại Bạch là một con bạch sa hổ có thể lực cấp A+ hiếm có, nghe nói còn có thể khống chế đất đá. Ban đầu Kim Dư không chữa trị cho Đại Bạch nguyên nhân chính là vì dục vọng cầu sinh của Đại Bạch quá mãnh liệt, mà tại thời điểm đó, thương thế trên người Bánh Bao và tuyết điêu đã sắp đến cực hạn, cho nên mới kéo dài đợt chữa trị của Đại Bạch tới hôm nay.

Chẳng qua lúc này Đại Bạch cũng đã sắp chống đỡ hết nổi nữa rồi. Nếu đêm nay còn không trị liệu cho nó, có khả năng ngày mai Đại Bạch bởi vì mất máu quá nhiều lại trúng độc mà chết. Nghĩ đến nó sẽ chết như con bạch hổ Đại Bạch trước kia y nuôi, Kim Dư liền có chút nóng nảy.

Toàn bộ nội tạng trong cơ thể Đại Bạch đều là màu đen. Khiến Kim Dư cảm thấy kinh ngạc chính là, trong cơ thể Đại Bạch thế nhưng lại không có nội tạng màu xám, hơn nữa dị thú có cấp càng thấp thì nội tạng màu xám lại càng nhiều. Kim Dư nhịn không được phỏng đoán, này có lẽ chính là căn nguyên dị thú bị phân chia thành cấp bậc khác nhau. Dù sao những bộ phận nội tạng màu xám bẩm sinh sẽ không thể lưu thông năng lượng, cái này trực tiếp quyết định khả năng cường đại của dị thú.

Bất quá, đối với mấy bộ phận có màu xám này Kim Dư cũng không muốn gấp gáp đi tìm hiểu. Có rất nhiều chuyện từ từ sẽ đến, y không vội. Hiện tại việc cấp bách cần làm, chính là đem toàn bộ khối đen trên nội tạng trong người Đại Bạch đánh tan hết.

“…Tao nói Đại Bạch a… Về sau mày phải đối xử tốt với ông chủ là tao đây nha. Có thằng nào xông vào cướp nhà thì mày nhất định phải xông pha lửa đạn chạy tới trước tao à!”

Nói xong, Kim Dư nhắm chặt mắt lại, bắt đầu tập hợp tinh thần lực. Dần dần chung quanh Kim Dư tựa hồ xuất hiện vài điểm năng lượng cực nhỏ, mà điểm năng lượng này sau khi đạt đến độ lớn nhất định, mảnh đá xanh lam mang theo tia lục sắc đeo trên cổ Kim Dư đột ngột sáng ngời, đại biểu cho năng lượng tinh thần lực, bài sơn hải đảo phóng thẳng đến Bạch sa hổ đang nằm trên mặt đất!

Hống ——! !

Bạch sa hổ điên cuồng thét lên, thân người tán xuất ra rất nhiều khí đen. Nó rất muốn đứng lên, nhưng tứ chi đã bị gãy đoạn khiến nó bất lực. Nhưng, trong lúc nó muốn đứng nhưng không thể đứng lên này, tứ chi lại truyền đến một cảm giác đau đớn tột độ. Tại một khắc đó, nó mừng như điên!! Nó có thể cảm thấy đau đớn!! Đã hơn một tháng rồi, nó không hề biết đau là gì!!

Ngay lúc Bạch sa hổ hưng phấn kích động nhịn không được điên cuồng thét lên vài tiếng hòng phát tiết cơn vui sướng thì một thanh âm ngã xuống rất nặng nề xuất hiện khiến nó khựng lại hoảng sợ. Kim Dư sắc mặt tái nhợt té nằm trên mặt đất, thân thể mất khống chế co rút liên tục.

!!

Ông chủ!!

