Chương 4: Kim Chi Có Thai

Cánh cửa phòng bị đạp tung thô bạo. Minh Hào quắc mắt ngước lên coi ai dám xấc xược đến thế.

Gần như là một phản xạ, mặt Hào lập tức nhăn nhúm rất khó coi khi trông thấy cô em vợ. Cô thư ký một tay vẫn còn níu áo Ngọc Diệp, một tay quơ quào phân trần:

- Xin lỗi anh. Em đã hết sức ngăn cản nhưng cô ấy mạnh quá, em cản không nổi.

Nhìn bộ dạng xốc xếch, kích động của cả hai, Hào biết cô thư ký nói thật. Hai người chắc chắn vừa trải qua một cuộc hỗn chiến. Hào quay mặt, ra lệnh:

- Nhấc điện thoại, gọi bảo vệ lên!

Ném cho Diệp cái nhìn hả hê, cô ta nhanh nhảu:

- Dạ.

Diệp hất tay cô thư ký ra:

- Tôi tới đây muốn thông báo cho anh một chuyện. Nếu anh không nghe tôi nói, tôi buộc lòng phải in truyền đơn rải khắp công ty để tin tức có thể lọt đến tai anh.

Nghe Diệp nói, cô thư ký hết cả hồn. Người đâu mà hung hăng, dữ dằn quá. Cô nhìn Hào dọ ý chứ không dám manh động nữa.

“Ai chứ cô ả này dám làm mấy chuyện điên khùng đó lắm”. Hào xiết chặt tay, nói với cô thư ký:

- Cô ra ngoài chỉnh trang lại đầu tóc, y phục đi. Để mặc tôi!

- Dạ.

Cô thư ký ra ngoài khép cửa lại.

Diệp cũng xốc lại áo cho ngay ngắn. Cô buông gọn:

- Chị Chi tôi có thai.

Chất giọng Diệp trong trẻo, nhẹ nhàng thế nhưng Hào tưởng như tiếng sấm truyền. Anh quay phắt lại, hai đồng tử trong con ngươi mở hết cỡ. Tại sao tới bây giờ mới nói? Lựa đúng vào ngày này, ngày anh vừa đi hưởng tuần trăng mật về.

Nói sớm có phải mọi việc dễ giải quyết hơn không? Chẳng lẽ Chi bây giờ cũng bị nhấn chìm trong thù hận theo cô em của mình, ngoài trả thù cho hả gan không còn nghĩ được đến chuyện gì khác?

Đứa con!

Mọi chuyện có thể thương lượng theo một hướng khác đi. Ừ, có thể kết cuộc vẫn dẫn tới ly hôn. Hoặc giả sẽ khác đi … Hào xoa xoa trán mình. Không biết nữa! Nhưng phải để người ta biết mà chủ động cân nhắc, dự liệu, sao cứ thích đặt người ta vào chuyện đã rồi.

Trong vấn đề ly hôn cũng vậy, không phải anh là người chủ động đề ra, thúc ép xúc tiến. Kim Chi không cho anh cơ hội quay lại, cơ hội nhìn lại vấn đề. Cô cứ thúc ép anh đi từ quyết định này đến quyết định khác. Hai chị em nhà họ thích làm người khác nhức đầu mới vui vẻ.

Chăm bẵm quan sát diễn tiến tâm lý của Hào một hồi, Diệp mới cười nhạt:

- Sao? Anh không thích phải không? Cảm thấy rắc rối và nặng nề lắm đúng không?

Hào quắc mắt, gắt:

- Cô im đi!

Diệp vẫn nhây nhưa nói:

- Có lẽ biết trước thái độ không mong muốn của cha mình nên đứa bé đã chẳng lưu luyến cuộc sống này.

Hào lạnh người. Xương sống anh cứng đờ:

- Ý cô là sao? - Rồi anh vụt lao tới, chụp lấy cổ tay Diệp mà siết, mà lắc - Kim Chi không bao giờ nhẫn tâm thế. Là cô ép buộc cô ấy đúng không? Chỉ có cô mới có tâm địa ác độc đó thôi.

Cổ tay Diệp đau không chịu nổi, xương bị nén chặt đến nhức nhối. Máu bắt đầu tươm ra từ chỗ da thịt bị móng tay bấm sâu vào. Diệp phải cắn chặt răng để ngăn tiếng rên nên tiếng nói cô nghe rin rít:

- Do sức khỏe chị tôi suy kiệt nên không giữ được đứa nhỏ. Mà chị tôi ra nông nỗi này cũng nhờ vợ anh.

