Chương 46: Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn - Quyển 2 Chương 45

Trong một đêm, ta cảm thấy ta có được rất nhiều.

Sáng sớm, ta nhịn không được thổ lộ với Nguyễn Dương: “Một đời này cuối cùng ta đã có được thân nhân! Chính là chàng, Nguyễn Dương!”

Đây là nỗi lòng chất chứa từ tận sâu thẳm tim ta, Nhật Tây cũng tốt, Tiểu Cửu cũng tốt, nhưng thay vì nói là thân nhân, bọn họ giống như bạn hữu tốt của ta hơn. Ở thế giới này, ta luôn cảm thấy cô độc.

Nguyễn Dương đang rửa mặt, nghe thấy câu nói của ta, thân mình khựng một chút, chậm rãi xoay người lại, thở dài một hơi, ôm ta nép thật chặt vào lòng: “Ừ, ta sẽ vĩnh viễn là thân nhân của nàng!”

Câu nói này đáng giá hơn bất kỳ lời thề hẹn nào, ta ôm hắn càng chặt hơn.

Nguyễn Dương nhẹ nhàng ôm siết ta, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng hỏi ta: “Mật Nhi, nàng có muốn biết rõ mọi chuyện?”

Ta ừ một tiếng, hắn sờ lên mặt ta, một vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay hắn từ từ chạm vào trán ta, có vô số mảng kí ức chảy vào tâm trí, mọi thứ hiện lên rõ ràng, mồn một.

“Chỉ có thể cho nàng thấy chừng đó thôi!” Hắn thở dài, thu tay về.

Trí nhớ này, là khoảng thời gian ta xuyên qua thành tôm nhỏ, trong kí ức ấy, ta thấy Nguyễn Dương, thấy Vị Đán, thấy Nhật Tây, cũng thấy Tiểu Cửu.

Hồi lâu sau, ta chậm rãi hỏi hắn: “Thế làm sao ta lại có thể tu thành hình rồng?”

Nguyễn Dương nhìn ta, đem tay ta đặt vào lòng bàn tay hắn: “Ta đã đánh trọng thương long căn của con rồng hồng ngọc do ma thần Tây Vực nuôi nấng, bỏ vào trong thánh bối, long cân đó ăn khớp với nàng, tính theo năm tháng, có lẽ nó sẽ sớm tìm gặp nàng!”

Đây là một vòng tuần hoàn.

Nguyễn Dương vô cùng lo lắng nhìn ta, nói: “Ta không biết lúc này đây có phải ta đã thay đổi hết tất cả duyên mệnh hay không, ta vẫn chưa tìm thấy con rồng hồng ngọc do ma thần Tây Vực nuôi nấng!”

Nếu thực sự đúng như vậy, hết thảy số mệnh tuần hoàn sẽ bị cắt đứt.

Đầu ta choáng váng, tay run rẩy.

Nguyễn Dương ôm lấy tay ta, tiếp tục nói: “Ta vận dụng linh lực, xuyên qua thời không mấy mươi lần, cũng chỉ có lần này là không phải vận dụng linh lực, trực tiếp thông qua Thánh bối mà đến.”

Ta nghiêm cẩn nghe hắn nói.

“Sau khi hồn phách nàng nhập vào tôm nhỏ, trở lại thời không trước, bất luận tránh né thế nào thì nàng vẫn sẽ luôn yêu thượng Vị Đán, bởi vì mỗi lần ta xuyên qua, ta chỉ có thể tranh giành với Vị Đán mà theo đuổi nàng, nàng thà tự hủy long căn cũng không muốn làm thương tổn hắn!”

“Mấy mươi lần lặp lại như thế, ta chưa bao giờ thấy tuyệt vọng! Ta chỉ có thể âm thầm che chở nàng ngay từ đầu, ngay cả thích cũng không dám nói cho nàng biết, bởi vì ta không dám tự tiện thay đổi bất cứ số mệnh nào! Sợ rằng nếu có bất cứ biến hóa nhỏ nhặt nào cũng sẽ khiến nàng biến mất!” Hắn nắm chặt tay của ta.

Ta hiểu rõ, Nguyễn Dương là người có quyền lực to lớn nhất nhì, nhưng mà ta lại không phải là thủy tộc thực sự, chỉ cần có một sự việc nhỏ không đáng kể thay đổi, nói không chừng sẽ khiến Hạ Mật ta không còn trên đời.

Chàng hẳn phải có biết bao kiên nhẫn và yêu thương trong trái tim, mới có thể vì ta mà xuyên qua cả không gian thời gian nhiều lần như thế. Tình cảm của chàng, quý hơn bất kỳ kỳ trân dị bảo nào.

