Chương 3: Không nên cùng sửu nhi cãi lộn

Trông thấy hai tuyển thủ lạ mặt mặc đồng phục của đội TTC bước lên sân khấu, Giản Nhung cầm lon cà phê mới mở khi nãy, phút chốc quên cả uống. Những câu hỏi nghi vấn điên cuồng hiện lên trên phần Bình luận online phòng livestream, máy tính của Giản Nhung bị lag mất vài giây.

Đừng nói là người xem, ngay cả hai tuyển thủ dự bị TTC mới lên sân khấu của TTC kia ---- nhất là tuyển thủ vào sân thay thế Road, đáy mắt cũng phảng phất một chút sự hoang mang.

Trên mặt ba vị bình luận viên cũng mang theo nét mặt và nụ cười vừa ngượng ngùng vừa nghi hoặc, liếc mắt nhìn nhau vài lần.

"TTC… Đây chắc là có chiến thuật gì đây ha?" Bình luận viên A miễn cưỡng đưa một chủ đề.

Nhận được tín hiệu của đồng nghiệp, người kia vội gật đầu: "Chắc chắn là đã luyện được tuyệt chiêu gì đó, nhưng mà nếu tôi nhớ không nhầm, tuyển thủ đi rừng dự bị này của TTC là lần đầu ra sân?"

"Đúng, tuyển thủ đi rừng này thực lực cũng rất mạnh, là một tuyển thủ mở giao tranh rất tốt."

Trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, không muốn nghe đám bình luận viên lảm nhảm, Giản Nhung tắt âm thanh của livestream trận đấu, hỏi:" TTC từ lúc nào có người đi rừng dự bị?"

Thực ra, anh chàng tuyển thủ đi rừng dự bị của TTC này không phải lần đầu được nhắc đến.

Ngay từ lúc đăng ký thi đấu, đám fans hâm mộ đã phát hiện ở cuối danh sách của TTC có sự xuất hiện của cái tên xa lạ này, nghe nói là đi rừng được nhấc lên từ đội tuyển trẻ; vì việc này mà Weibo chính thức của đội tuyển TTC còn bị các fans ném đá cho banh xác---nói chính xác là bị fans của Road vùi dập tới tấp.

*Đội tuyển trẻ: Những tuyển thủ trẻ có tiềm năng được cho vào team trẻ để huấn luyện, khi đủ khả năng hoặc có thời cơ sẽ được đón lên team chính đánh chính thức.

Dẫu sao TTC cũng nắm trong tay con át chủ bài đi rừng Road, sau khi Road nhập đội, danh sách đăng ký dự bị của TTC từ trước tới nay chưa từng có tuyển thủ đi rừng.

[ Người dự bị này hình như đã vào từ giải mùa hè rồi. ]

[ Ván trước nếu để đi mid dự bị ra đấu, có lẽ tỉ lệ thắng của TTC sẽ còn lớn hơn.

[ Jungler dự bị này cuối cùng cũng được ra đấu rồi, bị ghẻ lạnh cho ngồi dự bị nguyên 1 mùa, nếu giờ mà không ra đấu thì tôi còn tưởng cậu ta được TTC nhét vào cho đủ sĩ số ấy. ]

[ Rốt cuộc TTC có tuyệt chiêu gì vậy, tò mò vỡi.]

Giản Nhung nhướn mày không nói gì.

Bất kể TTC có thủ đoạn thần bí gì, cũng không nên cho Road ra ngoài không dùng tới, lại đi cho một tên dự bị chưa ra sân bao giờ ra phối hợp.

m thanh điện thoại vang lên, Giản Nhung bật lại âm thanh livestream lần nữa, quang minh chính đại lười biếng cầm lấy điện thoại.

[ Thạch Lựu: Đại ca ơi, ông cái cmn gì cũng dám nói hay sao hả?! ]

Thạch Lựu là một trong số những bạn bè ít ỏi của Giản Nhung, cũng là một chủ kênh livestream siêu hot của Tinh Không TV, trước đây hắn cũng chơi LOL, hiện tại đã chuyển qua lăn lộn bên kênh PUBG.