Diệp quẳng vô người Hào bao hồ sơ đựng những bức email, những hình scan ra từ email Quỳnh Hoa gửi cho Kim Chi. Chúng tung tóe rơi xuống nền gạch. Chưa đọc nội dung nhưng Hào thấy có những tấm hình hết sức riêng tư và thân mật của anh. Hào rúm ró mặt mày trông thật dễ sợ.

- Thư điện tử kèm theo hình minh họa chưa đủ, sợ chị tôi không có thời gian mở mail nên còn gọi điện thoại miêu tả tỉ mỉ cho chị tôi biết cuộc sống hai người hạnh phúc tới mức nào. Cho tôi gửi lời cám ơn vợ anh.

Hào ngỡ ngàng buông rơi tay Diệp. Có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng ra nổi Quỳnh Hoa lại cư xử như vậy với Kim Chi. Anh thấy hoang mang…

Diệp cao giọng mỉa mai, buộc tội:

- Cả anh nữa, cả mấy người bên đó nữa, tôi đều phải cám ơn. Suy cho cùng mỗi một người đều góp một tay vào.

Hào bất giác lùi lại, tựa người vào thành bàn. Diệp thấp giọng, thì thào:

- Đồ giết người! Mấy người là đồ giết người! Anh đã giết chết con mình!

Diệp nói chuyện thương tâm theo cái cách làm Hào thấy rờn rợn. Một là cô ta thương tâm quá độ. Hai, nhất định là tâm lý cô ta có vấn đề. Dù là gì đi nữa, cô ta luôn làm anh điên đảo.

Đứa con! Ôi, đứa con của anh! Lúc biết có nó cũng là lúc biết mất nó.

Tích tắc! Niềm vui vừa bùng phát dữ dội đã bị dập tắt lịm. Chỉ trong thời gian rất ngắn, anh đã bị đẩy đi quá xa. Hào thấy mệt mỏi rã rời. Anh thở dốc:

- Ra ngoài!

Giữa lúc Diệp đang xớ rớ tính độp thêm vài câu nặng ký với Hào trước khi bỏ về thì Hào đã sấn tới thộp cổ cô lôi đi sền sệt:

- Ra ngoài! Tôi bảo cô ra ngoài, cô không nghe sao?

Hào không thể kiên nhẫn hơn với cô gái này, dù chỉ một giây. Anh nói gần như quát vào mặt cô thư ký:

- Dán hình cô ta ngoài cổng công ty. Không cho phép cô ta bén mảng đến gần, biết không?

Hào biết mình làm vậy là rất quá đáng với cô thư ký nhưng anh không thể làm chủ được tâm trạng của mình.

Nói xong, anh quay ngoắt bỏ vô phòng. Cái cửa sập lại cái rầm sau lưng. Tiếp sau đó là những tiếng đổ vỡ liên tục. Cuối cùng là sự im ắng bao trùm.

Mục đích đã đạt được, Diệp còn gì lưu luýên nữa đâu. Cô gật nhẹ đầu, nhã nhặn nói với cô thư ký:

- Xin lỗi, đã làm phìên chị nhiều.

Cô thư ký e dè. Cô thấy người phụ nữ trước mặt mình đáng sợ quá:

- Không có gì.

Vuốt lại mớ tóc rối, Diệp nhấn nút xuống tầng hầm lấy xe.

Cho xe chạy đi một đoạn, Diệp lẩm bẩm:

- Giờ có một mình, mày có thể khóc rồi đó Diệp.

Và Diệp bắt đầu “hức…hức”. Mãi một lúc sau cũng chỉ có những tiếng “hức…hức”, nghe như con chó con bị bệnh nằm rên ư ử. Mắt vẫn mở to ráo hoảnh lạ lùng.

“Khóc đi! Tại sao không khóc? Chẳng phải mày đang đau lòng lắm ư? Khóc để lấy lại thế quân bình, về còn lo cho chị Chi nữa chứ”.

Diệp nhớ như in cái vẻ mặt của Chi khi nhận được hung tin. Khuôn mặt tái xám, lặng lờ, đờ đẫn. Và hiện nay vẫn còn lặng lờ, đờ đẫn. Bác sỹ nói chị ấy bị sốc rất nặng.

