Chương 61: Quyển 2 Chương 61

Thạch Long vừa dứt lời, cả ba vị sư huynh đều không hẹn mà cùng đem tầm mắt hướng về phía Đường Đường bên này liếc qua, thấy trên mặt hắn toàn là ủy khuất, nhất thời hận ý đối với Thạch Long dâng cao trong lòng.

Vân Nhị lộ ra một nụ cười nhạt, thanh âm dị thường nhu hòa: "Còn muốn châm chọc cái gì, nên nhanh chóng thừa dịp còn sớm thì mau nói đi, hiệu quả của thuốc này còn chưa bắt đầu, một hồi nữa có thể không nói ra lời đâu."

Thạch Long thật ra là đã sớm đau đến lòng bàn chân cũng không ngừng co quắp, chẳng qua là cố gắng chống đỡ, lúc này vừa nghe Vân Nhị nói xong liền không khỏi chấn động trong lòng một cái, không thể tin mà nhìn hắn.

Vân Nhị cười càng tươi hơn: "Làm sao? Ngươi sẽ không cho là chỗ đau bây giờ là đã phát huy tác dụng chứ? A... Mới bắt đầu thôi, từ từ chờ đi, ngươi không gấp, chúng ta cũng không gấp."

Vừa dứt lời, Thạch Long đột nhiên co quắp một trận, đau nhức ập tới giống như một cơn sóng dữ.

"A ——!" Thạch Long kêu thảm một tiếng, ngay sau đó thống khổ trợn to mắt, ánh mắt mất đi tiêu cự, toàn thân giống như chịu khổ hình lăng trì, bị cắt một đao lại một đao, tựa như đem da thịt một tấc lại một tấc cắt đi, lại bị xát muối lên trên, cảm giác bị hành hạ đến thần kinh cũng muốn đau nhức này từ trước đến giờ chưa từng chịu đựng qua.

"A ——! A ——!" Tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, một tiếng lại cao hơn một tiếng, Thạch Long cả người giống như điên cuồng, tay chân không ngừng co quắp muốn ôm lấy chính mình co thành một đoàn, đáng tiếc gân mạch đều bị cắt đứt hoàn toàn không có khí lực, lại bị xích sắt khóa chặt, bị hành hạ đến khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng dị thường.

Đường Đường tuy nói hận hắn lúc ấy ám toán mình cùng sư phụ, thế nhưng dù sao loại tình cảnh kinh khủng như thế này hắn chưa bao giờ gặp qua, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, lòng bàn tay chảy ra chút mồ hôi.

Bất quá dù sao cũng đã thấy qua giang hồ hiểm ác, hơn nữa kẻ này thiếu chút nữa đã lấy mạng sư phụ cùng hắn, hơn nữa hắn biết sự tình nghiêm trọng, nhất định phải có được lời khai của Thạch Long này, cho nên trong lòng cũng không có chướng ngại gì.

Liễu Quân cảm nhận được lòng bàn tay hắn ẩm ướt, nghiêng đầu lại thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, chợt cảm thấy trong lòng yêu thương không dứt, đưa tay đem hắn nhẹ nhàng ôm lấy.

Đường Đường ngẩng đầu lên hướng y cười một tiếng, bởi vì Thạch Long một mực kêu thảm không dứt, liền nhón chân tiến tới bên tai y, hỏi: "Sư phụ, như vậy có thể hỏi ra được sao?"

Liễu Quân hướng Thạch Long nhìn một cái, đánh giá thời gian một chút, cũng tiến tới bên tai hắn, trả lời: "Phỏng đoán là hắn chống đỡ không được bao lâu."

Thạch Long này ngược lại là ý chí kiên cường, đối phó với người bình thường chỉ cần tra tấn một chút là có thể ép cung, đối phó hắn lại không được, cho dù có đem đầu ngón tay hắn cắt đi, hắn cũng có thể nhịn.

Thế nhưng loại độc này dược tính hết sức mãnh liệt, ba viên có màu sắc bất đồng chẳng qua là do Vân Đại thích đùa dai mà thôi, thật ra thì không có gì khác biệt nhau, uống một viên đã muốn không xong, Thạch Long lại một lần uống cả ba viên, nhất định là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, nhất định sẽ khiến ý chí hắn sụp đổ.