[ Thảo Nhĩ: Làm mẹ gì vậy? ]

[ Thạch Lựu: Ông dám ngang nhiên trước hàng chục triệu người nói Kan đấu " giả " hả?? Không sợ fans của cậu ta xử ông hả? ]

[ Thảo Nhĩ: Ngay cả anh ta tui còn không sợ, mắc gì sợ fans anh ta? ]

Thạch Lựu vốn muốn nói một câu “Ông ngầu lắm” , lại nghĩ lại thì cậu bạn này của mình trước giờ lúc méo nào mà chẳng ngầu.

[ Thạch Lựu: Cậu nói ít đi 1 - 2 câu đi, tui thực sự rất sợ một ngày nào đó đám tuyển thủ LPL sẽ đoàn kết lại thuê người chém/chết/cậu. ]

[ Thảo Nhĩ: Tui đâu có nói xấu Kan, vừa nãy tui đang khen tên đó mà. ]

[ Thạch Lựu: … Hở? ]

[ Thảo Nhĩ: Mặc dù lúc trước cậu ta cũng rất gà, nhưng tốt xấu gì cũng được rank kim cương. Nhưng hôm nay mấy cái thao tác kia của hắn, nếu không phải là não bị tắc nghẹn động mạch 10 năm thì còn lâu mới đánh ra được, tôi nói cậu ta đấu giả, không phải là đang trá hình khen thực lực của cậu ta vượt xa những gì cậu ta phát huy hay sao? ]

[……….] Thạch Lựu nghiêm mặt cất điện thoại, nghĩ thầm thôi vậy, không nên cùng sửu nhi cãi lộn.

Thật ra suy nghĩ của Giản Nhung không sai, TTC làm gì chuẩn bị “tuyệt chiêu” gì chứ, chí ít ván này không có.

Phút thứ 5, jungler của TTC bị solo kill khi đang đi dạo trong rừng.

Phút thứ 12, jungler của TTC ra mid gank, bị đối phương phản gank, đối phương có được double kill.

Tuyển thủ trụ cột vắng mặt, hai người trong đội hình xuất phát ra khỏi sân, ba tuyển thủ xuất phát còn lại trong đội rõ ràng trạng thái không ổn định, hơn nữa, cả đội không thể phối hợp với nhau. Ván đấu đến phút 20 thì nổ ra giao tranh lớn đầu tiên, TTC bị đánh cho ACE ( diện đoàn - quét sạch - chết cả đội ).

Giản Nhung liếc nhìn khoảng cách chênh lệch kinh tế giữa hai đội, biết ván này TTC không còn hy vọng lật kèo. Lười lãng phí nước bọt để bình luận. Cậu mở phần hiển thị đạn mạc trong phòng livestream, muốn làm một số “hoạt động giao lưu” với người xem.

[ TTC đúng là gà VCL. ]

[ Sao chủ kênh không chửi người nữa?]

[ Cuối cùng tui cũng biết tại sao tên jungler dự bị này bị ngồi ghế dự bị nguyên mùa giải rồi, TTC chắc chắn bị thần kinh rồi, bán kết đưa cậu ta vào để làm buồn nôn người khác hả?? Mấy trận trước Road đánh chính đều tốt cả, mắc gì phải thay người?? ]

[ Thôi đê, Road cũng gà vãi ra, cả team TTC đều gà hết. Road mấy năm nay đánh được bao nhiêu trận tốt chứ, mau chóng giải nghệ đi là vừa.]

Giản Nhung động động đầu ngón tay, chặn cái tên chửi người sau cùng kia đi, tên kia nhanh chóng lấy acc nhỏ vào phản kích.

[ Chỉ mới nói hai câu đã chặn tôi?? Chẳng phải cậu cũng ngày ngày mắng tuyển thủ sao, sao không tự chặn chính mình đi há?]

"Ngứa mắt thì chặn thôi, không phục cũng kệ mi." Giản Nhung lười giải thích, đối đầu giữa trẻ trâu không cần nói đạo lý, có thể khiến đối phương tức xì khói là được.

Giản Nhung dựa người lên ghế, chọn tư thế thoải mái nhất, tiếp tục nói."Jungler dự bị có hơi căng thẳng, nhưng lần đầu tiên ra sân phải đánh ván quyết định của trận bán kết, cũng thông cảm cho việc cậu ta đánh kém đi, có thể nhìn ra cậu ta và đội hình xuất phát rất ít khi tập luyện cùng nhau. Huống hồ mấy người còn lại trong đội đánh cũng chẳng ra gì, tương đương một trận rank kim cương đê."