Quá khứ tuổi thơ cuồn cuộn, dồn dập trở lại với Diệp. Hình ảnh của mà và chị Chi nhập nhằng với nhau. Vẫn cái mùi bệnh viện, vẫn cái phòng trắng tóat, nệm gối trắng toát, người nằm trên đó quần áo cũng trắng toát, khuôn mặt trắng xanh, không thần sắc, mắt dõi về tận đâu đâu, câm lặng.

Lưu lại bệnh viện chỉ ba hôm, Diệp đã xin bác sỹ rước chị về. Cô phải kéo chị ra khỏi nơi không có sức sống đó.

- Không ! Không! - Diệp quẫy mạnh đầu gào lên. Cô đã mất má rồi, không thể mất luôn chị. Diệp nghiến răng trèo trẹo: Phải trả giá. Cô bắt bọn họ phải trả giá.

Trong lúc suy nghĩ Diệp không thấy chiếc xe Honda xin quẹo đằng trước. Khi phát hiện ra, khoảng cách đã quá gần, Diệp vội vàng rà hết thắng, bẻ quặt tay lái, lao thẳng lên vỉa hè.

May mắn cho cả hai, con đường ở khu bờ kè này mới mở, còn khá vắng vẻ, không có xe dưới chạy lên. Tuy vậy, phía đầu xe hơi bên trái vẫn hích vào đuôi xe của người phía trước, khiến xe Honda ngã ập xuống. Còn Diệp bị đập vào vôlăng theo quán tính.

Diệp cảm thấy mình bị giam hãm trong lớp sương mù dày đặc, những ám ảnh, những nỗi lo toan … Diệp đau quá, từ thể xác đến tinh thần đều rất đau. Cô cựa mình. Vết thương cạ vào vô lăng nhói buốt nhắc cô vấn đề thực tại đang đối mặt. Diệp rụt người, ngước lên, vô thức quệt quệt trán. Cô run cả người, nhận thấy mình vừa thoát hiểm trong gang tấc.

Kính xe bị dộng ầm ầm. Diệp hiểu người ta muốn kêu cô ra khỏi xe nói chuyện. Cô hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, mở cửa bước xuống.

Người bị cô đụng xem chừng giận dữ lắm. Anh ta quay mặt ngó đi chỗ khác như cố dằn cơn giận.

Diệp ngập ngừng mở lời trước:

- Tôi xin lỗi

Cái giọng hậm hực không dễ gì bỏ qua:

- Ai cấp bằng lái cho cô thế?

Biết lỗi của mình, Diệp bối rối yên lặng.

Người kia đổ khùng quay lại, quát:

- Tôi hỏi ai cấp bằng lái cho cô thế?

Rồi anh ta chợt nín bặt, vì cả hai người đã nhận ra nhau. Họ biết nhau mà.

Chiến Thắng gật gật vỡ lẽ:

- Là cô à? Chả trách!

Vâng, người thanh niên đó chính là Chiến Thắng. Thái độ của Diệp thoắt trở nên gay gắt không kém:

- Là tôi thì sao?

“Một cô nàng không biết lý lẽ là gì”. Chiến Thắng cười khẩy:

- Cô ngông cuồng, nổi loạn, thích coi trời bằng vung là chuyện của cô. Chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo người khác, tội lắm. Đâu phải ai cũng bất chấp như cô.

Lừ mắt nhìn Chiến Thắng một cái, Diệp lạnh nhạt bỏ đi. Thắng kéo ghịt lại ngay:

- Ở đâu ra cái kiểu coi thường người khác đến vậy? Chuyện chưa xong đâu.

Diệp nói mà không thèm ngó mặt Thắng:

- Tôi đã xin lỗi rồi.

- Nếu chuyện gì cũng xin lỗi được thì không cần đến công an làm gì.

Diệp co tay búng mạnh vành cái nón kết đang đội trên đầu:

- Ra giá đi. Bao nhiêu?

Thắng cười xem Diệp diễn trò trẻ con:

- Đừng tưởng làm thế tôi sẽ thấy xúc phạm, không tiếp tục đôi co với cô.

Diệp bèn móc di động ra đưa cho Thắng. Phản ứng của cô làm anh sững người hết mấy giây:

- Ý gì đây?

Diệp tỉnh rụi:

- Gọi công an đi.

