Chương 16: Nam thì Trấn Phong - nữ thì Thu Nguyệt

Chiều ý bọn chúng, Diệp lại bật máy hát. Cô vặn volume vừa đủ nghe để không làm phiền gia đình.

Bốn đứa cháu bắt chước theo từng động tác lả lướt của Diệp. Bé Thảo, bé Diễm còn nhỏ, xương dẻo nên nhảy khá hơn hai ông anh. Thỉnh thoảng, hai đứa xúm lại cười chọc quê động tác của hai anh. Bọn chúng nhí nhố, làm náo loạn cả lên. Diệp phải suỵt môi mấy lần.

Học mới được một lúc, đứa nào đứa nấy than mệt hết ráo. Tụi nó lại bắt Diệp biểu diễn cho tụi nó coi.

Từ lúc lập gia đình tới giờ, Diệp cũng ít có dịp lui tới lui mấy vũ trường, hôm nay “ngứa nghề”, Diệp quậy tưng bừng cho đám cháu xem.Bọn chúng cười rúc rích thông cảm cho cậu Út quá chừng. Mợ đẹp quá mà.

Tụi nó lại nhớ thời gian làm trinh thám cho cậu. Ngoài chuyện tụi nó báo cáo động tĩnh phía bên bà Quỳnh Như có làm gì mợ không, vấn đề thứ hai cậu quan tâm là hôm đó mợ đi dùng cơm trưa với ai? Có gã đàn ông nào khả nghi lảng vảng bên mợ không? Thái độ của mợ có quá niềm nở, ưu ái ai không?

Nhiều lúc bốn đứa nó … à, còn thêm anh Tuấn nữa, chán thấy mồ, cứ nhai đi nhai lại cái điệp khúc cũ rích. Nhưng cũng nhờ nó mà chúng moi được đống tiền của cậu Út … nên chúng đành ráng thôi. Giữa lúc đó, cả đám nghe tiếng gõ cửa phòng. Ngó ra, thấy bà Loan, mặt Ngọc Diệp biến sắc.

Cửa phòng không có đóng, bà Loan gõ cửa là để thông báo với mọi người sự có mặt của mình. Ngọc Diệp bối rối buộc lại mái tóc. Nhất định mẹ chồng cô đã thấy hết rồi. Theo kinh nghiệm nói cho cô biết thì những người phụ nữ lớn tuổi ở Việt Nam không thích con cháu mình nhảy nhót, lân la ở các vũ trường.

Đám cháu thông minh hiểu được tình huống bất lợi của mợ, vây quanh bà ngoại, Diễm nói:

- Ngoại ơi! Do tụi con năn nỉ mợ dạy đó.

Thảo nạt em:

- Sao em lại nói vậy? Khiêu vũ đâu có gì là xấu, đúng không ngoại?

Cung phụ họa:

- Ừ, nó là một loại hình nghệ thuật mà.

Bà Loan lườm mấy đứa cháu:

- Bộ ngoại có nói gì sao?

Ba đứa nhe răng, gãi đầu cười hì hì. Dũng lớn nhất bọn, có cái nhìn “chiến lược” hơn:

- Con nghe ông ngoại nói dạo này trong các buổi tiệc ông bà tham dự, người lớn tuổi cũng ra khiêu vũ quá trời. Hay là ngoại học nhảy với mợ luôn nha ngoại!

Liếc qua gương mặt đang căng thẳng chờ đợi của Ngọc Diệp, bà Loan cười trả lời:

- Ừa, để hôm nào thư thả ngoại sẽ học.

Không nghĩ bà Loan dễ dàng nhận lời thế, mọi người đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc. Bốn đứa cháu hét ầm lên hoan hô. Diệp thì không thể biểu lộ như bọn chúng trước mặt bà Loan. Cô chỉ biết nhoẻn miệng cười tươi tắn, đôi tay cứ xoắn xít vào nhau.

Bà Loan gõ đầu thằng Cung, đứa đứng gần bà nhất:

- Mấy đứa bây coi xuống ăn cơm kìa!

