Hết giờ làm việc, Ngọc Diệp không vội về nhà ngay. Cô chạy xe đến quán Trương Ký trên đường Nguyễn Trọng Tuyển mua xúp cho Kim Chi. Xúp cua ở quán này chị cô thích ăn nhất. Hy vọng lát nữa chị ăn được hết chén. Kim Chi bây giờ làm biếng ăn uống kinh khủng.
Mở cổng vào nhà , Diệp thấy trong sân có bốn chiếc xe lạ. Cảm giác bất an dấy lên trong Diệp. Cô hẹn mấy người đó tám giờ tối hẵng đến mà. Diệp dựng vội xe phóng nhanh vô nhà.
Không khí trong phòng khách đang chùng xuống ngột ngạt, căng thẳng. Nhưng Diệp không nhận ra điều đó, bởi mắt cô mãi đăm đắm nhìn năm vết ngón tay còn hằn rõ trên má Kim Chi.
Không hề lúng túng trước những ánh mắt đổ dồn về mình, Ngọc Diệp đi thẳng tới cạnh Chi.
Ông Tường ngỡ ngàng hỏi:
- Nó về bao giờ vậy?
Kim Chi quệt nước mắt:
- Dạ, hai tuần rồi ba.
Ông Tường hừ mũi:
- Vậy mà không đứa nào nói với tao một tiếng. Đúng là con với cái!
Ngọc Diệp phớt lờ. Cô để túi xách lên bàn, hỏi trống không:
- Ai thế?
Câu hỏi tối nghĩa như thế, nhưng mọi người trong phòng đều hiểu Diệp muốn hỏi ai đã đánh chị cô.
Minh Hào lười biếng nhếch môi:
- Là tôi đó.
Ngọc Diệp lập tức nheo mắt nhìn xoáy vô mặt Hào. Anh ta thản nhiên nhìn trả lại Diệp.
Bà Quỳnh Như xen vào:
- Tại hồi nãy bên nhà mẹ chồng, con Chi nó hỗn với bà ấy. Nó hỏi bà ấy có lương tâm không khi a dua cùng thằng Hào lường gạt nó. Nó còn nói mẹ chồng nó ích kỷ, chỉ nghĩ đến con trai mình. Còn con gái người ta bị chà đạp ra sao cũng mặc. Nó …
Ngọc Diệp lầm lì ngắt lời:
- Bà hót bao nhiêu đó đủ chưa?
Ông Tường trợn mắt quát:
- Mày học đâu ra cách ăn nói kiểu này hả?
Quỳnh Hoa cũng đầy vẻ bất bình:
- Chị biết em không thích mẹ chị, nhưng em phải biết tôn trọng người lớn một chút chứ?
Ngọc Diệp vẫn giữ nguyên cái giọng xấc xược:
- Trên đời này đúng là không thiếu chuyện lạ. Mẹ con hồ ly mà cũng có thể lên mặt dạy đời.
Ông Tường giận run người, chỉ tay vào mặt Diệp:
- Mày im ngay! Đồ mất dạy!
Kim Chi kéo kéo tay áo Diệp:
- Diệp!
Ngọc Diệp giật mạnh tay lại, kích động không kém:
- Tại con không có má dạy nên mới mất dạy như vậy đó. Ba muốn con có dạy không?
Chi ôm em gái:
- Thôi mà Diệp!
Song Diệp đã gào lên át hẳn tiếng Chi:
- Ba trả má cho con đi, con sẽ lập tức trở thành đứa ngoan hiền ngay. Ba trả má lại cho con! Trả má lại cho con!
Thấy đứa con gái vừa quẫy người, vừa la hét đòi má, ông Tường quay đi, phẩy tay:
- Kim Chi ! Mày kêu nó ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng coi.