Hiểu ra, Thắng cười đến sặc sụa. Khá lắm! Mượn câu nói của anh, xỏ ngọt lại anh. Nhưng để đối chọi với anh, khoảng cách e còn xa. Thắng chỉ vào chiếc áo đang mặc:

- Cô biết màu áo này không?

Liếc qua cái áo màu xanh môn một cái, Diệp nhếch môi. Hèn gì, anh Hào cùng mấy người đó kéo hắn ta tới nhà cô hôm đó. Người nhân danh công lý đây!

- Kiểm sát viên à?

Thắng mỉm cười. Anh không trả lời mà lại hỏi:

- Lái xe như cô biết tội gì không?

- Đừng hù tôi. Chỉ xử phạt hành chính thôi.

Thắng bình thản nói:

- Trên lý thuyết là vậy. Nhưng nếu tôi cố tình thêm thắt lung tung, tung hỏa mù thì sao?

Diệp căm ghét:

- Anh hăm dọa tôi à?

Tháng nhún vai:

- Nghĩ sao cũng được.

Diệp hừ mũi:

- Đừng nói tới phẩm chất của một kiểm sát viên chân chính, ngay cả phép lịch sự tối thiểu của đàn ông anh cũng không có.

Thắng điềm nhiên đến trơ tráo:

- Tôi chẳng có ý phấn đấu, công hiến đời minh vì những danh hiệu đó đâu.

Hôm nay Thắng kiên quyết phải dạy cho cô nàng này một bài học, chừa cái thói đỏng đảnh, ngang ngược:

- Nhà tôi ở gần đây. Vào băng vết thương cho tôi tử tế, xin lỗi đàng hoàng, tôi sẽ bỏ qua.

Nếu ngay từ đầu Thắng đề nghị như thế, Diệp bằng lòng ngay. Song anh đã kẻ cả, lên mặt dạy đời với mình. Diệp dứt khoát không chịu:

- Đừng hòng!

Thắng cười như không:

- Cô không sợ chị cô lo lắng à? Lỡ cô có chuyện gì thì ai ở bên cạnh bảo vệ cho chị ấy? Không phải cô luôn miệng nói vì chị cô, cô không ngại làm thế này, thế nọ sao?

- Thắng chép miệng - Chỉ là việc cỏn con thôi mà.

Do cơn giận dữ trong người bộc phát dữ dội, Diệp đứng ngây ra một lúc, choáng váng. “Đồ khốn khiếp!”, Diệp rủa thầm.

- Tôi sẽ đi theo anh.

Đợi Diệp điện thoại gọi người kéo xe đi sửa xong, Thắng dẫn cô về nhà.

Anh lấy hộp cứu thương để trước mặt Diệp, rồi ngồi duỗi chân ra ghế.

Dựa vào vết máu, vết cát đất lấm lem, Diệp biết Thắng bị thương ở gối và ống quyển. Cô đề nghị:

- Anh thay quần short đi!

Thắng lắc đầu từ chối:

- Không cần đâu. Cô cứ dùng kéo cắt chỗ nào cần thiết. Dù gì nó cũng đã rách, không mặc được.

- OK.

Diệp quỳ gối xuống bên cạnh, gỡ nhẹ vải quần ra khỏi vết thương, dùng kéo cắt đi. Coi bộ anh ta bị xây xát không nhẹ. Diệp lấy bông gòn thấm ôxy già rửa vết thương.

Cái nón kết đã che khuất tầm nhìn của Thắng, anh không thấy được gì ngoài những sợi tóc con ở mang tai, in đậm trên gò má trắng mịn. Thắng lơ mơ nhớ lại hình ảnh kiêu sa của Diệp nơi tiệc cưới. Về hình thức, cô nàng này quả là một giai nhân. Tiếc là bụng dạ hẹp hòi, chấp vặt, thù dai, tính tình lại ngoa ngoắt không chịu nổi.

Dù vậy, Thắng vẫn không cưỡng lại để mắt mình tự do lang thang ngắm Diệp.

Chợt Thắng thấy cái nón Diệp bị ướt trước trán. Vết loang là lạ. Do cái nón màu cam nên không biết là mồ hôi hay … Thắng vụt đưa tay gỡ cái nón xuống.

Diệp nhăn mặt la:

- Ui da!