" Người đi mid dự bị ngược lại còn tạm được, miễn cưỡng hữu dụng hơn chút so với Kan 4 ván trước…Tất nhiên vẫn kém hơn tui, đừng hỏi mấy câu vô nghĩa đó."

Vào phút thứ 32 của trận đấu, ván đấu thứ 5 được cực kì mong đợi gần kết thúc.

Trong ván đấu này, TTC gần như là bị ngược, đè đầu cưỡi cổ.

Trận đấu kết thúc, các tuyển thủ đội HT đứng trước bệ đá cổ của TTC, giết chết đối phương ngay trong bệ đá nhà họ, cứ như vậy hành hạ trong gần 30 giây.

Lúc này trong phòng nghỉ team TTC là một khoảng im lặng.

Nhân viên công tác chịu ảnh hưởng của bầu không khí, thở mạnh cũng không dám, chuyên nghiệp giơ lên máy quay phim tiến hành quay chụp, đồng thời quay vài cảnh cận cảnh Road đang ngồi trên ghế sô pha.

Road bình tĩnh nhìn màn hình, tay trái tùy ý đặt lên trên tay vịn của ghế sô pha, anh mặc áo khoác đồng phục đội hờ hững, tay áo ôm lấy hết bàn tay.

Kan ngồi trong góc, liên tục cắn môi dưới nhiều lần, cuối cùng cũng không nhịn nổi khi nhìn thấy đồng đội vì bản thân mà bị ngược ở bệ đá cổ, anh ta nhìn hướng Lộ Bách Nguyên nói: "Đội trưởng, tôi đã nói ván này tôi có thể đánh."

Lộ Bách Nguyên dường như không nghe thấy lời anh ta nói, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

"Mặc dù mấy ván trước tôi đánh không được tốt...nhưng mà…"

"Được rồi." Huấn luyện viên sầm mặt cắt đứt lời anh ta "Cậu đừng nói nữa."

Mấy phút sau, các tuyển thủ TTC quay lại phòng nghỉ, ai cũng cúi gằm mặt, người nào cũng giống như bị một sợi dây vô hình buộc chặt vào cổ, hụt hẫng không nói nên lời, cũng không thể bộc phát ra được cảm xúc khác.

Không phải chưa từng thua, nhưng lần này thua quá triệt để thua quá mất mặt, ngay cả những người tuyển thủ lâu năm đã có kinh nghiệm vài lần thi đấu trận chung kết cũng không nén nổi mà đỏ khóe mắt.

Huấn luyện viên hít sâu vài cái, an ủi đơn giản họ vài câu rồi nhanh chóng đi ra ban công gọi xe cho đội. Hiện tại cảm xúc của fans đang kích động, anh cần phải bố trí sắp xếp thêm vài bảo an để giữ gìn an toàn và trật tự.

Trong sự im lặng chết chóc ấy, Lộ Bách Nguyên cuối cùng cũng động đậy.

Cậu đội lên chiếc mũ lưỡi trai bên cạnh, kéo thấp vành mũ xuống, nói: "Về thôi."

Các thành viên trong đội đứng dậy theo lời cậu, thất thần bước ra khỏi cửa.

Tuyển thủ đi rừng dự bị là một thiếu niên năm nay 17 tuổi, được ban quản lý chọn từ đội tuyển trẻ ngay khi cậu vừa đủ tuổi thi đấu chính thức. Cậu mất hồn mất vía đi ở phía cuối nhóm người, tay phải nắm chặt dây đeo của balo, dùng sức mím chặt môi.

Cậu ấy vẫn còn cách cửa ra phía sau một khoảng, lại nghe thấy được tiếng la hét của fans ngoài sân. Trong nháy mắt, cậu đột nhiên cảm thấy trong những lời nói mơ hồ kia đều xen lẫn ID của bản thân, còn có một số lời châm chọc cười nhạo, cậu thậm chí còn ảo giác bản thân lúc này đã đi ra khỏi cửa sau, sau đó bị đèn led in chữ TTC đánh tới nỗi chảy máu đầu.