Bà Quỳnh Như ứa cả gan trước những lời nói cay độc của Ngọc Diệp. Bà không thể để cho qua. Bao giờ cũng vậy, ở những buổi gặp mặt, nó luôn làm bà phải xấu hổ, và bà cũng đáp lại bằng cách khích ông Tường cho nó vài cái tát tai. Lần này không lẽ ngoại lệ?
Bà Như cất giọng ngọt ngào cố hữu:
- Ba con nói phải. Con nghe lời ba con đi, có chuyện gì từ từ nói. Con làm rùm beng chỉ khiến mọi người rối tinh theo.
Ai cũng không bình tĩnh làm sao giải quyết được vấn đề? Với lại, có mặt của bạn thằng Hào ở đây, con … con… - Bà cố tình ngập ngừng cho người ta chú ý đến lời nói của mình hơn - Con … dữ như thế không sợ người khác đánh giá con, đánh giá gia đình sao?
Đến bây giờ Ngọc Diệp mới lạnh nhạt đưa mắt ngó qua người thanh niên ngồi cạnh Quỳnh Hương. Anh ta ngồi im quan sát cô ngay từ lúc cô vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh ta có đôi mắt rất dữ, cái nhìn như muốn xuyên suốt người đối diện, lẽ nào Ngọc Diệp không cảm nhận được, cô chỉ cố tình làm ngơ thôi.
Gặp ánh mắt của Diệp, anh ta gật đầu chào một cái:
- Chào cô! Tôi là Chiến Thắng, bạn của Minh Hào.
Ngọc Diệp gật đầu chào lại cho phải phép, miệng mồm thì vẫn chanh chua đối phó với bà Quỳnh Như:
- Nếu sợ người ta đánh giá, mấy người đã không dẫn anh ta đến đây. Muốn nghiên cứu xem tôi là người thế nào à? Xin mời! Đừng nói tôi biết mà không nhắc bà. Hãy nhớ giữ cái mặt nạ cho chắc!
Bà Quỳnh Như điếng cả người, ôm mặt rên:
- Trời ơi! Oan nghiệt, nhục nhã quá!
Ông Tường đứng bật dậy, mặt đỏ phừng. Ông tính tát Ngọc Diệp, nhưng Kim Chi đã nhanh nhẹn chen giữa, chụp tay ông Tường lại:
- Ba đừng đánh em con!
Ông Tường mím môi, giằng mạnh tay trong không khí:
- Không đôi co, cãi vã nữa! Bàn chuyện con với thằng Hào đi Chi!
Ngọc Diệp không có vẻ gì sợ hãi trước cơn giận dữ của ông Tường. Có lẽ cô đã quen. Không nói không rằng, cô bỏ đi lên lầu lấy máy tính xách tay cùng xấp giấy tờ xuống.
Diệp đặt tất cả lên bàn, nói:
- Chị vào ăn xúp và lên phòng nghỉ nha. Em thấy chị có vẻ mệt.
Minh Hào chặn Kim Chi lại:
- Vậy là sao?
Kim Chi không trả lời, lách người đi thẳng. Cô giống như người ốm mới dậy, không chút sinh khí.
Diệp cắm điện, khởi động máy vi tính:
- Tôi sẽ là người đại diện cho chị Chi giải quyết các vấn đề với anh.
Lập tức Quỳnh Hoa nhíu mày:
- Hôn nhân là chuyện riêng tư của hai người, sao cô có thể xen vào đại diện được.
Minh Hào muốn cản Quỳnh Hoa nhưng không kịp. Quả nhiên, Ngọc Diệp phản ứng lại ngay. Cô nhếch môi coi thường:
- Tôi chỉ thay chị tôi giải quyết chuyện tài sản. Còn nguyện vọng muốn ly hôn của hai người sẽ được trình bày ở tòa án.
Hào húng hắng giọng:
- Được rồi! Cô nói đi!
