Dường như Kỳ Tiêu trên sân đấu cũng nghe được tiếng cổ vũ của cô, cậu ấy nhìn về phía khán đài rồi nở nụ cười.
Xung quanh có rất nhiều người, mọi người nương theo ánh mắt của cậu ấy nhìn qua chỗ Hạ Tang.
Ánh mắt của đám nữ sinh lộ rõ vẻ hâm mộ.
Cho dù Trung học 13 có rất nhiều trai đẹp nhưng nhan sắc của Kỳ Tiêu cũng được đưa vào danh sách những gương mặt cực kỳ ưa nhìn.
Hạ Tang nhìn đồng hồ thấy sắp hết hiệp một, thế là cô bèn ra khỏi sân vận động, đi về phía căng tin ở khu sinh hoạt đối diện mua cho Kỳ Tiêu chai nước khoáng.
......
Lý Quyết chạy hết hơn nửa khuôn viên trường, cuối cùng cũng tìm thấy Chu Cầm dưới gốc cây bạch quả ở tầng dưới tòa nhà giảng dạy.
Anh đang nằm trên băng ghế dài bằng sắt rỉ sét, mấy tia nắng chói chang xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào mặt, cũng không biết đã nằm đó bao lâu mà trên người còn có mấy cái lá bạch quả.
Lý Quyết đi đến trước mặt anh, khom lưng cúi người nhìn rồi mỉm cười tủm tỉm nói...
"Ông cụ non ngài đã nghỉ ngơi đủ chưa?"
Mũ áo hoodie che khuất trán của Chu Cầm, mí mắt mỏng manh rũ xuống, trong tay cầm một cái lá bạch quả màu vàng thu, nằm ngửa híp mắt nhìn về phía ánh mặt trời qua mạch lá: "Quỳ thỉnh an."
Lý Quyết dùng cặp sách đánh vào đôi chân dài không còn chỗ đặt của anh rồi nói: "Nếu được thì ông cụ non ngài đứng dậy giúp đỡ chút đi. Trận đấu bóng rổ giữa chúng ta và đám gà bên Trung học 1 sắp thua rồi, thua không còn cái quần lót mang về nữa rồi!"
Chu Cầm lười biếng nói: "Đội bóng rổ vừa bị thành phố nhặt hết hạt giống tốt rồi, đám người ở lại chỉ toàn mấy đứa vô dụng, bị đánh cho tụt quần cũng là chuyện rất bình thường."
"Không phải huấn luyện viên đội bóng rổ thành phố đích thân tới tận đây cũng chỉ vì muốn khuyên cậu gia nhập đội tuyển hay sao, liên tục từ chối người ta hai năm trời, cậu không nhìn sắc mặt của thầy Tần đấy thôi... ôi trời, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu."
"Không đi." Chu Cầm uể oải nói: "Tôi còn phải học mấy môn văn hóa."
"..."
Nhiều lúc Lý Quyết thật sự không thể hiểu nổi Chu Cầm định làm gì, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ cánh tay chắc khỏe của anh rồi nói: "Người anh em, không phải cậu định thi đỗ đại học bằng điểm thi văn hóa đấy chứ?"
Chu Cầm: "Đương nhiên, thực lực của tôi đã vượt qua trình độ này từ lâu rồi."
"Đúng vậy, thầy Tần cũng nói rồi, với thể lực và tài năng trời sinh này, chắc chắn tương lai cậu có thể trở thành thành viên dự bị của đội tuyển quốc gia, nếu đã thế thì cậu còn thi đại học làm cái quái gì nữa?"
Chu Cầm nhướng mắt lên, lười biếng nhìn lướt qua cậu ấy một cái rồi nghiêm túc nói: "Làm một vận động viên có văn hóa."
"Haha."
Lý Quyết còn chưa cười xong đã bị Chu Cầm duỗi chân đá thẳng xuống ghế: "Có chuyện thì nói, không chuyện mau cút, đừng quấy rầy ông đây nghỉ trưa."
"Bọn anh Cường bảo tôi đến mời cậu ra sân vận động cứu viện, nếu không nửa trận sau bị đám gà trường Trung học 1 đánh tụt quần thì nhục lắm."
"Không đi." Chu Cầm từ chối không chút do dự: "Chơi với đám trẻ con thì có gì vui."
Anh còn phải bảo toàn thể lực để tối nay làm NPC cho mật thất nữa.
Chu Toàn nói xong liền đứng dậy, đi về phía căng tin.
"Lấy cho tôi một chai Red Bull." Lý Quyết ở phía sau gọi với lên.
Chu Cầm giơ tay lên, không đồng ý cũng không từ chối, bước vào căng tin, đi thẳng đến kệ đồ uống.
Bình thường kệ đồ uống trong căng tin trường thể dục đều là các loại đồ uống chức năng, có điều Chu Cầm không thích mấy loại đồ uống năng lượng có thể làm cho người ta hưng phấn này.
Anh ghét cảm giác mất cân bằng mỗi khi nhịp tim đập nhanh hơn. Chu Cầm tiện tay rút chai nước có ga vị chanh, đúng lúc đó, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc lộ ra ngay giữa khoảng trống giữa hai kệ hàng.