Ngọc Diệp giật mình, cô vui chơi quên nhiệm vụ phụ má chồng dọn cơm rồi:

- Con xin lỗi má.

Bà Loan cười dễ dãi:

- Không sao.

Máy di động của Diệp phát tín hiệu, bà Loan nói:

- Con nghe đi rồi hãy xuống.

- Dạ.

Ngọc Diệp mừng khấp khởi. Thấy số máy của chồng hiện lên, cô tíu tít khoe ngay:

- Anh à! Hôm nay em chơi với mấy đứa quên giờ dọn cơm nhưng má không có la.

Bên đầu dây kia, Thắng chỉ biết cười lắc đầu. Diệp hớn hở khoe tiếp:

- Má còn nói khi nào rảnh sẽ học khiêu vũ với em.

Chiến Thắng vui lây niềm vui của vợ. Anh chưa bao giờ lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng - con dâu hết, dù ban đầu má tỏ ra không thích Ngọc Diệp lắm. Vì Diệp dễ thương thế kia, thế nào không làm má xiêu lòng nghĩ lại. Người trong gia đình cả mà. Có điều anh không ngờ ngày đó đến sớm vậy. Vợ anh tài thật.

Thắng không ngượng miệng, khen vợ trắng trợn:

- Em khiêu vũ đẹp lắm. Má muốn em chỉ là đương nhiên thôi. Ừ, nói gì thì nói, dường như anh cũng thích học em lắm mà. Em đừng có thiên vị lộ liễu quá, không sợ anh cà nanh sao?

Diệp bĩu môi. Cô đưa chân ra ngắm nghía ngón chân cái bị bầm tím của mình:

- Anh còn nói nữa! Cả mười ngày nay em không dám mang giày dây là tại ai? Không biết chừng nào cái móng bị dập mới mọc ra lại.

Thắng cố nín cười không được, nên âm thanh phát ra khùng khục:

- Em nhỏ mọn quá. Anh đã xin lỗi mấy trăm lần rồi vẫn không chịu bỏ qua, nhắc hoài.

Ngọc Diệp lẫy:

- Ừa, nhỏ mọn vậy đó.

Miệng Thắng dẻo quẹo:

- Nhưng vẫn dễ thương như thường.

Ngọc Diệp phì cười:

- Mồm mép!

Chiến Thắng giỡn nhây:

- Nhờ em huấn luyện.

Ngọc Diệp cong môi:

- Đừng có đổ thừa!

- Thiệt mà! Không tin, em hỏi gia đình anh, bạn bè anh, có phải trước đây anh rất ít nói, không giỏi giao tiếp không? Tự dưng lấy em rồi, giống như bị lột lưỡi vậy.

Ngọc Diệp đâu vừa:

- Chứ không phải lúc trước là đã có mầm mống rồi, nay được dịp bung ra hả?

Chiến Thắng cười nhỏ:

- Giương cờ trắng xin hàng vợ. Lát nữa anh qua đón em trễ một chút nha.

Ngọc Diệp hỏi:

- Ừ, mà có chuyện gì không anh?

- Không! Anh đang ngồi nhậu với mấy đứa bạn. Tụi nó đang bốc lắm. Anh sợ đến đón trễ, em trông, nên gọi điện nói trước.

Ngọc Diệp quan tâm:

- Anh uống cầm chừng thôi, còn chạy xe nữa đó.

- Anh biết rồi.

Ngọc Diệp không an lòng:

- Hay là anh cứ vui thoải mái với bạn bè đi. Chừng nào sắp về, anh gọi điện cho em, em tới đón.

Chiến Thắng cười hạnh phúc:

- Anh biết tửu lượng mình mà. Em cứ ở chơi với má thêm một lát, anh sẽ qua đón.

- Ừ. Vậy nha anh.

- À! Quên hỏi hôm nay em có bị thương không? - Thắng sực nhớ, hỏi vội, sợ Diệp cúp máy.

Diệp cười ngượng nghịu:

- Có. Cắt vô tay một nhát.

