Chương 18: Cáo giác (2)

Trái tim Chu Thuận Bình thoáng lặng đi, lồng ngực trở nên đau nhức.

"Chỉ giữ làm kỷ niệm thôi mà?" Chu Cầm gằn giọng nói: "Ban đầu con đã ôm chân bà ấy, đã cầu xin bà ấy đừng đi, đã nói rằng sau này lớn lên nhất định sẽ cho bà ấy ăn sung mặc sướng, nhưng rồi sao? Bà ấy nói không đợi được, cũng không tin con, nói chỉ cần còn sống ở nơi tối tăm không thấy mặt trời này thì bà ấy sẽ không bao giờ có được cuộc sống mà mình mong muốn..."

Chu Thuận Bình ngồi sụp xuống đất, thống khổ ôm đầu: "Đừng nói nữa, con đừng nói nữa."

Bàn tay Chu Cầm núp dưới lớp áo khẽ run rẩy, giẫm chân nghiền nát đống tro giấy trên mặt đất, dùng sức áp chế cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng: "Đến con còn không nhớ bà ấy nữa, ba có thể nào sống như một người đàn ông... buông tay thôi ba à!"

Cuối cùng Chu Thuận Bình đứng lên, bờ vai gầy gò hơi gù xuống bởi gánh nặng cuộc sống, ông khàn giọng nói: "Nhìn người con toàn mồ hôi kìa, mau vào tắm đi, ba giặt quần áo cho con."

"Không cần, con tự giặt được."

Chu Cầm đi vào phòng tắm chật chội bí bách, vặn vòi xả nước lạnh, sau đó xoay người đấm một cái thật mạnh vào vách tường ốp gạch men như muốn trút hết giận dữ trong lòng.

Hồi ức thống khổ tựa như đàn châu chấu quá cảnh, lũ lượt tràn vào tâm trí anh kín mít không một kẽ hở, từng chút từng chút một lấp đầy lồng ngực, từng chút từng chút một khiến anh hít thở không thông.

Ba vừa vào đó nửa năm, mẹ anh không chịu nổi cuộc sống tồi tệ này nên đã chọn rời đi.

Khi đó Chu Cầm 15 tuổi, cậu thiếu niên vui vẻ hay cười thường ngày lần đầu tiên ôm chân mẹ, khàn giọng khóc lóc khổ sở trong mưa.

Anh cầu xin bà đừng đi, cầu xin bà đừng biến anh thành đứa trẻ không ba không mẹ.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh khóc kể từ khi bắt đầu lớn lên đến nay.

Một người không có ba, nay lại không có mẹ, họ bảo anh phải sống thế nào đây?

Thậm chí anh còn không cảm nhận được sự tuyệt vọng, trái tim cũng dần trở nên chai lỳ.

Từ đó về sau anh như biến thành một người khác, mỗi ngày mở mắt ra đều giống như con cá trích liều mạng xông về phía trước, liều mạng lao ra khỏi cuộc sống nhầy nhụa như vũng bùn lầy này.

Anh chỉ có thể dựa vào chính mình.

......

Chu Cầm tắm xong, mặc một chiếc áo phông cũ màu trắng vào, vừa lau mái tóc ướt sũng nước vừa đi ra ngoài.

Chu Thuận Bình đã cầm áo khoác của anh đi giặt, ví tiền màu đen được lấy ra để trên bàn. Chu Cầm mở ví ra, một mẩu giấy màu trắng có ghi phương thức liên lạc bay ra, rơi xuống bàn.

Trên mẩu giấy có một dòng chữ nắn nót, viết...

"Xin lỗi bạn vì sự bất lịch sự của tôi ngày hôm qua, số điện thoại của tôi là: 187XXXX2343, (số tài khoản WeChat), mong bạn liên lạc với tôi để tôi có thể trả lại tiền cho bạn, một lần nữa xin chân thành cảm ơn và xin lỗi."

Một cô gái liều lĩnh và đường đột...

Từ việc này có thể nhận ra cô được dạy dỗ rất tử tế, cũng rất biết để ý đến cảm nhận của người khác, cho dù chỉ là một người xa lạ có thể không bao giờ gặp lại.

Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp ngoan hiền của cô rồi lại nhớ đến tên Kỳ Tiêu bên cạnh.

Sự không cam lòng và cảm giác nhục nhã vốn được kìm nén trong lòng lại bắt đầu dâng trào.

Thế nhưng... cảm giác đó cũng chỉ là thoáng quá.

Không cam lòng thì thế nào, nhục nhã thì ra sao?

Cuộc sống thực tế đầy chông gai đang bày ra trước mắt, anh có tư cách gì mà dám mơ tưởng hão huyền.

Chu Cầm vo tròn mẩu giấy rồi tiện tay ném vào thùng rác.

......