Tiểu cô nương này không có nói gì sau đó nữa, nàng dù có nghe thấy câu hỏi đó nhưng bộ dạng tỏ ra lơ đễnh, ánh mắt nàng nhìn về phía kệ sách cạnh góc tường rồi không nghĩ ngợi liền tiến tới. Sau một hồi loay hoay xem xét, tiểu cô nương nọ liền lấy ra một quyển sách trên kệ rồi hướng về phía chiếc giường. Nàng ngồi xuống cạnh hắn, mở từng trang sách ra chuyên chú đọc nội dung trong đó.
Hành động này của tiểu cô nương làm hắn không khỏi nhíu mày cảm thấy kì lạ, đôi mắt hắn nhíu lại thầm nghĩ ngợi, chợt ánh mắt lại chú ý đến trên các bức tường gỗ của ngôi nhà, phát hiện trên đó làm trong đầu hắn không khỏi lóe lên một ý nghĩ gì đó. Hắn giật mình khẽ mấp máy môi, ánh mắt chuyển hướng qua đánh giá nữ tử này một hồi, đoạn rời khỏi giường đứng về phía trước mặt của nữ tử. Đầu tiên là chắp tay hành một lễ thật sâu theo phong tục của nơi này, sau đó cất tiếng với giọng vô cùng cảm kích.
- Tại hạ thật sự là đã thất thố với cô nương. Chắc hắn nhờ có cô nương đây mà tại hạ mới thoát được đại nạn...
Hắn nói đến đây thì hơi ngừng lại, quay về phía chiếc giỏ đan từ trúc nhỏ có bên trong chiếc quần lụa mỏng mà nữ tử vừa mới thay ra. Sau đó quay lại về phía này, khuôn mặt lộ lên một chút hổ thẹn và xấu hổ.
- Việc tối qua cũng chỉ là bất cẩn, không phải tại hạ có ý, mong cô nương lượng thứ cho.
Một trận gió mang theo hơi lạnh của bên ngoài bỗng chốc thổi tới, len lỏi vào trong căn nhà. Từng tấm bùa được vẽ nhàn nhạt những kí tự khó hiểu trên bốn góc nhà khẽ lay động đong đưa, sau đó phát ra một thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt lại liền ảm đạm.
Căn phòng chở lại yên tĩnh như ban đầu, cơn lạnh buốt thấu tận tâm can từ trận gió lạnh kia thổi tới cũng nhanh chóng biến mất. Cảm giác ấm áp truyền đến khắp căn phòng, nữ tử lúc nàng mới ngầng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt trong như ngọc không biết làm sao lại mở to, bộ dạng rất ngạc nhiên.
- Ế, Ngươi như thế nào lại hành động như vậy. Đáng lẽ là phải biến mất cơ chứ. Tiểu cô nương nói với ngữ điệu ngạc nhiên.
- Biến mất ? Hắn lẩm bẩm trong miệng, hắn sau đó liền nghĩ đến cái gì, mặt không khỏi biến sắc.
Hắn cúi người sâu hơn, lưng toát mồ hôi lạnh.
" Chẳng nhẽ nàng ta muốn thủ tiêu ta sao ? "
Một tia sợ hại soẹt qua khiến hắn nhất thời không biết phải nói cái gì, bây giờ nên cầu xin hay không đây, bản thân hắn tối qua trong mơ hồ đã làm ra cái chuyện vô cùng biến thái. Nếu xin tha cũng dường như không có nhiều biến pháp nữa rồi. Hắn nheo mắt lại, trong não bộ vận dụng những nơ ron thần kinh đang ngủ say bấy lâu thức dậy mà suy nghĩ biện pháp.
Trong lúc đó, tiểu cô nương nọ cũng đang nhìn hắn, ánh mắt nàng đầu tiên là đánh giá, sau đó đảo qua đảo lại phảng phất lên khí chất của một tiểu cô nương thông minh hoạt bát. Chẳng đợi hắn nghĩ ra được biện pháp thanh minh, đã thấy tiểu cô nương mở miệng:
- Không lẽ ngươi không phải là do tưởng tượng tạo nên ?