Bạch sa hổ nhìn thấy tình huống như vậy, hoảng sợ đến xù cả lông. Vốn còn há mồm thở dốc, nhưng đại não lại đột ngột nhói đau giống như bị xé làm hai nửa khiến nó cứng còng người, phanh một tiếng, té luôn xuống đất! Một tiếng này, là hoàn toàn ngã xuống đất dậy không nổi.

Liên tiếp nghe thấy tiếng ngã xuống đất khiến liệt diễm báo và dực hổ đang canh ngoài cửa khẩn trương, nhưng lại không dám tự tiện hành động, thẳng đến khi Tiểu Bạch nhảy lên cửa sổ nhìn thấy Kim Dư té xỉu, một đám dị thú mới chạy vọt vào kho hàng nhỏ.

Ngao ô... Ô ô...

Miao...

Thu thu! !

Hống!

Đám dị thú không ngừng xoay vòng vòng quanh Kim Dư. Cọ, liếm, tát, chọt gì cũng đều dùng tới, nhưng Kim Dư vẫn là một dạng con cá chết, vừa hôn mê vừa co giật ở trên mặt đất, khiến đám dị thú hận tới mức không thể tìm cái gì đó hoặc chạy ra hung hăng cắn chết Đại Bạch luôn cho rồi. Đến cuối cùng, bọn nó không còn biện pháp gì nữa, chỉ có thể ai ai kêu vài tiếng, sau đó tạo thành một vòng tròn, dùng bộ lông cực kỳ mềm mại của mình giữ ấm cho Kim Dư, đáng thương chờ Kim Dư tỉnh lại.

Đương nhiên, Đại Bạch đang hôn mê bị đám dị thú cho ra rìa. Nếu không phải vì nó, ông chủ cũng sẽ không thảm tới mức này. Tuy chúng nó không định liên hợp cắn chết tên kia, nhưng tuyệt đối không thể cho tên kia chút hòa nhã nào, cho dù sức chiến đấu của tên này cao hơn tụi nó rất nhiều.

Đại Vĩ Ba Lang nằm cạnh cửa, dự định trời vừa sáng thì lập tức đi tìm chủ nhân. Hy vọng lúc đó chủ nhân đã quay trở lại.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, đám dị thú vây chung quanh Kim Dư cùng với Đại Vĩ Ba Lang trông cửa cũng không chịu không nổi cơn buồn ngủ mà gian nan nheo lại mắt, cuối cùng từ từ ngủ say.

Ngay lúc đó, bên trong kho hàng chỉ được chiếu sáng bằng ánh trăng nhợt nhạt, bỗng có một đôi mắt màu vàng óng ánh như bảo thạch phát ra ánh sáng chói mắt trong đêm tối. Vô luận là ai nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng đều sẽ tán thưởng đôi mắt này thật đẹp. Chính là, tuy đôi mắt này rất sáng rất chói, nhưng lại không có một tia tình cảm, có chút trống rỗng. Cảm giác trống rỗng này không giống như nhóm dị thú bị vứt bỏ phải đối mặt với bờ vực của cái chết và sự tuyệt vọng. Cảm giác trống rỗng này còn nhiều hơn thế, giống như bẩm sinh đã như vậy, lạnh từ trong xương cốt lạnh ra.

Đôi mắt màu vàng đó ung dung tự tại xuất hiện trong kho hàng có năm con dị thú cấp A trấn giữ, nhưng quỷ dị đến mức không làm kinh động bất cứ một con dị thú nào. Chớp động vài cái, ánh mắt kia chậm rãi chuyển lên người Kim Dư đang được dị thú vây quanh, vài giây sau, bên trong đôi mắt màu vàng không có lấy một tia tình cảm kia, hiện lên một tia nghi hoặc.

Mây đen tản ra, kho hàng được ánh trăng chiếu sáng thêm vài phần. Lúc ánh sáng chợt lóe lên, nháy mắt hiện ra một thân ảnh dị thú hoàn mỹ uy nghiêm đến mức tận cùng.