Ta há miệng, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của bản thân: “Thật quá khổ cho chàng!” Ta đây quả thực vô cùng may mắn, nếu cố chấp đi theo cái tên Vị Đán kia, kết cục chắc chắn sẽ rất thê lương.

“Ta có thể xuyên qua thời không nhiều lần như vậy là vì hồn phách ta luôn được bảo toàn trọn vẹn, điều này sau này ta mới biết, nàng chớ có sợ, nàng xuyên qua thánh bối mà đến, mà ta buông tha cả hồn lẫn phách mình đuổi theo nàng cho nên cứ ở đây ngây ngốc suốt, tuy rằng biết mình muốn tìm nàng, nhưng mà lại hoàn toàn không biết vì sao phải tìm nàng nữa!”

“Lần này ta tới sớm hơn bất kỳ lần nào, ta đuổi theo nàng ngay từ đầu, làm lệch hướng quỹ đạo, làm lệch hết thảy những điều vốn phải xảy ra, vốn dĩ nàng cùng Vị Đán quen biết nhau trong ngày sinh nhật của Long Vương, sau đó hắn sẽ mang nàng về Nam Hải, dần dần mến nhau, nhưng mà lúc này đây, ta đã làm thay đổi ngay điều thứ nhất!” Nguyễn Dương nở nụ cười, mang theo chút lo lắng: “Lúc này đây, ta sẽ không để nàng lặp lại những điều đó nữa…”

Ta nắm lấy tay Nguyễn Dương, đôi bàn tay ấm áp kia giờ phút này lạnh lẽo kinh người.

“Có lẽ sẽ không còn kiếp luân hồinữa, Mật Nhi…” Nguyễn Dương muốn nói lại thôi.

“Không cần luân hồi gì cả, Nguyễn Dương, như vậy là tốt rồi!” Ta trấn an hắn, cảm thấy Nguyễn Dương giấu ta cái gì đó, hắn luôn luôn bình tĩnh tự giữ suy tính trong lòng, ta không nghĩ đi ép hỏi hắn gì cả.

“Ừ, ta sẽ luôn ở bên nàng, đến tận giây phút cuối cùng!” Nguyễn Dương ôm chặt ta vào lòng.

(Xin nói vài câu để an ủi các nàng, thực ra chỉ có kiếp này cũng chẳng sao, bởi mấy đứa này toàn là thần cả, một kiếp sống tới cả chục vạn, trăm vạn năm, chỉ cầnhồn không thất lạc, long nguyên không bị hủy thì sống mãi không chết luôn ấy chứ.:v)

Ta đột nhiên hờn dỗi nói với Nguyễn Dương: “Nguyễn Dương, con giun nhỏ kia có phải là chàng không?” Lúc gần sáng, ta lại mơ thấy giấc mộng đào giun lúc học sơ trung kia.

Nguyễn Dương cả kinh, nắm tay ta thật chặt.

Hắn trầm mặc một lúc, nói: “Thực xin lỗi, nàng đã cứu ta còn gặp chuyện như thế, vốn là ta không biết đại tỷ sẽ làm vậy với nàng, nếu không phải tại ta, giờ có lẽ nàng đang sống bình an tự tại rồi!”

Hắn nói xong câu đó cũng không mở miệng nữa, mấp máy môi, im lặng ôm ta chặt không một kẽ hở.

Kỳ thực ta nên hận, nhưng mà ta không thể hận nổi Nguyễn Dương.

“Bởi vì vậy nên chàng mới đối tốt với ta sao?” So với oán hận, ta càng để ý đến lòng Nguyễn Dương hơn, “Bởi vì áy náy, cho nên mới chăm sóc ta như vậy?”

… Cái này nên gọi là gì đây?

Lấy thân báo đáp?!

Nguyễn Dương vừa quay đầu, lập tức bị ánh mắt sáng ngời của ta làm cho hoảng sợ, nhịn không được bật cười, xoa đầu ta, nói: “Ta đối với Dạ Thiến cũng có áy náy, nàng ấy luôn kề cận ta, nhưng mà ta chỉ xem nàng ấy như vãn bối, nếu như tình cảm của ta với nàng chỉ là áy náy, ta sẽ không muốn nàng, sẽ không kề cận bên cạnh nàng, nàng tin ta không?” Giọng hắn vẫn dịu dàng như cũ.

Nhưng kì lạ là ta tin tưởng hắn tuyệt đối.

Bởi vì một người dịu dàng thì luôn lạnh lùng, hắn có thể ôn nhu săn sóc với tất cả mọi người, nhưng mà lại có thể luôn duy trì khoảng cách với họ, Nguyễn Dương chính là như thế, nếu như không phải thích, hắn sẽ không đem trọn trái tim mở ra cho ta xem như vậy.