Ngay lúc cậu chịu không được định đừng bước, bả vai bị ai đó không nặng không nhẹ vỗ hai cái.

"Vất vả rồi." Lộ Bách Nguyên nói. "Về rồi luyện tập thêm."

Cậu thiếu niên bị hai câu nói này rạch một đường, nước mắt nhanh chóng tuôn trào. Đầu tiên cậu nặng nề gật đầu, sau đó lấy tay áo che mặt, không nén được nức nở vài tiếng.

Xe của đội tuyển TTC về thẳng Gaming house. ( căn cứ )

Sau khi xuống xe, huấn luyện viên sau khi dặn đi dặn lại những đội viên khác gỡ baike, tieba và weibo, cùng Road tiến vào phòng họp.

"Anh đã liên hệ với những người trong liên đoàn, họ đang trên đường đến gaming house." Huấn luyện viên lấy ly nước sôi đặt trước mặt Lộ Bách Nguyên. Sau vài giây im lặng hỏi, “Nếu mọi chuyện thật sự như những gì cậu nghĩ thì phải làm sao?”

Lộ Bách Nguyên đáp: "Làm theo quy định."

Huấn luyện viên nhíu chặt lông mày, người luôn làm việc dứt khoát gọn gàng lúc này lại lộ ra biểu cảm do dự: " Kan… Cậu ấy đã ở TTC 7 năm, lâu hơn cả anh và em."

Lộ Bách Nguyên “Ừm” một tiếng: “Cho nên?”

“Đã hiểu”. Huấn luyện viên cau mày nhìn cốc giấy vẫn chưa được đụng tới trên bàn “Tình hình cậu sao rồi? Anh đã giục bác sĩ bên kia rồi, anh ta sẽ tới ngay...Hazz...Đáng ra anh nên để anh ấy cùng đến nhà thi đấu mới đúng.”

Lộ Bách Nguyên duỗi tay, để lộ ra tay phải dưới ống tay áo. “Tốt hơn nhiều rồi.”

Huấn luận viên nhìn thoáng qua: “Lâu như vậy rồi mà vẫn còn run?”

Lộ Bách Nguyên đáp: “Hai ván ở giữa đánh lâu quá.”

"Đừng nói dối anh, trước đây cậu mỗi ngày tập luyện mười mấy tiếng, bây giờ lại bảo một trận đấu 50 phút dài? Chắc chắn là cậu đã lén tập thêm!" Huấn luyện viên đau lòng nói, "Mấy ngày này cậu đừng luyện tập, game cũng không được chơi, nghe rõ chưa hả?"

Trong lòng Lộ Bách Nguyên hiểu rõ, anh đúng là đã luyện tập nhiều hơn thời gian bác sĩ cho phép, hơn nữa còn nhiều hơn không ít.

Sắp tới cũng không có trận thi đấu nào cần đánh, Lộ Bách Nguyên gật đầu: "Em biết rồi, chuyện tìm MID có tiến triển gì chưa?"

“Cậu cũng như vậy rồi, có thể bớt lo nghĩ đi được không.” Huấn luyện viên dạy dỗ xong, vẫn thành thật nói: “Có, gần đây đội tuyển chọn ra được vài người từ đội tuyển trẻ, bảng xếp hạng rank máy chủ trong nước và mid sắp hết hạn hợp đồng, vẫn phải kiểm tra sàng lọc từng người một mới có kết quả.”

Lộ Bách Nguyên nói: "Cho em một bản danh sách nhé."

"Tất nhiên sẽ cho cậu." Huấn luyện viên nhớ ra điều gì, nhịn không được nhăn mũi: "Có mấy lời này phải nói với cậu trước, chúng ta là tìm đồng đội, không phải tìm bà xã, cậu đừng có khó tính như vậy, phải cho người ta một cơ hội để tiến bộ trưởng thành hơn. Mấy đứa lần trước cậu chê đều bị mấy đội khác cuỗm đi cả rồi….Haizz, anh đây tiếc nẫu cả ruột."

Lộ Bách Nguyên hờ hững "Ờ" 1 tiếng, trong lòng thầm nghĩ, tìm đồng đội mà dễ như tìm bà xã, thì không cần phải lãng phí nhiều thời gian nữa rồi.