“Biết ngay mà!”. Tự dựng Thắng nổi nóng lên. Sao cô ta bất cần đến vậy? Không bíêt quan tâm quý trọng bản thân mình gì cả?

- Cô bị chảy máu rồi kìa.

Diệp lầm lì cúi xuống, tiếp tục rắc thuốc lên vết thương của Thắng, sau đó quấn băng.

- Mặc tôi!

Thắng chụp tay Diệp giữ lại:

- Tôi nói cô bị thương ở trán, cô có nghe không?

- Kệ tôi!

Thắng bóp chặt tay Diệp:

- Mặc tôi! Kệ tôi! Ngoài những tiếng đó, cô còn biết nói gì khác không? Cô không biết tự chăm sóc, tự quý trọng mình sao?

“Đau quá!”. Mặt Diệp thoắt tái đi, mồ hôi rịn ra. Cô cộc cằn gắt:

- Đau!

Thắng châm biếm:

- Người như cô cũng biết đau ư?

Giận run người, cánh tay còn lại Diệp quơ lấy túi sách của mình xán thẳng vào đầu Thắng.

Cô nàng dữ thật. Nhưng không vì vậy mà Thắng buông tay.

Hai bên gườm gườm nhau như hai đấu thủ sắp quyết chiến sinh tử cần thăm dò đối phương cẩn thận.

Bỗng Thắng cảm giác mấy đầu ngón tay ươn ướt, rin rít. Anh ngó xuống, máu đang nhỏ giọt, loang lổ dưới nền nhà.

Thắng buông vội tay Diệp ra, lắp bắp:

- Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ mình mạnh tay đến vậy.

Diệp biết không phải lỗi anh ta. Thắng chỉ làm động vết thương do Hào gây ra hồi sáng. Không nói không rằng, Diệp lẳng lặng quay người bỏ đi.

Thắng toan níu Diệp lại. Sực nhớ cô đang đau, anh liền phóng nhanh tới trước, dang tay ra chặn cô. Cử động mạnh khiến chân anh bị thốn nhưng Thắng không quan tâm:

- Cô ở lại băng bó vết thương đã.

- Tôi đã chịu hạ mình, vẫn chưa đủ ư?

Thắng cau mày khó hiểu:

- Cô nói sao?

Diệp nheo mắt:

- Tôi có đủ thời gian xóa các dấu vết bất lợi cho tôi rồi. Anh không uy hiếp tôi được nữa đâu.

Thắng thở hắt ra. À! Ra cô ta vẫn còn ám ảnh vụ tai nạn. Đầu óc gì suốt ngày nghi kỵ thế không biết. Thắng nhỏ nhẹ:

- Vào rửa vết thương đi. Coi chừng nhiễm trùng!

- Tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ đâu, sói.

Mày Thắng cau tít lại:

- Lời nói có dao. Cô hay sát thương người ta vậy sao?

Diệp thấy mình lãng phí thời gian với người này quá. Cô tìm cách lách qua người Thắng. Anh giữ hai vai Diệp, ấn cô ngồi xuống ghế:

- Ngồi yên đó, để tôi lau vết thương cho!

Diệp gạt anh ra:

- Vô loại!

Gương mặt Thắng bừng sắc giận:

- Trần Ngọc Diệp ! Hãy học cách ăn nói cho phải phép!

Ngọc Diệp sừng sộ không kém:

- Còn từ nào nặng hơn tôi cũng sẽ ném vào mặt anh. Lợi dụng chị tôi để uy hiếp tôi, nhất là lúc chị ấy đang trong tình trạng này. Vậy mà tôi từng nghĩ anh khác với mấy người kia chứ, dù có đi chung với họ. Đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

Thắng nhận ra dường như có một sự hiểu lầm nào đó. Anh nuốt giận:

- Cô hãy bình tĩnh. Chị …

Diệp dùng hết sức mình xô bật Thắng ra, bỏ chạy. Cô không muốn đối diện với con người này nữa. Nước mắt cô bây giờ tự dưng trào ra.

Thắng muốn chạy theo Diệp. Anh không an tâm khi cô chạy ra đường trong tình trạng không ổn định. Nhưng điện thoại di động của anh lại co tín hiệu. Cơ quan gọi anh. Đến bây giờ Thắng mới nhớ, anh đang xin về nhà lấy chút đồ, phải quay về cơ quan liền. Để tìm hiểu sau vậy! Thắng tự nói với mình.