Thắng chặt lưỡi xuýt xoa. Cứ cái đà này kéo dài không biết có ổn không. Chắc anh phải lựa dịp má vui để xin với má cho Ngọc Diệp khỏi học nấu ăn nữa quá.

Diệp mỉm cười trấn an:

- Em không sao đâu. Anh không thấy càng ngày em càng ít bị thương hơn sao. Hôm nay không có bị phỏng, bị cắt vô tay chỉ có một lần thôi. Anh đừng có nói gì với má hết nha.

Thắng áp chặt điện thoại hơn.

Vợ anh hiểu chuyện ghê chưa. Anh thấy thương cô quá. Anh thấy thời đại này cũng có khối cô gái không biết nấu nướng có sao đâu. Đừng nói gì là so sánh với Tây phương, chồng phụ vợ đi chợ, nấu cơm, chăm sóc con cái là chuyện rất bình thường.

Ngọc Diệp biết vì mình nên thỉnh thoảng má con anh có chuyện không vui. Cô không muốn tình trạng này kéo dài, làm chồng mình buồn.

Má chồng cũng không hề có ác ý gì với cô. Chỉ tại cô dám đì con trai cưng của bà nên bà xót, bà giận.

- Anh à! Có lẽ tuần sau là em nấu cho anh ăn được rồi đó.

Chiến Thắng cười nho nhỏ:

- Ừ, anh nhất định sẽ ăn hết, không chừa lại thứ gì.

- Sao hứa vội vàng vậy, không sợ em bỏ thuốc à?

Không biết bên kia Thắng nói gì, mà Ngọc Diệp cứ liền miệng nhiếc:

- Anh đó, anh đó!

Ở ngoài cầu thang bà Loan quyết định không nghe thêm nữa, rời bước xuống bếp. Bà biết làm thế không hay. Nhưng do bà hồi nãy biết được điện thoại của Chiến Thắng, bà không cố ý nhưng cứ nán lại nghe. Bà chỉ có một thằng con trai thôi.

Bữa Chiến Thắng bị thương, bà còn nghe nó nói Ngọc Diệp chưa chấp nhận tình cảm của nó. Thế mà tuần sau nó tuyên bố, ba tháng nữa tụi nó tổ chức đám cưới.

Vợ chồng bà rất mong đến ngày nó lập gia đình nên không phản đối dù có phải giải thích lung tung với họ hàng, bạn bè vì đám cưới đột ngột này. Khó trách người ta lời vô tiếng ra. Người yêu của nó còn chưa nghe nói, đùng một cái, cưới vợ là sao. Bọn trẻ bây giờ giải thích mọi chuyện đơn giản theo suy nghĩ của bọn chúng. Có thèm quan tâm đến tâm trạng của bậc làm cha mẹ.

Tưởng cưới vợ là nó dọn về nhà ở, không dè nó vẫn khăng khăng ở riêng. Nó biết bà không thích vợ nó. Sợ vợ nó sống chung với bà sinh ra xào xáo trong gia đình ? Bà chỉ mới không thích thôi chứ có nói là ghét đâu mà nó đã làm vậy.

Hỏi sao bà vui được.

Nhưng chồng bà thì rất hài lòng về đứa con dâu này. Nó làm ông hãnh diện với mọi người. Đi đâu, ông cũng đem ra khoe.

Nói ra không nhận được sự ủng hộ, chồng bà còn bênh vợ chồng nó chằm chặp, nói bọn trẻ bây giờ thích có không gian riêng cho tự do, thoải mái. Làm sao thì làm, ông không quan tâm, miễn là chúng nó sống hạnh phúc.

Chưa hết, sau khi chúng đi hưởng tuần trăng mật về, bà có ghé nhà thăm coi vợ chồng nó sinh sống thế nào. Thì … trời ạ! Đúng như bà lo lắng. Ngọc Diệp không giỏi công việc nội trợ. Thằng con bà phải bao thầu từ A đến Z. Chuyện bếp núc là do một tay con trai bà đảm nhiệm, con bé ngồi kế bên phụ lặt rau.