- Tưởng tượng tạo nên ? Hắn nghe xong vô cùng kinh ngạc, không khỏi ngước đầu lên nhìn về phía nữ tử này hỏi.
Hai ánh mắt ngạc nhiên không khỏi nhìn nhau, không khỏi đánh giá một điều gì đó từ đối phương. Tiểu cô nương lúc này tỏ ra thêm một tia nghi hoặc trong đôi mắt đẹp lại nói:
- Ế, vậy là lúc ta cứu hai người các ngươi thì đó là thực, không phải là tưởng tượng. Vậy ngươi chính là người đầu tiên có thể vào được nơi đây rồi. Nhưng mà.......
Thiếu nữ đang nói được nửa chừng, đôi mặt đẹp lại mở to hơn, bất giác má nàng nở ra hai đó hồng diễm nhàn nhạt, sau đó lan tỏa đến tận mang tai tạo thành một tia ngượng ngùng đỏ ửng cả khuôn mặt. Nàng sau đó nhìn về phía giỏ trúc không xa đằng kia, thấy bản thân chiếc quần lụa nàng thay ra đã bị chiếc giỏ đó che mất, sau đó ngước lên nhìn hắn thêm một cái nữa.
" Bụp "
Cuốn sách trên tay nàng vứt xuống đất, đoạn nhanh như cắt chui cả người vào trong chăn trùm kín lại.
" Như này là sao ? Chuyện gì đang sảy ra vậy ? Ta đối nhân sử thế rất nhiều nhưng cái tràng cảnh khó hiểu này chưa từng trải qua à nha. "
Miệng hắn há to ra đủ nhét một quả trứng gà, lại một lần nữa tạm thời bất động không biết phản ứng ra sao trước một loạt hành động cũng như lời nói của đối phương. Nữ nhân này đúng là kỳ quái à nha. Nhưng bất quá trong lời nói kia cũng có vài chi tiết làm hắn cảm thấy nghi hoặc, cảm thấy bản thân có thể mơ hồ mà đoán ra được một số sự tình nhất định.
Một tuần trà trôi qua, tiểu cô nương đang trùm kín mình trong chăn thi thoảng lại lăn qua lăn lại trên chiếc giường. Bên trong dùng đã tối một mảng nhưng vẫn có thể quan sát được tia đỏ ửng trên mặt nàng vẫn chưa tiêu tán, dường như có phần còn hơn với lúc trước nữa. Cái chăn nàng đang trùm lúc này đang phảng phất khí tức của nam tử, cụ thể chính là của hắn để lại..
Hắn ngồi ở một góc giường, đã hiểu phần nào được những hành động kia của tiểu cô nương. Đúng là nàng ta đang xấu hổ trước hành động thất thố của bản thân trước mặt một nam nhân như hắn, đúng là nàng ta đã cứu hắn và đưa hắn đến đây. Nhưng " Hai người " là sao ? Chẳng nhẽ lại có thêm một người khác, nhưng hắn ở đâu cơ chứ ? Chẳng lẽ nào là tên nghịch tử Lục Minh Hạo hay sao ?
Đau đầu xoa xa thái thương trấn tính lại tâm tình, cuối cùng là thở dài ra một hơi. Dù sao thì tính mạng hắn cũng đã được bảo toàn, hiện tại đang ở cùng với một nữ tử rất có thể có thân phận là một tu tiên giả. Xem xét lại thì tính ra trên con đường thực hiện mục tiêu thì hắn đang vô cùng thuận lợi.
Nửa ngày trôi qua hắn cũng chẳng thấy tiểu nữ tử này chịu chui ra khỏi chiếc chăn kia để nói thêm một câu kì lạ nào nữa. Chân đứng cũng đã mỏi liền ngồi xuống cạnh giường, sự chú ý hướng tới những thứ khác xung quanh ngôi nhà gỗ nhỏ này.