Ngọc Diệp cầm tài liệu phát cho mỗi người một phần như nhau. Đó là bản sao giấy Kim Chi ủy quyền cho Diệp và phần liệt kê tài sản của Minh Hào để phân chia. Trên mỗi bản, Ngọc Diệp đều để đúng tên người nhận. Riêng Chiến Thắng thì cầm hồ sơ của Thành Trung.
Diệp thấy anh ta mỉm cười “thú vị”. Hẳn anh ta hiểu ý mỉa mai của cô. Diệp đoán thế nào bà Quỳnh Như cũng kéo cả gia đình tới đây đàn áp hai chị em cô, nên chu đáo chuẩn bị cho mỗi người một phần tài liệu. Không ngờ lần này thiều Thành Trung, Chiến Thắng thế chỗ.
Minh Hào quệt nhẹ chóp mũi. Anh quên cô em vợ là dân kiểm toán, rất rành rẽ trong việc nghiên cứu tài chính.
Quỳnh Hoa cười giễu cợt:
- Anh còn nói Kim Chi hiền, là mẫu người không toan tính nữa không? Cô ta biết cặn kẽ tài sản của anh hơn em nhiều.
Bà Quỳnh Như nhướng mày:
- Đòi hỏi vậy e hơi quá. Bác thấy phần tài sản trong công ty nó vốn của riêng gia đình Minh Hào. Nguồn gốc của …
Ngọc Diệp ngắt lời:
- Tôi chỉ giải trình thắc mắc của anh Hào. Những người khác không có quyền yêu cầu gì ở tôi.
Quỳnh Hương rất khó chịu trước thái độ coi thường mẹ mình của Ngọc Diệp nãy giờ. Không chịu đựng được nữa, cô mới lên tiếng:
- Mẹ! Chuyện để anh Hào giải quyết. Mẹ đừng thèm quan tâm để người ta có cớ vin vào mà xúc phạm mẹ.
Ngọc Diệp nhướng mày cười phì như vừa được nghe một câu chuyện rất hóm hỉnh.
Hào đẩy mớ hồ sơ qua một bên. Cô nàng Ngọc Diệp này đúng là chúa gây hấn, chọc tức thiên hạ.
- Tôi không thấy có thắc mắc gì.
Quỳnh Hoa buột miệng:
- Kìa anh!
Sau đó, Hoa chợt ngồi im. Cô không muốn Hào đánh giá cô là người ham mê vật chất. Tài sản tuy nhiều thật, nhưng với tài năng của Hào sẽ kiếm lại được trong tương lai. Nghĩ vậy nên Hoa vững tin tỏ vẻ rộng lượng, không tranh giành. Hoa cười nhẹ:
- Nếu anh đã bằng lòng thì mời Kim Chi xuống ký vào đơn thỏa thuận để nộp cho tòa án luôn. Mình khỏi tới làm phiền Chi nữa.
Một ý tưởng tự dưng lướt qua trong đầu, Ngọc Diệp liền bặm môi trở chứng:
- Nhưng tôi còn có chỗ không hài lòng.
Quỳnh Hoa bực mình:
- Sao cô lạ vậy? Việc chia tài sản như thế nào do cô đề ra và nó đã diễn ra theo ý của cô. Cô đừng có “được đằng chân lân đằng đầu”, ăn hiếp người thái quá!
Minh Hào thờ ơ, ngả lưng dựa thành ghế:
- Cô cứ nói thử xem!
Ngọc Diệp ném cái nhìn căm ghét cho Minh Hào:
- Tôi còn phải đòi bồi thường những tổn thất tinh thần mà anh và mấy người kia đã gây ra cho chị tôi trong suốt thời gian qua.
Minh Hào nhếch mép:
- Bồi thường những tổn hại tinh thần? Cô coi cuộc hôn nhân của chị cô và tôi là gì? Một hợp đồng dân sự ư? Hay là một tội ác bị xử theo luật hình, và theo đó cần phải bồi thường những tổn thất về mặt tinh thần?