Đường Đường bị khí tức phả ra từ miệng sư phụ kích thích, bên tai tê rần, hô hấp có chút rối loạn, không khỏi âm thầm phỉ nhổ chính mình ở dưới hoàn cảnh này cũng có thể phát xuân, thật sự là đem thể diện vứt hết, không nhịn được gãi gãi trán, không được tự nhiên gật đầu một cái.

Cũng không lâu lắm, tiếng kêu thảm của Thạch Long dần dần yếu xuống, giọng cũng càng ngày càng khản đặc, cho đến cuối cùng đột nhiên hôn mê, trong sơn động trong nháy mắt an tĩnh lại, ngay cả thanh âm cây đuốc cháy cũng có thể nghe rõ ràng.

Liễu Quân trầm giọng nói: "Đem người đánh thức!"

"Vâng!" Hai gã sai vặt đang đứng một bên liền đáp một tiếng, xách ra hai thùng nước lạnh, hướng Thạch Long hất qua.

Thạch Long quần áo ướt đẫm đang nhỏ giọt trên mặt đất, chân mày hơi giật giật, nhưng người hoàn toàn không có tỉnh lại.

Vân Nhị đi tới ở trước ngực hắn châm một kim, lại ở gáy hắn châm một kim, sau đó thấy con ngươi hắn giật giật, lúc này mới đem ngân châm rút ra.

Thạch Long mí mắt run rẩy mấy cái, cả người rốt cuộc tỉnh lại, thoáng khôi phục chút ý thức, lần nữa cảm nhận được nỗi đau nội tạng giống như đang bị đục khoét, rên lên một tiếng ngay sau đó lại thống khổ gào lên.

Vân Đại đi tới, ở trên cái mặt đang vặn vẹo của hắn vỗ một cái, nửa cười nói: "Có muốn chết hay không?"

Thạch Long đau đến không có khí lực nói chuyện, cố sức gật đầu một cái, từ trong ánh mắt xốc xếch liền lộ ra vẻ khao khát cái chết.

Vân Đại hài lòng cười một tiếng: "Thành thật khai báo, ta sẽ thành toàn ngươi."

Thạch Long ánh mắt sáng lên, đè nén thống khổ một lần nữa cố sức gật đầu.

Bị nhét cho nửa viên giải dược trì hoãn nỗi đau, Thạch Long cả người vẫn bị treo trên giá, muốn đứng cũng không đứng được.

Vân Đại nhìn hình dáng yếu ớt của hắn, không nhịn được chậc lưỡi lắc đầu: "Sớm khai báo một chút có phải tốt không, làm sao lại để tới mức chịu khổ như vậy. Mình còn khó bảo toàn cái mạng nhỏ, còn nghĩ bao che người khác? Văn tiên sinh kia không phải tính cách đa nghi sao? Ngươi trung thành như vậy làm gì?"

Thạch Long lấy hơi nói: "Ta chưa thấy qua...mặt...của Văn tiên sinh..."

Vân Đại càng cảm thấy buồn cười: "Mặt cũng không cho ngươi nhìn, ngươi lại đi làm chân sai vặt hết mực trung thành?"

Thạch Long cảm thấy thống khổ trên người giảm đi không ít, người cũng có chút tinh thần, hừ một tiếng nói: "Không cần ngươi quản, có cái gì hỏi mau!"

Vân Đại mới vừa rồi còn mỉm cười, nghe vậy nhất thời sắc mặt đen lại, ánh mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nói: "Thật đúng là cho ngươi chút khí lực ngươi liền ngứa da! Để cho ngươi rất thư thái có phải hay không?"

Thạch Long hiển nhiên là thuộc về cái dạng sẹo lành liền quên đau, lần nữa hừ một tiếng: "Có lời hỏi mau! Ta còn muốn gặp Diêm Vương!"

"Không biết tốt xấu!" Vân Đại trừng to mắt, đối gã sai vặt một bên phân phó, "Đi dược phòng lấy phệ hồn rượu mang tới!"

Sau thời gian nửa chung trà, gã sai vặt vội vã chạy tới, đem bình sứ trong tay đưa cho Vân Đại.