“Ta cũng hy vọng, từ nay về sau nàng sẽ nhìn rõ được trái tim ta, sẽ không trách ta ích kỷ!” Nguyễn Dương vuốt ve tóc ta, tay hơi hơi nặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ta cọ cọ tay hắn, nhớ lại lúc trước liều mạng tìm kiếm ngưng lộ, chỉ vì biến thành hình người.

Ta nhịn không được cười ra tiếng, Nguyễn Dương ngừng tay lại, hỏi ta: “Nàng đang cười ta?”

Ta ha ha ha cười vui vẻ, nhớ tới bộ dáng hắn lúc ta còn là tôm, hỏi hắn: “Chàng là trưởng bối của bọn Nhật Tây và ta, đối với ta cũng luôn hiền lành hòa ái, nhưng vì sao khi ấy ta lại thấy khác lạ vậy nhỉ?”

Nguyễn Dương cúi đôi mắt, có chút rối rắm: “Ta luôn luôn nghĩ nàng thích Vị Đán, có một lần, ta muốn hơi hơi thân thiết với nàng một chút, nàng lại chạy đến thân thiết với ta, ta nghĩ lúc ấy nàng đối với ta có chút ỷ lại.”

Lúc ta đang tìm ngưng lộ, hắn luôn yên lặng chăm sóc ta, Nhật Tây có vẻ như còn khẩn thiết hơn hắn, ta muốn nói mấy lời làm càn, hắn cũng xem như vãn bối thôi.

Cũng cùng nhân vật đó bối cảnh đó, làm sao mà chàng bắt được trái tim của một cô gái già như ta nhỉ!

“Ta thấy nàng luôn ở cùng Nhật Tây và Tiểu Cửu, còn thân thiết hơn so với ta!”

Đây là đang oán giận sao?

“Ngưng lộ gì đó, kỳ thực là do lúc trước ta đâm con rồng hồng ngọc, đem nó đặt vào thánh bối, thánh bối đau đớn khó chứa mà chảy ra chất lỏng, nhưng lúc đó ta không biết thứ chất lỏng đó sau này lại quý hiếm như vậy! Bằng không lúc đó thế nào ta cũng sẽ hứng lấy hơn mười bình về dùng!” Nguyễn Dương lại oán giận.

… Ta cảm thấy hắn lại bắt đầu tươi cười thánh khiết, theo hiểu biết của ta về hắn thì hẳn là trong nội tâm hắn nhất định đang công khai nguyền rủa.

“Lại nói tiếp, mọi chuyện tốt đều bay tới trên người Vị Đán! Mọi ích lợi hắn đều chiếm hết!” Hắn càng nói càng bình thản, càng cười càng ôn nhu, nhưng sao nghe thế nào ta cũng thấy lời này tràn đầy oán khí?

Ta nhịn không được run run một chút, thật tâm khuyên hắn: “Nguyễn Dương, nếu chàng có oán khí, thì trực tiếp bộc phát ra đi, giọng nói cùng nét mặt của chàng không phù hợp chút nào!”

Nguyễn Dương hơi cứng mặt một chút, sau đó, ta thấy hắn quay trở về bộ mặt tràn ngập từ ái, nụ cười dường như có thể phát ra ánh sáng, còn mê hoặc hơn cả nụ cười ôn nhu thường ngày nữa: “Mật Nhi, nàng chớ quên, nếu như không phải hắn đến kích ta, làm sao ta có thể gặp nàng trước được! Huống chi lần này có nàng, ta sao có thể oán?”

“Thực ra ta luôn muốn cảm ơn hắn!”

“…” Ta câm nín nhìn hắn, chàng trai à, nói như vậy nhưng tại sao đầu ngón tay chàng lại bắn ra thanh kiếm thoắt ẩn thoắt hiện vậy? Còn có, cái giọng này là sao?

“Ta phải về giúp đỡ hắn!”

Ôi, ta thật kính nể cái vẻ mặt cao siêu này của Nguyễn Dương, từ giúp đỡ phát ra từ miệng hắn sao lại có vẻ cao thượng như vậy, hơn nữa còn tràn ngập thương hại.

Ta nhịn không được châm chọc hắn: “Bằng cái thanh tiểu kiếm ôn nhu này sao?”

Nguyễn Dương sửng sốt một lát, đột nhiên mặt giãn ra cười to, bạch quang ở ngón tay chợt lóe, thanh kiếm chợt biến mất: “Đương nhiên không phải!”

