[RẦM]
.
.
.
.
Dolly nhìn sang nơi phát ra tiếng động lạ. Cô thấy một con quái vật với vô số những con mắt và đang thè cái lưỡi dài ngoằn, nhiễu nước lọt xuống sàn nhà. Ngay lấp tức, cô sự dụng siêu năng của mình, làm những con dao trong bếp bay thẳng tới thứ quái dị này. Nhưng nó né hết tất cả và nhảy tới chỗ cô. Cô đạp thẳng một phát vào bụng nó nhưng nó nắm lấy chân của cô. Kéo cô tới gần và thì thầm những tiếng ghê rợn.
- B...ữa............ti...ệc.....h....oa...n.....nghê.....nh........ng...ươ.....i.....
Con dao bay thẳng về phía nó nhưng nó lại nhào sang một bên. Miệng nó mở to và thọc chính đôi tay nó vào.
"Nó ăn chính mình???" Dolly vẫn cho dao bay về hướng nó nhưng đã quá muộn.
Con quái vật đã tự nuốt mình và biến mất. Cái sàn, nơi con quái kia đứng nhỏ dãi đầy nhớp nháp để lại một tờ giấy. Cô lại gần nhặt tờ giấy ướt đó lên, và đọc.
- 5 phút nữa..?_ Dolly khó hiểu nhìn tờ giấy.
Ngay lúc đó cánh cửa cũ kĩ của Slendermansion mở ra, là một cô gái với mái tóc nâu, mặc chiếc áo giống của y tá nhưng lại có màu đen, khắp người đầy những vết khâu. Bên cạnh cô là một người trông có vẻ giống bác sĩ nhưng cái khẩu trang kì quái đó là sao?
- Cho hỏi các vị đây là...?_ Dolly cất tiếng.
- Hử? Nhỏ này là ai?_ Cô gái lên tiếng.
- Tôi là Dolly! Từ giờ sẽ sống ở khu mansion với sự cho phép của Slenderman.
-...Ra vậy..._ Người đàn ông với cái khẩu trang kì dị kia nói.
- Vậy Slenderman đâu rồi?_ Người đàn ông kia tiếp tục.
- Slen..._Dolly vừa định trả lời thì bị ngắt.
Vô số cánh tay từ phía sau cô kéo cô xuống nền nhà. Lúc này nền nhà nứt ra như một hõm sâu không đáy. Và đầu cô bị đập thật mạnh vào phía sau, khiến cô bị ngất đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
[...]
.
.
.
.
.
.
.
.
Cô tỉnh lại trong màn đêm. Xung quanh cô toàn cỏ cây bị khô héo. Cô từ từ ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Cô thấy một tòa nhà cao lớn. Nhưng cảm giác về nó không tốt chút nào. Những con quạ đậu trên những cành cây khô kêu như điềm báo tử.
Dolly từ từ tiến lại phía cánh cửa to lớn. Cô chậm rãi gõ cửa.
Cũng như mansion huyền thoại, cánh cửa cũng được mở ra một cách rất nặng nề. Cô bước vào nhưng không thấy bất kì ai. Bỗng cô hướng mắt đến nơi có cái ánh sáng mờ ảo lập lòe bên góc. Cô hiếu kì lại gần song vẫn rất thận trọng. Nơi đó dẫn đến một căn phòng, với một cái bàn thật dài trải khăn trắng. Không gian nơi này thật ấm áp, khác hẳn ở bên ngoài. - Ồ ~ Quý cô Broz~
Cô giật mình quay lại thấy một chàng trai mặc một bộ comple lịch lãm nhưng lại dùng vải đen che đi đôi mắt của mình.
- Ngươi là ai?
- Tôi chính là người mời cô đến nơi này!
- Tại sao?
- Chúng ta ngồi vào bàn rồi tiếp tục nhé!
Người đàn ông nọ lặng lẽ ngồi vào chiếc bàn dài đã xếp sẵn dao nĩa. Dolly cũng từ từ lại gần chiếc bàn và ngồi xuống. Mặt đối mặt, người đàn ông khẽ nhếp mép cười.
- Vậy bắt đầu với món khai vị nhé!
Một dĩa sâu lòng xuất hiện từ trên không trung rồi an vị ngay trước mặt của cô. Hơi nóng bốc lên từ món súp. Người đàn ông bắt đầu dùng thìa múc và đưa vào miệng. Cô cũng bắt đầu nếm thử mùi vị món ăn. Nhưng ngay khi vừa đưa tới gần miệng cô chợt cảm thấy bất ổn và lập tức dừng lại.
- Đây là gì?
- Súp mắt mèo!
Vậy ra những cái viên tròn tròn nho nhỏ mà cô thấy chính là mắt những con mèo.
Các món tiếp theo cô lại hỏi câu tương tự và lần lượt được trả lời như sau.
- Tai người chiên xù.
- Ruột hầm tóc trinh nữ.
- Lẩu nấm chân người.
- Rau câu mủ thúi.
Cô nhìn người đàn ông ăn không nói. Người đàn ông nâng ly rượu mang màu vàng nhạt. Cô lại hỏi.
- Vậy đó chắc không phải là rượu.
- Là huyết tương.
Dolly thở dài, đợi người đàn ông nọ ăn xong.
- Vậy ông muốn gì?
- Sao chúng ta không làm một cuộc thương lượng nhỉ?_Người đàn ông khẽ lau miệng.
- Tôi có sự lựa chọn khác sao?