Vân Đại tiếp lấy liền rút nắp bình, cạy miệng Thạch Long ra liền rót vào, rót xong rồi ném bình xuống đất, lui ra một bước lạnh lùng nhìn hắn.

Thạch Long kịch liệt ho khan, ngay sau đó đầu đau như sắp nứt ra, biểu tình lần nữa vặn vẹo.

Vân Đại câu khởi khóe miệng nhìn hắn, nói: "Phệ hồn rượu vốn là sẽ không quá hành hạ người, bất quá, mới vừa rồi ngươi còn nuốt ba viên thuốc kia, dược tính lại càng mạnh, cũng đủ cho ngươi. Ta thế nhưng muốn nhìn một chút, ngươi có thể cứng đầu đến khi nào!"

Dược hiệu phát tác, Thạch Long hoàn toàn tan vỡ, thống khổ so với trước đó chỉ có hơn chứ không kém, hận không thể thoát khỏi giá đỡ để lăn lộn trên đất, chỉ mong được một đao bỏ mình, đau đến không còn khí lực để kêu gào, chẳng qua chỉ im lặng giãy giụa theo bản năng, ngay cả cắn lưỡi tự vẫn cũng không làm được.

Vân Đại trầm mặc mà nhìn hắn chằm chằm, thấy trong miệng hắn lại chảy ra máu, chân mày khẽ nhướng, cười một tiếng: "Không chịu nổi?"

"Cầu... Cầu..." Thạch Long ngũ quan quấn xoắn xuýt đến một nơi, thật vất vả mới thở nổi, "Cầu các ngươi..."

" Được!" Vân Đại nhất thời vẻ mặt tươi cười.

Trên người Thạch Long được châm vài ngân châm trên các đại huyệt đạo, tạm thời trì hoãn cảm giác đau đớn, cả người mệt lả treo trên cái giá, sắc mặt suy sụp, xem bộ dáng thật sự là không dám đùa bỡn nữa.

Liễu Quân một mực kéo tay Đường Đường không buông ra, lúc này đi tới gần mấy bước, tay cũng không hề buông lỏng.

Đường Đường bị kéo theo qua, đến khoảng cách gần mới thấy Thạch Long bị hành hạ đến mức không còn hình người, toàn thân ướt sũng, da mặt khô nứt nhăn nheo, ánh mắt nửa mở, lộ ra một tia mờ mịt.

Thạch Long cảm giác được có bóng người tới gần, hơi giương mắt nhìn về phía Liễu Quân, lại đem mí mắt rũ xuống, vô lực nói: ""Các ngươi hỏi đi, ta chỉ muốn được chết."

"Đem điều ngươi biết nói hết ra! Bắt đầu từ lúc ngươi rời khỏi Miêu Cương."

Thạch Long sửng sốt một chút, không khỏi cười khẽ: "Lưu Vân y cốc quả nhiên không đơn giản, ngay cả chuyện ở Miêu Cương cũng tra ra được, bội phục."

Liễu Quân cũng không trả lời, mặt không đổi sắc mà nhìn hắn.

Thạch Long hắng giọng một cái, chậm rãi nói: "Ta quả thực không biết thân phận của Văn tiên sinh, đến nay đều chưa từng nhìn thấy qua mặt mũi thật sự của hắn. Lúc ấy ta ở Miêu Cương, có một tên đàn ông trẻ tuổi tìm tới..."

Thanh âm dừng một chút, Thạch Long yên lặng, trong mắt lóe lên một tia sáng, ngay sau đó liền vụt tắt, thấp giọng nói: "Tìm ta ra ngoài thay Văn tiên sinh làm việc..."

Liễu Quân lạnh lùng nói: "Tại sao phải tìm ngươi?"

Thạch Long sửng sốt một chút, cười một tiếng: "Có lẽ là bởi vì ta xuất thân từ Ly Âm Cung, bọn họ nhìn trúng âm luật của ta, có lẽ là do không cách nào điều khiển được Ly Vô Ngôn, không thể làm gì khác hơn là lui một bước mà tìm đến ta."

