Chương 1: Không mắt, Không lưỡi, Không đầu ngón tay

1. Không mắt , Không lưỡi, Không đầu ngón tay

Vài năm trước, tôi là 1 cô y tá của bệnh viện dưỡng lão nằm tại quê nhà. Ở đó đã từng có một bà lão với đôi mắt xanh lờ đờ, nhợt nhạt nhưng minh mẫn , sắc sảo đến kinh ngạc, và ước mong của bà là được hòa đồng , kết thân với nhiều người bạn mới. Điều này khiến tôi chú ý tới bà hơn những người khác. Dần dần, chúng tôi trở nên thân thiết hơn cũng vì lí do này.

Bà lão ấy tên là Yana, và tôi vẫn nhớ tới bà mỗi ngày kể từ khi bà ấy qua đời. Điều kì lạ nhất về Yana không phải ngữ điệu ( có thể là giọng của người ở Đông Âu) hay là vẻ bối rối, chần chừ khi nói về quá khứ của bà ( nghĩa là tôi chưa bao giờ biết ro chính xác nơi bà ấy được sinh ra và lớn lên)

Không, điều làm tôi kinh ngạc nhất chắc chắn là anh thanh niên trẻ tuổi lạ mặt, với đôi bàn tay bị cắt xén nặng nề và hoàn toàn mù lòa và bị câm, đến thăm bà lão hằng ngày. Hai bàn tay anh ta bị biến dạng, có vẻ như mỗi đốt ngón tay đều bị ăn mòn. Nhưng cứ mỗi buổi chiều tà, ít lâu sau giờ ăn tối, anh ta sẽ tới thăm và 2 người sẽ ngồi lại với nhau. Yana sẽ đọc truyện cho cậu, hoặc đôi lúc hát cho cậu nghe bằng giọng yếu ớt, già nua. Lại có khi họ chỉ nắm tay nhau trong yên lặng. Rồi cuối cùng, tôi lấy hết can đảm hỏi bà về người đàn ông này và trong một khoảnh khắc quá đôi lạ lùng của “sự cởi mở”, bà đã đồng ý kể cho tôi nghe:

“ Chị tôi và tôi là 2 người sống sót duy nhất sau khi cha tôi qua đời vào năm 1964. Đây là thời điểm vô cùng khó khăn của quê hương tôi, và khi cha bắt đầu phát bệnh. Chúng tôi buộc phải để ông chết đói, hơn là cho ông ăn bởi cái chết là thứ ông không thể tránh khỏi. Người chị thì đã từ từ trở nên điên loạn trước khi mọi chuyện này xảy ra, nhưng tôi chỉ có thể thấy điều đó khi chúng tôi chôn người cha già tội nghiệp, rằng cuối cùng thì chị ấy đã chết ở đâu đó thật xa xăm trong chính con người chị. Tôi nhớ lũ quạ, đậu thành một nhóm dày đặc như những khối đen khổng lồ biết di chuyển , theo dõi chúng tôi tại nghĩa trang trên khắp các mái nhà. Hai chị em nhanh chóng chôn cha, bởi lũ quạ cũng thèm khát thức ăn nhưng chúng tôi vậy....

Người chị của tôi bắt đầu đi ăn xin khắp các nẻo đường, đôi khi đổi tình dục lấy những chuyến đi vào thành phố lân cận với hy họng sẽ xin được nhiều tiền ở đó. Và đó cũng thời điểm oái oăm , tệ hại nhất khi chính chị đã chửa hoang một đứa con trai- thứ của nợ mà bản thân chị còn chẳng biết cha nó là ai nhưng một điều chắc chắn rằng hắn phải là một con quái vật đầy thú tính. Bởi đó là loại đàn ông duy nhât mà chị tôi biết trên đời

Đứa bé phát triển rất khỏe mạnh, hạnh phúc và một linh hồn tỏa sáng rạng ngời khiến trái tim tôi tan nát, vì tôi hiểu rằng không sớm thì muộn, đôi mắt đứa bé sẽ sớm như tôi, hay chị tôi. Ngay cái ngày mà nó được sinh ra, tôi đã biết vẻ ngoài tươi vui, đẹp đẽ, ngây thơ ấy sẽ không kéo dài được lâu

