*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dường như bất kể ở thế giới nào đi chăng nữa, khi nào quyết định châm chọc nam chính thì hắn luôn chú ý đến điểm khác. Cũng như lần này, rõ ràng là nàng đã thể hiện rằng bản thân là kẻ hai mặt, bên ngoài thì chăm sóc tỉ mỉ, mà bên trong cũng giống như những kẻ khác, chán ghét, khinh bỉ tên thiếu gia què quặt, nhưng Sở Cẩn lại không thèm quan tâm điều này mà chỉ chú ý đến việc hiện tại mình không còn khuyết tật nữa.
Thế nhưng dù cho Sở Cẩn có què hay không thì cũng chẳng liên quan, lúc hắn phải ngồi xe lăn, nàng đã chán ghét hắn, kể cả khi chân hắn lành lặn trở lại thì nàng vẫn không thích.
“Nhưng mà ta vẫn không thích ngươi.” Dụ Ninh cười lạnh nói:” Nếu ta là ngươi, có ai mà đối xử với ta như thế này, ta sẽ bảo kẻ đó cút đi, chứ không phải như ngươi của hiện tại, ăn mày tình thương, tự làm thấp chính mình.”
“Không sao “ Sở Cẩn vương tay, giọng nói khàn khàn mang theo chút ủy khuất:” Ngươi đã hứa rằng nếu trở lại thân xác sẽ bái đường với ta.”
“Ta lừa ngươi thôi” Dụ Ninh hất văng tay người đối diện.
Sở Cẩn nhìn Dụ Ninh, tất nhiên hắn vẫn luôn biết đó chỉ là sự đối phó qua loa của nàng, hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị tất cả mọi khả năng nếu khi nàng quay trở lại thân xác, mọi biện pháp để nàng thành thân với hắn, nhưng hắn không ngờ rằng Dụ Ninh lại chán ghét mình như thế, trước kia, Sở Cẩn vẫn luôn cảm thấy sự quan tâm chăm sóc của người kia đan xen vài phần thờ ơ cho có, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ không phải chỉ là vài phần mà là mười phần đủ mười.
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luyến tiếc, không thể làm điều mà nàng muốn, để nàng rời đi.
“Ta thật sự thích ngươi, không giống như thích một thứ đồ vật, mà là đem người đặt vào tim ta.” Tính cách tên này luôn lạnh băng, nhàn nhạt, thành ra sau khi nghe hắn nói một đoạn dài như vậy, Dụ Ninh có hơi sững sờ một chút, mấy câu tâm tình kiểu này từ miệng nam chính nói ra