Thấy Liễu Quân sắc mặt âm trầm cũng không lên tiếng, Thạch Long chậm giọng tiếp tục: "Hắn nói, Văn tiên sinh mưu đồ cướp đoạt ngôi báu võ lâm trong tầm tay, ta nếu đi theo Văn tiên sinh, nhất định sẽ không phải chịu thiệt."

Liễu Quân hơi cau mày: "Nói trọng điểm!"

Thạch Long cười khẽ: "Ta làm sao biết ngươi cần biết thứ gì?"

"Chuyện có liên quan đến bọn ta." Liễu Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Thạch Long đại khái là đã có lòng muốn chết, vốn cảm thấy ánh mắt y rất giống hung thần, thế nhưng bây giờ một chút sợ hãi cũng không có, vẫn là vẻ mặt cười nhạt: "Mưu đồ đoạt được ngôi báu võ lâm chính là cùng Lưu Vân công tử có quan hệ."

Liễu Quân trong mắt lóe lên vẻ không hiểu, ngay sau đó lại hướng tầm mắt ác liệt nhìn về phía hắn.

"Mặc dù ta cũng không hiểu, bất quá hắn nói, trên người ngươi có đồ vật hắn muốn."

Liễu Quân cau mày, ánh mắt băng lãnh.

Vân Tam ở một bên nửa ngày không lên tiếng, lúc này vừa nghe hắn nói vậy, nhịn không được mà tỏ vẻ nghi ngờ: "Hắn muốn thứ gì?"

Thạch Long lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết, hắn nói ta nhất định không thể thuận lợi lấy được đồ, chỉ cẩn đem Lưu Vân công tử làm cho trọng thương là được, còn chuyện sau đó hắn sẽ an bài những người khác đi làm."

Vân Tam giễu cợt một tiếng: "Văn tiên sinh kia xem ra là rất cẩn thận."

Liễu Quân suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: "Duẫn Phong sơn trang kia ngươi có từng tới chưa?"

Thạch Long sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ tới bọn họ ngay cả nơi đó cũng tra ra được, gật gật đầu nói: " Từng đi qua, bất quá bình thường không có người."

Liễu Quân thấy hắn cùng Tống Địch đều nói giống nhau, sắc mặt hơi ngộ ra, nghiêng đầu đối Vân Nhị nói: "Đem bức họa lấy ra."

"Vâng."

Hai bức họa, một bức chính là bản thân Thạch Long, một bức khác là người hầu của Văn tiên sinh, lúc này bảo Vân Nhị mở bức họa chính là bức của tên người hầu kia.

Thạch Long ngước mắt nhìn bức họa, sóng mắt khẽ chuyển động.

Vân Nhị nhướng mi nhìn biểu tình của hắn: "Đi Miêu Cương tìm ngươi, là hắn sao?"

Thạch Long trầm mặc nhìn chằm chằm bức họa một hồi, ánh mắt lần nữa khôi phục tịch mịch, gật đầu một cái.

"Tên gọi là gì?"

Thạch Long sửng sốt một chút, nói: "Lúc hắn tới tìm ta liền tự xưng là Mục Dị, thế nhưng Văn tiên sinh lại gọi hắn là Tiểu Thiên, tên thật như thế nào, ta cũng không biết."

Vân Nhị lần nữa nhíu mày: "Văn tiên sinh không có tự mình cam kết sẽ cho ngươi những thứ kia sao? Không có chỗ tốt thực sự sao?"

Thạch Long cười một chút, ngay sau đó lại không phục bộ dáng hờ hững, nhàn nhạt nói: "Vàng bạc tài bảo."

Vân Nhị mặt đầy vẻ châm biếm mà nhìn hắn: "Nhìn dáng dấp ngươi cũng không lạ gì."

Thạch Long chuyển tầm mắt sang một bên, không nói tiếng nào.

"Người này xuất hiện ở đâu, khi nào?" Thanh âm Liễu Quân đột nhiên vang lên.

Thạch Long nhìn y một cái, liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi điều khí mới nói: "Thường là sẽ gặp ở chỗ sơn trang kia, mỗi lần đều cùng Văn tiên sinh xuất hiện, có khi là mười ngày, có khi là một tháng, thậm chí là nửa năm mới gặp, nói không chừng."

"Các ngươi làm thế nào liên lạc?"