Ngọc Diệp bẻ lại:
- Vậy còn anh? Anh kết hôn với chị tôi vì cái gì? Một sự trả thù nhỏ nhen? Một cách để khẳng định cái tôi hết sức vị kỷ hay một kiểu lấp đầy khoảng trống như bao kẻ tầm thường?
“Rầm”. Ly tách trên bàn nảy bật lên khua nhau loảng xoảng, sau cái đập tay của Hào.
Anh quát lên:
- Im đi!
Rồi Hào vuốt mặt:
- Con xin lỗi ba và dì vì hành động vô phép của con. Nhưng cô ta thật ngoa ngoắt.
Bà Quỳnh Như cầm xắc tay lên:
- Nếu không thỏa thuận được thì mình về đi. Hẹn gặp nhau ở tòa. Trước sau gì tòa cũng giải quyết cho ly hôn thôi. Còn phần tài sản, mọi thứ đều chia đôi là cùng. Không phải tốn thời gian ở đây đôi co với những người không thiện chí, chỉ thích phá bĩnh.
Minh Hào hơi khom người về phía trước, tay đan chéo lại:
- Gọi Kim Chi ra đi!
Ngọc Diệp tỉnh tỉnh:
- Đừng có động vào chị của tôi. Nếu không cái giá lại được nâng lên đó.
Ông Tường ngán ngẩm đứa con gái bất trị này lắm rồi:
- Mày có thôi đi không?
Nghe ông Tường nói, gương mặt Ngọc Diệp càng lỳ lợm hơn.
Quỳnh Hoa khoanh tay trước ngực:
- Tôi không tin cô còn chiêu nào làm khó chúng tôi hơn nữa. Gặp nhau ở tòa đi. Chỉ sợ lúc đó chị em cô chưa chắc được hưởng một phần hai tài sản như bây giờ. Đừng vì một phút bốc đồng, muốn chứng tỏ mình, sau này có hối cũng không kịp.
Ngọc Diệp cười khanh khách. Tiếng cười thật là lùng, nghe như sự vỡ vụn với nhiều cung bậc:
- Nghe nè! Nếu hôm nay không bàn xong được thì tốt nhất chị đừng qua lại với anh Hào cho tới khi tòa giải quyết ly hôn nhé! Tôi sẵn sàng bỏ thời gian ra đi rình rập hai người, thu thập chứng cứ tố cáo hai người vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng.
Chắc đẹp mặt lắm. Hy vọng lúc đó chị vẫn đủ tự tin ngẩng cao đầu trước mọi người. Và tôi sẽ tìm mọi cách để dây dưa kéo dài vụ ly hôn này. Cả năm sau mới ly hôn được là chuyện bình thường.
Quỳnh Hoa biến sắc:
- Cô… cô…
Quỳnh Hương biết chị mình càng nói càng bị Ngọc Diệp bắt chẹt thôi. Hương giữ chị mình lại, gằn gằn giọng:
- Chị dữ dội thật. Thấy mọi người khổ sở, khốn đốn, chị vui lắm ư?
Ngọc Diệp cười khẩy không thèm nói.
Minh Hào nhìn Chiến Thắng dọ ý. Thấy Thắng gật nhẹ đầu, Hào bèn nói:
- Công đất ở Cát Lái, tôi để lại cho Kim Chi
Ngọc Diệp sửa lại trên máy vi tính về phần nội dung này:
- Đồng ý. Hai ngày nữa làm phiền anh mang chứng từ liên quan đến phòng công chứng. Chúng ta sẽ lập thỏa thuận tại đó, sẵn tiện ký đơn thuận tình ly hôn luôn.
Minh Hào gật đầu:
- OK. Nhưng phần tài sản trong công ty tôi sẽ quy đổi đưa tiền mặt cho Kim Chi, tôi không chia cổ phần, được chứ?
