Chương 3: Hòa Thượng, Các Ngươi Có Hiểu Hay Không!

́ hiểu hay không!

“Được rồi, ngươi là hòa thượng từ đâu đến?” Trên đường xuất cung, Cảnh Dương cũng không từng nghe người ta nói gần đây có chùa miếu gì.

“Tiểu tăng là từ Long Sơn Tự tới chỗ này hoá duyên.”

Long Sơn Tự, tên này thật quen thuộc a...Ở nơi nào nghe qua đây?

Nghiêng người qua phía Thu Bảo ngoắc ngoắc ngón tay: “ Tại sao tên này quen tai như thế a?”

“Thiếu gia ngươi quên rồi sao.” Thu Bảo thấp giọng: “Vân thị vệ chính là xuất thân từ nơi đó.”

Cảnh Dương mới chợt hiểu ra, Long Sơn Tự cũng không phải chùa cầu phúc thông thường, mà là thánh địa của võ học kỳ tài, trong cung rất nhiều cao thủ chính là xuất thân từ đấy.

“Vị này...”

Không đợi Cảnh Dương nói hết lời thì thấy Liễu Không mạnh mẽ ngẩng đầu “Không xong!” Vừa rồi chỉ lo cảm tạ hai vị ân công, quên mất sư huynh rồi.

“Ta còn phải đi tìm sư huynh đây!”

Thu Bảo bắt hắn lại “Ngươi gấp cái gì, thiếu gia của ta còn chưa nói hết nha.”

Cảnh Dương nhìn vẻ mặt lo lắng của Liễu Không, nhãn thần trong chớp mắt xoay chuyển, mở miệng nói: “ Nếu như tiểu sư phụ tìm được sư huynh, sẽ quay về Long Sơn Tự đi?”

“Đó là đương nhiên, ta tuyệt đối không thể bỏ lại sư huynh.”

Cảnh Dương gật đầu với Liễu Không, nhưng mắt chính xác thì nhìn về phía Thu Bảo, không biết sao Thu Bảo có một loại dự cảm vô cùng không tốt, công chúa này tám phần là lại ầm ĩ muốn náo loạn.

“Nếu tiểu sư phụ gấp gáp như vậy, để phòng ngừa vạn nhất nhóm người kia lại đuổi theo, hai người chúng ta sẽ hộ tống tiểu sư phụ đến khi tìm được sư huynh ngươi mới thôi.”

Quả nhiên, Thu Bảo liền biết không phải chuyện tốt, cái gì tìm sư huynh cái gì hộ tống, nói trắng ra chính là ngươi muốn đến Long Sơn Tự thì có.

“Thiếu...” Gia còn chưa kịp nói ra, đã nhìn thấy quả đấm của Cảnh Dương răng rắc vang dội, có chút chật vật nuốt một ngụm nước bọt, ngài là công chúa, ngài lớn nhất!

Liễu Không vừa nghe nàng nói như vậy dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ, xuất môn ra ngoài có nhiều bằng hữu trên đường thì tốt hơn, hòa thượng cũng không ngoại lệ a.

“Vậy chúng ta cũng mau lên đường đi!” Sớm tìm được, sớm có thể đến Long Sơn Tự! Cảnh Dương ở trong lòng tính toán mọi sự đều như ý.

“Công chúa, chúng ta như vậy thực sự được sao? Ở Long Sơn Tự nơi nào cũng đều là mãng phu thô lỗ, ngài là kim chi ngọc diệp đi vào trong đó tóm lại vẫn không tốt.” Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, ba người nghỉ chân ở một khách điếm, vừa vào sương phòng Thu Bảo cũng có chút rầu rỉ nhìn công chúa nhà mình.

“Làm sao không tốt, lúc ra ngoài chúng ta chính là nghĩ muốn làm một nữ nhân giang hồ, hiện tại không phải vừa đúng lúc sao, ngươi suy nghĩ một chút Vân thị vệ, kiếm pháp kia, quyền chưởng kia, khinh công...” Ngẫm lại cũng khiến người chảy nước miếng a!

“Thế nhưng công chúa, chúng ta...”

“Được rồi được rồi, nói chung ngươi yên tâm, bổn công chúa nhất định sẽ hộ ngươi chu toàn! Được rồi, rót chén trà cho bổn công chúa, khát đã nửa ngày.” Cảnh Dương cởi ra dây cột tóc, ngoại sam cũng cởi ra.

Khuôn mặt Thu Bảo nghẹn khuất nhìn chằm chằm Cảnh Dương cả buổi, cuối cùng vẫn cúi đầu nhận mệnh bưng ấm trà lên.

“Cốc cốc cốc...”

“Ai đó!” Chủ tớ hai người hiện tại đều theo đuổi tâm tư của mình, bị tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm cho kinh ngạc một chút.

“Là tiểu tăng, muốn đến hỏi một chút hành trình ngày mai.” thanh âm của Liễu Không có chút êm dịu.

“Nga, chúng ta...” Thu Bảo nhìn Cảnh Dương càng không ngừng hướng nàng phất tay, lại chỉ vào y phục trên người mình, lúc nãy để rửa mặt chải đầu, đều đã cởi đến chỉ còn lại trung y, như hiện tại làm sao có thể gặp ai.

Liễu Không đợi nửa ngày thanh âm gì cũng không nghe được, lại hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Chúng ta, ngủ rồi!” Thời khắc mấu chốt Thu Bảo hét lớn một tiếng.

“Như vậy a, vậy ngày mai hãy nói, tiểu tăng đi trước.”