Trước mặt bà, tụi nó còn thản nhiên làm vậy. Sau lưng không biết thằng con bà phải cực đến chừng nào. Bà tức bầm cả ruột gan. Bà làm mẹ còn chưa bắt con trai mình làm những công việc bếp núc của đàn bà. Thế mà con bé kia lại ngang nhiên …

Ngọc Diệp khá tinh ý, dường như nó biết bà giận. Cuối tuần đó, nó liền nói với chồng chở nó qua nhà mẹ chồng học nấu ăn. Riết đã thành lệ, cứ cuối tuần là Diệp qua học nấu ăn với bà.

Chuyện nội trợ với Diệp là con số không to tướng. Bà phải dặn nó những điều cơ bản nhất, dặn dò tỉ mỉ. Nhưng lần nào nó cũng hậu đậu làm mình bị thương, không cắt trúng tay thì bị phỏng. Khỏi cần nói, bà dư biết thằng con mình xót cỡ nào.

Rồi gần gũi lâu ngày, bà dần dà phát hiện Ngọc Diệp cũng biết điều lắm, luôn tìm cách làm vui lòng mọi người bên chồng. Mới về nhà chồng mà đã thuộc hết những ngày kỷ niệm, sở thích của từng người.

Sự nỗ lực cố gắng của nó đâu phải bà không thấy. Con bé hội đủ nhiều ưu điểm, con trai bà thương chiều là lẽ đương nhiên. Bà phải học theo cách của chồng thôi. Sao cũng được, miễn là chúng nó hạnh phúc.

Bà cứ tỵ nạnh, hờn giận, so đo tình cảm con trai dành cho vợ, cho mẹ hoài chỉ khiến mọi người không vui. Chẳng bao lâu hình tượng bà trong lòng mọi người sụp đổ hết. Trơ ra một bà già nhỏ mọn, ích kỷ, tỵ hiềm, biết đâu còn độc ác nữa.

Nghĩ thì đã nghĩ được như vậy, nhưng làm thì sao khó khăn quá. Phải chi bà có chừng hai ba thằng con trai tình hình sẽ khác đi phải không?

Vả lại, chuyện nào ra chuyện đó. Về tình cảm, bà nhất định sẽ cố gắng cư xử vậy. Riêng về khoản bếp núc, bà còn phải tiếp tục “trui rèn” Ngọc Diệp. Con bé vẫn còn dở ẹc hà.

Có một cánh tay dịu dàng khoác qua tay bà:

- Má ơi! Mình lên ăn cơm đi má. Cả nhà đang đợi má.

Hôm nay bà mới nhận ra Ngọc Diệp có chất giọng trong trẻo, dịu dàng lắm. Nó khiến lòng bà ấm lại:

- Ừ, má con mình cùng lên.

- Dạ, bữa nay anh Thắng không có về ăn cơm. Anh ấy đi dự tiệc thôi nôi con một đồng nghiệp.

- Vậy hả con.

Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên vì lần đầu tiên cô thấy mẹ chồng thờ ơ về những thông tin của chồng. Cô đâu biết bà Loan đang có mối bận tâm khác.

Nghe tin Chiến Thắng đi dự tiệc thôi nôi con của bạn, bà hân hoan nghĩ tới những thành viên nhỏ sắp ra đời trong gia đình.

Con của Chiến Thắng với Ngọc Diệp hẳn là kháu khỉnh, đáng yêu lắm. Nếu là con trai, bà sẽ đặt tên nó là Chấn Phong. Trấn áp, ngăn cản, vượt qua được mọi phong ba bão tố, mới đáng mặt nam nhi.

Còn nếu là con gái, bà sẽ đặt tên là Thu Nguyệt. Con gái nhất định sẽ đẹp như mẹ nó vậy. Nhưng cá tính nó đừng cứng cỏi quá, phải dịu dàng, nhu mì. Bà chọn ánh trăng mùa thu là hợp nhất với con bé rồi.