Cắt đứt triệt để thật. Chắc sợ chị em cô xen vào quậy phá công ty. Ai mà rảnh.
Diệp cười lơ lửng:
- Đồng ý. Sẵn dịp cũng xin nói luôn với mọi người, tôi đã quyết định quay trở về. Điều này có nghĩa, hãy tránh xa chị tôi ra. Nếu chị Chị …- Diệp gằn gằn giọng - người thân duy nhất còn lại của tôi có bất kỳ tổn hại nào, tôi không biết trước mình sẽ làm gì đâu. Tôi là hạng người nào chắc ai cũng biết.
Ông Tường bất lực với đứa con gái ngông cuồng, bất chấp này. Hơn chục năm nay, từ ngày gây ra cái chết cho mẹ nó, ông không dám nhìn thẳng vào mắt nó bao giờ. Nó rất biết cách khai thác những điểm yếu của người khác.
Trước nó, ông cảm thấy tội lỗi, thấy con người mình sống thiên về chữ “con” hơn chữ “người”. Và sự bức bối khó chịu này luôn được ông chuyển hóa thành những từ chửi rủa rất nặng nề, những cái tát tai chứng tỏ uy quyền làm cha.
Ông Tường bật dậy, đạp tung cái bàn thấp lè tè, nện gót giày bỏ đi:
- Đồ mất dạy! Mày chắc từ đất nẻ chui lên!
Mọi người lục tục theo chân ông Tường ra về. Ngọc Diệp lững thững đi sau, ra đóng cổng.
Khi căn nhà được trả lại sự yên ắng cũng là lúc nụ cừơi ngạo nghễ trên môi Diệp tắt ngấm. Đôi mắt linh lợi cụp xuống buồn rầu. Buồn đến vô hồn, đến lạc lõng. Cô căn môi ngồi bệt luôn xuống bậc tam cấp lành lạnh.
Người từ trăm năm
Về ngang sông rộng
Ta ngoắc mòn tay
Trùng trùng gió lộng
Thà như giọt mưa
Vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa
Khô trên tượng đá
Có còn hơn không
Mưa ôm tượng đá
Người từ trăm năm
Về khơi tình động
Ta chạy vòng vòng
Ta chạy mòn chân
Nào có hay đời cạn
Thà như giọt mưa
Vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa
Khô trên tượng đá
Có còn hơn không
Mưa ôm tượng đá
Người từ trăm năm
Về như dao nhọn
Ngọt ngào vết đâm
Ta chết âm thầm
Máu chưa kịp khô
Thà như giọt mưa
Vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa
Khô trên tượng đá
Có còn hơn không
Mưa ôm tượng đá
Thà như giọt mưa
Gieo xuống mặt người
Vô tận, vô tận
Nào ta ân hận
Bởi còn kịp nghe
Nhịp rung vời vời
Trên ngọn lòng mang
Người từ trăm năm
Vì ta phải khổ…
(“Tình khúc buồn” của Nguyễn Tất Nhiên)
Phía sau Ngọc Diệp, Kim Chi đang tựa người nghe em đọc thơ. Một trong những bài thơ khi còn sống má rất thích. Kim Chi không nghĩ Diệp còn nhớ và nhớ rất rành mạch như vậy.
Hẳn những gì về má đều in sâu vào tâm khảm của nó.
Kim Chi khép chặt mi, giấu những giọt nước mắt.
Người từ trăm năm
Về như dao nhọn
Ngọt ngào vết đâm
Ta chết âm thầm
Máu chưa kịp khô …
Lời thơ cứ văng vẳng bên tai. Kim Chi không phân biệt được đó là giọng của Ngọc Diệp hay là của má nữa.
Cô chỉ còn cảm giác đau đớn. Cô đau quá. Khuỵu chân xuống nền nhà, Kim Chi nhìn bóng em gái qua làn nước mắt. Cô thật yếu đuối, thật vô dụng. Đã nói là sẽ không khóc nữa mà.