Thu Bảo dán ở trên cửa nghe ngóng nửa ngày, mãi cho đến tiếng bước chân xa dần, mới vỗ ngực thở phào một cái.

“Đi rồi?” Cảnh Dương ở trên giường dùng khẩu hình miệng hỏi.

Thu Bảo gật đầu: “Đi rồi, công chúa, ngươi thực sự muốn đi Long Sơn Tự sao, nếu như đến đó rồi thì ở trong có cũng không phải chỉ có một nam nhân!” Thu Bảo vừa nghĩ tới liền hoảng hốt, cô nương nhà ai lại đi vào chùa chứ.

“Chúng ta là đi học võ! Học xong chúng ta hồi cung!”

“Công chúa, ngài....”

“Không nói, không nói, mệt nhọc, ngủ đi.” Nói xong Cảnh Dương cũng không để ý Thu Bảo đang nói cái gì liền tự mình đem đầu giấu vào trong chăn.

==================================

“Tiểu tăng không biết cưỡi ngựa...” Con ngựa màu táo đỏ hướng Liễu Không hất chân một cái.

“Ngươi không biết cưỡi ngựa?!” Cảnh Dương mở to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn nàng: “Ngươi rốt cuộc là có phải là hòa thượng Long Sơn Tự hay không a?” Nàng hiện tại nghiêm trọng hoài nghi hòa thượng này chính là một tên lừa gạt, bao gồm tên sư huynh mất tích kia của hắn.

“Ta đương nhiên phải a!”

“Vậy tại sao ngươi không biết cưỡi ngựa!”

“Ai nói làm hòa thượng ở Long Sơn Tự sẽ biết cưỡi ngựa?” Nàng và sư huynh cũng không biết không có được không.

Cảnh Dương hai tay chống nạnh chỉ vào Liễu Không: “Trong Long Sơn Tự cao thủ tập hợp, ai lại tin tưởng ngươi một hòa thượng trong đó ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi a!”

Thu Bảo ở một bên phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy!” Kỳ thực chính là nàng không muốn đi nha...

Hai tay Liễu Không đưa ra: “Ta bị oan a! Sư phụ không chịu dạy võ công cho ta, ta có thể làm gì a? Nga, được rồi, ta có cái này!”

Đang nói, Liễu Không bắt đầu lục lọi toàn thân, cuối cùng từ trong y phục lấy ra một khối tiểu mộc bài.

“Ngươi xem!” Liễu Không đem mặt trước của khối mộc bài đưa cho Cảnh Dương.

Mộc bài rõ ràng khắc ba chữ “Long Sơn Tự”.

“Đây là lệnh bài tiến nhập Long Sơn Tự! Hiện tại ngươi cũng nên tin ta đi! Ta thật là tăng nhân của Long Sơn Tự, không có lừa ngươi.”

Cảnh Dương nhìn chằm chằm mộc bài, còn kém nhìn cho nó thủng lỗ thôi.

“Ta cũng chưa nói không tin ngươi, đi nhanh đi, chúng ta không cưỡi ngựa, tốc độ sẽ rất chậm.” Cảnh Dương trả mộc bài lại cho Liễu Không.

Ba người bộ hành, tốc độ quả nhiên rất chậm, dọc theo đường đi hỏi mấy cái khách điếm, nhưng cũng không có tin tức gì.

Hiện tại đã vào buổi trưa, ánh mặt trời độc hại đã qua khỏi đầu, Cảnh Dương nóng đến nổi đầu đầy mồ hôi, sau lưng cũng có chút bị mồ hôi thấm ướt.

“Ngươi làm gì!” Cảnh Dương bị một bàn tay chạm đến dọa sợ, nhảy ra thật xa.

Khăn tay màu trắng trong tay của Liễu Không run lên, cười cười: “Ta thấy mồ hôi của ngươi đều chảy tới cổ nên muốn giúp ngươi lau.”

Nói xong liền đưa tay tới: “Đến đây, đừng nhúc nhích.”

Ba!

Liễu Không bị đau, mạnh mẽ kéo tay về, liền thấy khuôn mặt tức giận tận trời của Thu Bảo: “Ngươi một đăng đồ tử*, ngươi làm gì! Muốn chiếm tiện nghi người khác a!”

*tên dê xồm

“Ta, ta là một hòa thượng, làm sao, làm sao chiếm tiện nghi a!” Liễu Không che tay.

“Ta phi! Ta thấy ngươi chính là đăng đồ tử!” Thu Bảo chỉ vào mũi Liễu Không, khoát tay: “Cách nhà ta công...Tê!” (cách công chúa nhà ta xa một chút. Tiếng Trung ngược tiếng Việt một chút nên để vậy mới hợp lý:v)

Tay của Cảnh Dương nhéo ở sau lưng Thu Bảo, trừng mắt nhìn chằm chằm nàng...

Thu Bảo khẩn trương, suýt bị lộ tẩy, phi phi phi, thiếu chút nữa nói lỡ miệng.

Liễu Không nhìn Cảnh Dương một chút, lại nhìn Thu Bảo một chút, mặt đỏ rần giống như quả táo, cơn tức lớn đến nổi giống như muốn giết người, thực sự là...

“Thiếu gia nhà ngươi cũng không phải đại cô nương, có cần bảo hộ đến mức như vậy không?” Người ta chính là muốn lau mồ hôi cho hắn mà thôi, cũng không phải muốn làm cái gì, hơn nữa ta là một hòa thượng, hòa thượng các ngươi hiểu hay không!