Người chị của tôi chẳng thèm quan tâm tới đứa con mà đáng lẽ chị ấy nên làm. Chị ta chẳng bao giờ thay tã cho thằng bé, mà thay vào đó lại đùn đẩy cho tôi, và “ quên” cho nó ăn thậm chị kể cả khi những tiếng thét gào đầy đau đớn và bất lực vì đói của nó vang khắp căn nhà. Chưa hết, bà ta còn bắt đầu đưa đứa bé ra ngoài, dùng nó như đồ vật để khơi gợi lòng trắc ẩn của người qua đường. Bà ta cực kì vui sướng khi đứa bé càng ngày càng trở nên tệ hại, và thậm chí mụ còn phàn nàn với tôi 1 hoặc 2 lần rằng mụ chẳng kiếm nổi 1 đồng nếu hôm ấy thằng bé trông “ quá khỏe mạnh”

Tôi sẽ không bao giờ quên cái hành động tàn độc cuối cùng của mụ đối với Vasily ( tôi đã tự đặt tên của đứa bé sau khi mẹ nó chẳng thèm quan tâm ). Đó là vào 1 buổi sáng, và tôi đã đi bộ ra ngoài vườn để hít thở chút không khí. Đứa bé đang nằm bất động trên mắt đất, và có vẻ như sắp chết- máu loang lổ khắp nơi. Những ngón tay bé nhỏ của nó cùng ngón chân đen đi vì bỏng lạnh. Nó bị đặt dưới đó hàng giờ đồng hồ trong cái đêm lạnh giá tôi tăm, không chăn, không hơi ấm. Đám quạ đen, thèm khát thức ăn như chúng tôi vậy, xâu xé , mổ sẻ , lấy đi đôi mắt của nó cùng chiếc lưỡi khi tim thằng bé vẫn còn đập. Tôi mau chóng chộp lấy nó, 2 hàng nước mắt lăn dài trên hõm má , tôi cảm tưởng mình đang ôm một cái xác chết , cho đến khi thằng bé rúc vào 2 bầu vú của mình, tôi nhận ra rằng nó có thể sẽ được cứu

Tôi quấn nó ấm nhất có thể, rồi mớm cho nó chút gì đó trước khi chạy thục mạng đưa đứa bé đến nhà của vị bác sĩ duy nhất tại đó. Tôi gần như đã đập bể cái cửa bằng nắm đấm của mình, và ông ta đã trả lời bằng cái giọng ngái ngủ và đôi mắt vẫn còn díp lại bởi lúc ấy còn rất sớm. Tôi đã trả cho ông ấy bằng tất cả số đá quý gia truyền của mẹ mà tôi đã giấu người chị suốt năm qua. Hơn một tiếng sau đó, vị bác sĩ đã nói rắng Vasily sẽ sống nhưng ông cần giám sát thằng bé thêm một thời gian. Tôi đồng ý, vì ngày hôm nay sẽ là 1 ngày vô cùng bận rộn với tôi. Và đương nhiên sẽ thế

Tới chiều tối, tôi quay lại nhà và nã nát bét cái đầu con quỷ kinh tởm ấy bằng cái chảo bằng kim loại đặt trên bếp lửa, sau đó bắt chuyến tàu rời khỏi quê hương ấy để có thể cho Vasily một cuộc sống tốt đẹp nhất mà nó xứng đáng có được

Vasily- giờ là con trai tôi- không hề biết gì về quá khứ tàn khốc ấy, đương nhiên , tôi chỉ kể với nó rằng nó được nhận nuôi khi đang trong tình trạng khó có thể sống sót. Và người chị của tôi, với từng ấy tội ác, tôi không hé 1 lời về bà ta. Và đến bây giờ , khoảng 50 năm sau, con trai tôi vẫn tới thăm nguời mẹ già của nó mỗi ngày”

Bà lão nở một nụ cười đầy kiêu hãnh khi kết thúc câu chuyện của mình, và không nói 1 lời nào nữa. Bà ấy đã đúng, Vasily yêu bà lão rất nhiều, và không một câu than thở hay ghét bỏ những vết thương mà anh phải chịu. Anh ấy luôn nở một nụ cười yêu đời, thậm chí dù anh không hề biết ai ai cũng nhìn chằm chằm. Anh thăm mẹ mỗi ngày đến khí bà mất , và nắm tay bà đến khi bà chút hơn thở cuối cùng. Tôi biết rằng anh ấy hiểu tiếng anh thông qua việc anh ấy tương tác được với các nhân viên y tế , nên trong đám tang của bà Yana tôi kể rằng tôi là bạn của bà và bà là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp.

Nụ cười tỏ vẻ biết ơn nhưng cũng đượm buồn hiện trên môi anh , rồi anh khẽ gật đầu và đáp lại bằng ngôn ngữ kí hiệu

“Đúng vậy”