Chương 4: KỲ LẠ NỐI TIẾP KỲ LẠ

Slender nói , rồi lẳng lặng bỏ đi . Tôi thì gần như á khẩu , chả nói được câu gì , tôi liếc sang nhìn Red , cậu ta vẫn cứ yên lặng , ánh mắt đỏ máu vô hồn không tập trung vào bất cứ thứ gì , như thể đôi mắt ấy lúc nào cũng ẩn chứa sự buồn bã và phiền muộn . Tôi thì vốn dĩ chẳng quan tâm lắm , cậu ta đâu máu mủ gì với tôi ? Cậu ta cũng đâu phải bạn bè gì thân thiết với tôi ? Sao tôi phải lại gần để hỏi han , tâm sự cơ chứ ? Nghĩ vậy tôi bèn về giường mình , với tay lên cái bàn để lấy sách học b........chết quên mất , đây không phải nhà tôi , tôi đang sống ở trong 1 ngôi nhà toàn mấy kẻ lập dị kia mà .

Thường là buổi tối tôi có thói quen là sẽ đến chỗ giường nằm , lấy sách vở học bài . Nhưng giờ thì tôi lại không ở nhà , tự dưng tôi thấy nhớ nhà mình quá , tôi nhớ cái giường gỗ màu hồng quen thuộc của tôi , tôi nhớ cái mành cửa đầy những hình thù ngộ ngĩnh mà mỗi sớm mai tôi sẽ lại kéo nó ra , tôi nhớ cái tủ kính trưng bày những con gấu bông , nhớ chị hầu gái mà mỗi tối chị lại ngồi tâm sự với tôi trước khi đi ngủ , và hơn cả , tôi nhớ bố mẹ , nhớ tất cả mọi thứ .........khóe mắt tôi cay cay , nước mắt bắt đầu rơi , len lỏi xuống đôi bàn tay đang cố gắng lau đi nó . Tôi cố gắng kìm lại những tiếng nấc phát ra , nhưng không thể . Và có vẻ như những tiếng nấc của tôi đã làm cho Red chú ý , cậu ta tiến lại gần chỗ tôi , hỏi khẽ : " Cô sao vậy ? ". Nghe thì có vẻ như cậu bạn này quan tâm đến tôi , tôi toan trả lời là " không sao cả " nhưng khi nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của cậu ta , tôi đã im lặng không đáp , tôi biết là cậu ta chỉ hỏi cho có thôi , nếu tôi kể tất cả ra thì cậu ta sẽ an ủi tôi chắc .

Nỗi nhớ nhà xoắn chặt lấy tâm can tôi , tôi bỏ mặc Red ở trong phòng và cứ thế chạy tức tốc đến chỗ Slender , mục đích của tôi bây giờ chỉ là về nhà và ôm chầm lấy bố mẹ . Tôi vừa chạy vừa khóc , tôi cứ chạy mà chẳng cần biết những thứ gì đang diễn ra xung quanh mình . Đến khi tôi nhận ra mình đang đứng trước một cánh cửa cao to bằng thiếc , cánh cửa cao như vậy chứng tỏ rằng chủ nhân căn phòng không ai khác chính là Slender . Tôi bắt đầu thấy có cái lạ , cái hành lang của căn biệt thự rất tối , không có chút ánh sáng nào ở đó cả , tại sao tôi vẫn có thể đi như ban ngày vậy ? Với cả cũng đâu có ai nói cho tôi biết phòng Slender đang ở đâu , vậy tại sao tôi vãn có thể tìm thấy phòng ông ta ?

Tạm gác bỏ những suy nghĩ ấy , tôi bước đến chỗ cánh cửa , nhưng nó đã tự mở ra trước lúc tôi bước tới . Tôi cứ thế mà tiến vào , không chút sợ hãi , không chút run rẩy , mặc dù xung quanh tôi đang rất tối , nhưng tôi vẫn có thể biết rõ rằng ông ta , đang đứng ngay trước mặt tôi , tôi nhanh chóng lên tiếng :

- Chào buổi tối Slender , nói chuyện với tôi chút được không ?

- Cô thấy ta à ......

- Phải .

- Hay lắm ( xoa hai bàn tay ) hệt như những gì ta được nghe kể .

- ý ông là sao ???

- À không có gì ........ , vào vấn đề đi , sao cô gặp ta lúc khuya thế này , sao không để sáng mai rồi nói ?

Rồi tôi kể lại với Slender những nỗi nhớ nhà , sự lo lắng của bản thân với gia đình ......... Và ngay sau khi tôi dứt câu nói , Slender phán ngay một câu làm tôi ngạc nhiên đến tột độ :

- Được , cô có thể thăm gia đình nếu cô muốn , tôi sẽ không từ chối nếu 1 wizzard như cô đề nghị .

Hiện giờ tôi đang thực sự ngạc nhiên , tôi không nhĩ là mọi chuyện lại đơn giản như thế , tôi cứ nghĩ rằng Slender sẽ không cho phép hoặc ít nhất là sẽ mất một thời gian để thuyết phục . Tôi không hiểu tại sao lại như vậy . Và tôi không biết mình có nghe nhầm hay ảo giác không nhưng hình như ông ta gọi tôi là wizzard . Nó là gì nhỉ , một nhóm người , một danh từ , hay đơn giản chỉ là 1 biệt danh ? Nhưng biệt danh nào mà lại khó phát âm như thế ? Thôi mặc kệ đi , xin được là tốt rồi , những thứ kỳ lạ mà tôi thắc mắc , tôi sẽ hỏi sau .......