Giờ mới để ý kĩ, túi vải mà Y Lan hài nữ đã đưa cho hắn được để ở một góc góc nhà, cạnh đó chính là cây phi kiếm to bảng mà Lục Minh Hạo đã dùng để đưa hắn đến Bạch Nguyệt Tông. Hiện tại thanh phi kiếm này đã không còn phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt như trước nữa, nằm tối om tại một góc nên cũng dễ hiểu tại sao lúc mới tỉnh dậy hắn không để ý đến.
" Nếu nữ nhân này là một tu tiên giả, vậy chẳng phải những cuốn sách trên kệ kia cũng có liên quan không ít tới tu tiên hay sao ? "
Nghĩ đến đây, nét vui mừng trên khuôn mặt hắn hiện ra rõ mồn một, một sự phấn kích trào dâng ở trong lòng. Đây nếu đích xác là thật thì chẳng phải là một cơ duyên a. Trước hắn cũng đã tìm hiểu qua, những người không có môn phái như thế này thường được gọi là những tán tu. Ban đầu hắn cũng định tìm một số tán tu về Lục phủ rồi trả công hậu hĩnh, nhưng bất quá bọn họ tuy là tán tu nhưng hành tung rất thần bí, đối với một gia tộc thương nhân hạng bét như Lục phủ thì không hề có một tý tạp niệm động tâm tới. Có một số kẻ còn giả dạng là tu tiên giả lừa của cải của hắn không có ít lần nên làm hắn cũng trở nên chán nản chuyển qua nhờ cậy con gái.
Hắn nhặt cuốn sách mà tiểu nữ tử lúc nãy đã đọc lên, lật qua lật lại thì khuôn mặt khỏi lộ lên một tia cổ quái. Khác với suy nghĩ lúc nãy của hắn, cuốn sách này không hề có nội dung tu tiên gì hết cả, chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thời cổ đại, hắn xem có mấy dòng đầu đã hiểu được khái quát nội dung cẩu huyết của nó. Hơi có vẻ thất vọng, hắn lại tiếp tục dùng phần hy vọng còn lại mà tiến về phía kệ sách nó, đầu tiên là nhìn nữ nhân vẫn đang còn nằm kín trong chăn, lúc này mới cảm phần nào an tâm. Tuy vậy hắn vẫn mở miệng nói:
- Ta có thể xem qua những cuốn sách ở đây được không ?
Một hồi trôi qua, không thấy tiểu nữ tử trả lời, hắn bèn tuôn ra một lời cùn " Không nói gì là đồng ý à nha " sau đó liền dùng nét mặt đã tám chín phần an tâm lấy một cuốn sách bắt mắt trên kệ ra. Nữ nhân này là một tiểu cô nương thập phần kỳ quái, nhỡ này ta đúng là một tán tu, sau đó vì bản thân động vào đồ dùng của nàng mà nổi cáu cho hắn một đường quyền thì coi như là chọn nhầm nền văn minh luôn.
Hai canh giờ sau, nét mặt hắn lộ một nét vui mừng không thể tả nổi, nhưng lúc này hắn không có ở kệ sách kia nữa. Hiện tại hắn trong tay đang cầm túi vải, ngồi bên cái mép giường chăm chú đọc sách.
Tủ sách kia ngăn dưới toàn ghi những thứ chẳng liên quan đến tu tiên giả, nào là sách xem tướng, sách dạy buôn bán, sách ghi chép lại những cách đối nhân sử thế của người với người, một phần nhỏ là tiểu thuyết ngôn tình thời cổ đại. Nhưng khi xem đến tủ sách phía bên trên, những thứ liên quan đến tu tiên liền đập vào mắt làm hắn vui mừng khôn siết. Tuy nhưng cuốn sách này thâm sâu khó hiểu cực kì, nhưng cũng không sao cả, hắn biết nếu muốn lĩnh ngộ được những cuốn sách này thì đầu tiên phải học hết những thứ vỡ lòng trong túi vải kia trước đã. Hơn nữa nếu mục đích tự tạo ra linh căn cho bản thân thực hiện được, chẳng phải có một " Sư phó tiểu nương " đang nằm ngay cạnh chỉ giáo hay sao ? Riêng gì chứ mấy thứ lấy lòng tiểu nữ tử thì dường như trong đầu hắn chứa không có ít kiến thức.