"Chờ." Thạch Long ho khan một tiếng, "Ta không tìm được bọn họ, đều là bọn họ tới tìm ta."

"Văn tiên sinh có gì đặc thù?"

"Cũng không đặc biệt rõ ràng, không béo không gầy, không cao không thấp, thanh âm nhẹ nhàng, những thứ khác ta đều không biết. Lúc Văn tiên sinh xuất hiện sẽ đội nón che, mơ hồ chỉ có thể thấy được cằm."

Liễu Quân quét mắt một vòng, suy nghĩ một chút liền ước chừng Vân Tam công phu cũng tạm được, liền nói với hắn: "Đàm Yến, ngươi cầm giấy bút tới vẽ."

"Vâng."

Vân Tam cầm giấy bút tới, vẽ phác họa cho Thạch Long nhìn một chút, lại dựa theo lời hắn nói mà sử đổi, cuối cùng cũng miêu tả được đại khái hình dáng người kia.

Lần thẩm vấn Thạch Long này so với Tống Địch hơi phí sức lực hơn một chút, trước sau cũng mất nửa ngày. Vẽ xong bức họa, lại hỏi thêm một ít vấn đề của Văn tiên sinh, mấy người liền rời khỏi sơn động.

Liễu Quân đối với Vân Nhị, Vân Tam nói: "Các ngươi đi tới chỗ Tống Địch, theo như lời hắn nói lại vẽ thêm một bức họa Văn tiên sinh để so sánh một chút, nhìn xem đến tột cùng Thạch Long có phải là nói thật hay không."

"Vâng." Vân Nhị cùng Vân Tam nhận lệnh, liền dẫn hai người tùy tùng đi.

Vân Đại hỏi: "Sư phụ, Thạch Long bây giờ giết hay không giết?"

Liễu Quân nhìn hướng xa xa một cái, lãnh đạm nói: "Trước giữ lại, đợi tra ra Văn tiên sinh rồi giết cũng không muộn."

"Vâng."

"Cũng đừng để cho hắn quá thoải mái."

Vân Đại cười to: "Đã biết."

Liễu Quân rốt cuộc sắc mặt hòa hoãn một chút, nghiêng đầu nhìn Đường Đường, ôn nhu nói: "Trở về đi thôi."

Đường Đường gật đầu một cái, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Liễu Quân bình tĩnh nhìn nụ cười của hắn, nhịn không được giơ tay ở trên mặt hắn sờ một cái, sau đó dắt tay hắn liền rời khỏi sơn động.

Vân Đại đi theo bên cạnh hai người bọn họ, cảm giác mãnh liệt rằng bản thân mình không hề tồn tại, không nhịn được cúi đầu buồn bực cười cười.

Đường Đường quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn: "A Đại, ngươi cười cái gì?"

"Không có gì." Vân Đại vội vàng thu lại nụ cười, khôi phục khuôn mặt ung dung, "Sư phụ, quà tặng cho Liên lão bảo chủ vào ngày mai đã được chuẩn bị xong."

"Ừ." Mọi chuyện trong y cốc vẫn luôn do Vân Đại đứng ra xử lý, Liễu Quân chưa bao giờ bận tâm qua, nghe vậy chẳng qua cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.

"Liên lão bảo chủ dù sao cũng đã là đại thọ bảy mươi, cũng không phải là chuyện nhỏ, quà tặng phải nhiều một chút, vì vậy liền an bài một chiếc xe ngựa."

" Ừ, ngươi xem mà làm đi."

Vân Đại không được tự nhiên ho một tiếng, thật sự là không tìm được cái gì để nói, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là sờ mũi mà ngậm miệng.

Trở lại trước chủ Vân Nhịện, Vân Đại hỏi tên sai vặt đứng trông chừng ở cửa: "Ly cung chủ đâu?"

Gã sai vặt tiến lên trả lời: "Đại công tử, Ly cung chủ đã trở về."

Vân Đại sửng sốt một chút: "Trở về?"

"Vâng. Ly cung chủ đi vòng vo một hồi, không thấy ngài trở lại, liền tự mình rời đi."

"Hắn có giao phó lại điều gì không?"

Gã sai vặt lắc đầu một cái: "Không có."

