Chương 28: Trả tiền (4)

Chu Cầm lạnh lùng nhìn bọn họ, dùng mu bàn tay lau sạch tia máu dính trên khóe miệng, vô thức nở nụ cười chua xót rồi hắng giọng gầm lên: "Đủ rồi, con mẹ nó, dừng tay hết cho tao."

Anh vừa gầm lên thì đám con trai trường Trung học 13 cũng lần lượt dừng tay lại, mặc dù vậy nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm vẫn còn đó, hai bên vẫn gân cổ mắng chửi lẫn nhau.

Kỳ Tiêu khẩn trương che chở cho Hạ Tang, giờ phút này trong lòng cậu ấy cũng cảm thấy cực kỳ hối hận, đáng lẽ cậu không nên dẫn Hạ Tang tới đây, càng không nên kích động khơi mào làm cho hai bên lao vào đánh nhau.

"Bước ra khỏi sân bóng, chuyện này coi như xong." Chu Cầm không khách khí đá quả bóng dưới chân ra ngoài, quả bóng lăn đến bên chân Kỳ Tiêu: "Cho dù đến tai nhà trường cũng phải ngậm chặt miệng lại cho tôi."

Học sinh hai trường đánh nhau, bất kể là Trung học Nam Khê 1 hay Trung học 13 thì bọn họ đều sẽ không chịu được tai tiếng này.

Đặc biệt là Trung học 13, rất có thể sẽ bị người ta ghi nhớ làm ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp thể thao trong tương lai.

Lý Quyết vẫn thấy hậm hực trong người, không phục nói: "Rõ ràng là đám gà này động tay động chân trước mà"

"Bảo ai gà đấy?"

"Tao bảo mày đấy, sau này đừng hòng bước chân vào Trung học 13 nữa."

Chu Cầm đẩy Lý Quyết ra, ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng nhìn về phía Kỳ Tiêu: "Cậu vẫn không chịu thua cuộc như trước kia nhỉ?" Nghe thấy câu nói này, Kỳ Tiêu giật mình nhìn về phía Chu Cầm, trong lúc bất ngờ như vừa nhớ tới cái gì đó, khóe miệng khẽ run rẩy để lộ vài phần kinh ngạc và sửng sốt.

Chu Cầm cũng chẳng buồn để ý đến ánh mắt của Kỳ Tiêu, cuối cùng liếc mắt nhìn Hạ Tang trong ngực cậu ấy một cái, lau vết máu trên khóe miệng rồi xoay người rời khỏi sân bóng rổ.

Bóng lưng anh quay ngược lại ánh sáng, bước vào hoàng hôn rực lửa với những đám mây màu cam cháy bao quanh.

......

Từ cổng trường Trung học 13 đi ra ngoài, ánh hoàng hôn nơi chân trời cũng dần chìm xuống, ánh đèn đường trên phố lần lượt được thắp sáng, dòng xe qua lại nườm nượp.

Hạ Tang không ngừng dùng khăn giấy lau nước mắt, Kỳ Tiêu thấy cô như vậy thì càng áy náy hơn, tay đỡ vai cô liên tục xin lỗi: "Tang Tang, mình xin lỗi, biết rõ cậu cũng ở đây mà mình vẫn không kiềm chế được cơn nóng giận."

"Mình không trách cậu, mình chỉ thấy hơi sợ thôi." Hạ Tang khẽ khịt mũi một cái: "Lỡ như chuyện này bị làm ầm lên thì coi như xong đời, lúc đầu lão Hà đã nói như thế nào, cậu có thể sẽ bị đuổi học đấy!"

Sau khi biết được hóa ra cô đang lo lắng chuyện này, Kỳ Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Yên tâm đi Tang Tang, không ai dám đuổi học mình hết, kể cả lão Hà cũng không."

"Cậu đừng hung hăng như thế." Hạ Tang nói: "Mẹ mình còn lâu mới thèm để ý gia thế nhà cậu như thế nào, bà ấy... bà ấy rất nghiêm khắc, sẽ chẳng bao giờ chịu giữ thể diện cho ai đâu."

"Được rồi, được rồi." Kỳ Tiêu dùng tay áo chấm nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc nữa, cậu cứ khóc thế này, đến khi về nhà để mẹ cậu nhìn thấy mới là xong đời thật sự đấy."

"Ừ, mình không khóc nữa." Hạ Tang gật đầu, sau đó nhìn về phía mấy người trong đội bóng đang chờ ở cổng trường và nói: "Cậu đi ăn cơm với bọn họ đi, mình tự về nhà cũng được."

"Mình đưa cậu về trước đã."

"Thôi không cần đâu, anh em cậu còn đang chờ kìa, với lại bây giờ trời vẫn còn sáng." Hạ Tang lại nói tiếp: "Hơn nữa cậu đưa mình về rất dễ bị mẹ mình bắt gặp."

"Vậy được rồi, mình đi nhé, cậu đừng khóc nữa!"

"Ừ."

Hạ Tang đưa mắt nhìn theo bóng lưng Kỳ Tiêu bắt taxi rời đi, đợi đến khi xe đi khuất tầm nhìn mới xoay người đi về phía tiểu khu Liêu Cảnh Đài.

Cô không định bắt taxi, từ trường đi bộ về nhà mất khoảng nửa tiếng, đến lúc đó hẳn là sẽ không có ai nhận ra cô vừa mới khóc nữa. Đi qua góc rẽ bên đường, Hạ Tang nhìn thấy Chu Cầm đang đứng dựa lưng vào cột điện.

Anh vẫn mặc áo bóng rổ màu đen, các đường cơ trơn bóng và khỏe khoắn nối từ khuỷu tay để lộ ra ngoài, mang đến cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.

Sau khoảnh khắc bùng nổ ở nửa sau trận đấu vừa rồi, lúc này khí chất của anh cũng không còn hung hãn như khi nãy nữa, vì thế nên cho dù anh đúng là Chu Cầm thì Hạ Tang cũng không cảm thấy quá sợ hãi.

Hình như anh cố tình đứng đây để chờ cô, một tay cầm bật lửa mở ra đóng vào giết thời gian.

Hạ Tang hơi khựng lại, sau cùng vẫn quyết định không để ý tới anh nữa.

Ngay khi cô vừa đi ngang qua trước mặt anh thì Chu Cầm bỗng giơ chiếc điện thoại kiểu cũ kia ra trước mặt cô... trên màn hình là mã QR dùng để kết bạn WeChat.

Hạ Tang nâng cao cảnh giác, hỏi anh: "Làm gì vậy?"

Bên miệng Chu Cầm mang theo vết tích của trận ẩu đả vừa rồi, khóe miệng lên khẽ nhếch...

"Trả tiền."