Vân Đại nhìn cái ghế một lúc mới hồi thần, gật đầu một cái hướng hắn phất phất tay: "Đã biết, ngươi đi xuống đi."

"Vâng."

Đường Đường theo Liễu Quân trở về, trước tiên liền chạy vào nhà lôi bao lì xì ra, vùi đầu đếm ngân phiếu bên trong, cười đến vui vẻ.

Liễu Quân đi tới đem hắn ôm vào trong ngực, ở trên trán hắn hôn một cái: "Vui như vậy? Ta nơi này còn có rất nhiều, đều cho ngươi."

Đường Đường liếc y một cái, lần nữa cười tươi như hoa: "Hắc hắc... Không giống..."

Liễu Quân nắm cằm hắn nâng mặt hắn lên, thật sâu nhìn hắn.

Đường Đường vốn là mặt đầy mê mang, kết quả cùng y đối mắt một hồi, ánh mắt liền bắt đầu run rẩy, ánh mắt chuyển đến trên môi sư phụ, nhất thời cảm thấy một cỗ khí nóng lan tràn khắp toàn thân.

"Sư... Sư phụ..." Đường Đường chuyển tầm mắt sang một bên, không được tự nhiên nuốt nước miếng một cái.

"Ân." Liễu Quân ở trên môi hắn hờ hững mổ một cái, đem hắn ôm chặt, đầu lưỡi từng chút từng chút dò xét đi vào.

Đường Đường tay buông lỏng một chút, bao lì xì rơi trên mặt đất, ngực bắt đầu mất khống chế mà kịch liệt phập phồng, vội vàng đưa tay ôm chặt lấy sư phụ.

Nụ hôn chậm chạp triền miên cực kỳ, Đường Đường cảm thấy cả người giống như đang bị hầm như xương trong nồi ( =_=), tê dại mềm nhũn đến sắp tan ra, không nhịn được khe khẽ hừ một tiếng

Liễu Quân trong tay ôm càng chặt hơn, hô hấp càng ngày càng nóng bỏng, ngậm lấy đầu lưỡi hắn nặng nề mút vào.

Đường Đường lần nữa kêu rên, chân mềm nhũn ngã ra sau nửa bước, ngay sau đó sau lưng căng thẳng, toàn bộ người đều dính sát vào sư phụ, nhất thời bừng bừng bốc cháy.

Liễu Quân thở hỗn hển buông môi ra, sóng mắt sâu thẳm chăm chú khóa hắn lại trong tầm mắt, giơ tay lên để bên sườn mặt hắn nhẹ nhàng vuốt ve, khàn khàn nói: "Tứ nhi, để cho ngươi chịu ủy khuất."

Đường Đường sửng sốt một chút, lắc đầu một cái hắc hắc cười lên: "Không có."

"Chờ sau khi từ chỗ Liên gia bảo trở lại, chúng ta liền bái đường thành thân, được không?"

"A?" Đường Đường ngẩng đầu nhìn y, "Như vậy có thể sao?"

"Ta nói có thể liền có thể, sau khi thành thân, mối quan hệ của chúng ta liền thông cáo thiên hạ." Liễu Quân ở trên môi hắn hôn một cái, "Mạng của Thạch Long tạm thời giữ lại, sau này nếu hắn còn dám nói ngươi như vậy, ta cũng sẽ không để hắn sống tốt."

Đường Đường trong lòng dâng lên một cổ ấm áp, cong mắt đem y ôm chặt: "Không quan hệ, có thể cùng sư phụ ở chung một chỗ ta đã thấy rất vui vẻ rồi, những thứ khác cũng không quan trọng. Sư phụ không cần phải để ý đến người khác nói thế nào, những thứ kia ta cũng không ngại!"

Liễu Quân bưng mặt hắn lên, nhìn hắn mỉm cười: "Ta để ý."

Đường Đường sửng sốt một chút, thất thần nhìn nụ cười của y, cho đến khi trên mặt truyền tới xúc cảm của ngón tay, khó khăn lắm mới tỉnh hồn, chớp chớp ánh mắt chua xót, tựa đầu vào ngực y, thanh âm buồn bã nói: "Sư phụ, ngươi đối với ta thật tốt."