Hắn lại chân thành giải thích với ta: “Hắn không xuất ra nổi kiếm này đâu, hai ngón tay ta sẽ trả lại đủ cho hắn!”

… Lúc này thật đúng là hắn đang thẳng thắn bộc lộ oán niệm.

Ta yên lặng xoay đầu đi, không đành lòng nhìn ánh sáng chân thành mà từ ái trong mắt hắn, ai dám nói Tĩnh Hải Vương tao nhã lại khiêm tốn? Hắn chính là một tên trả thù xã hội dã man nhẩt!

o0o

Thực ra ý của ta là muốn nắm tay cùng Nguyễn Dương như thế, tìm một nơi tương đối an nhàn, cả hai cứ thế sống với nhau thôi.

Nhưng Nguyễn Dương quyết định trở về giải cứu xã hội, giúp đỡ Vị Đán.

Nhất là khi nghe ta miêu tả rõ ràn con rồng hồng ngọc đó xong, ý chí hắn càng thêm kiên định, quanh người phát ra vầng sáng rực rỡ lóa mắt, quả thực giống hệt như kiểu ‘ta không vào địa ngục thì còn ai có đủ khả năng vào’.

Ta vốn sùng bái nhất là những anh hùng có chủ kiến, nói một không nói hai. Nhìn hắn kiên định như thế, ta càng thêm sùng bái đến mù quáng.

“Mật Nhi, nàng sẽ không trách ta nhiều chuyện chứ?” Nguyễn Dương lo lắng hỏi ta.

Ta lập tức nhiệt tình bày tỏ sự tín nhiệm trên cái gương mặt đần độn: “Mọi thứ chàng làm đều đúng!”

Nguyễn Dương cười càng thêm ấm áp hơn lúc trước.

Giơ tay giăng kết giới, hắn lại càng thêm đẹp trai hơn lúc trước…

Dáng vẻ hắn càng thêm phiêu dật hơn lúc trước…

“Nguyễn Dương, chàng thật lợi hại, làm cái gì cũng siêu phàm thoát tục! Làm cái gì cũng mạnh mẽ dứt khoát!” Ta đứng trong bóng nước dịu dàng nhìn Nguyễn Dương, cảm giác như cả trời đất vạn vật lúc này đều tốt đẹp.

Nguyễn Dương cực kì lạnh nhạt vỗ vỗ đầu ta, ý nói hắn hiểu ý ta rồi.

Cái thái độ lạnh nhạt này thực khiến ta bị đả kích, giống như mọi sùng bái của ta đều là dĩ nhiên không cần thiết phải nói ấy.

Nguyễn Dương mỉm cười nhìn ta liếc mắt một cái, thấy ta dần ủ rũ, cười lắc lắc đầu, nói: “Hạ Mật, nàng nói thế, ta nghe xong thật vui vẻ…”

Ta oán thầm, nét mặt chàng có vui vẻ chút nào đâu.

Ta nhìn hắn trừng mắt, Nguyễn Dương buồn cười, thở dài: “Đáng tiếc là, trong quá khứ, nghe nàng nói như thế với một người khác đến mấy mươi lần, nàng nghĩ ta nên có biểu hiện gì đây?”

“Ta sẽ nhịn không được mà ghen tị!” Hắn rốt cục không giữ được khuôn mặt tươi cười, thở dài một hơi, cực kì áy náy nói: “Thật có lỗi, ta biết nói thế này với nàng rất ủy khuất cho nàng, nhưng là ta vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân!”

Ta nhìn hắn, giờ phút này hắn mặt chiến bào đen, mái tóc đen dài bay bay phiêu dật anh tuấn cực kì, nhưng mà ta lại không thể thốt ra nổi một từ tán dương hay khen ngợi.

Ta không biết nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, sợ lời nói ra sẽ giống với những lời trong quá khứ.

Chung quanh bỗng chốc lặng im, không khí dường như càng quạnh quẽ.

Nguyễn Dương tự trách bản thân, nét mặt trở nên dè dặt cẩn trọng, đột nhiên hắn vuôn tay, đem ta ôm chặt vào lòng, xin lỗi: “Mật Nhi, ta không nên để ý những chuyện đó, ta sai rồi.”

Hắn có cái gì sai?

Ta mờ mịt nhìn hắn, lỗi của hắn ở chỗ, hắn đã có mặt trong tất cả các kiếp luân hồi của ta trong khi ta (ý nói Hạ Mật của kiếp này ấy) lại không có ở đó. Làm sao ta có thể trách hắn đây?

“Không cần nhìn ta như vậy!” Nguyễn Dương đưa tay che lại đôi mắt ta, môi nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi ta, “Mật Nhi, muốn nói cái gì thì cứ nói đi, chúng ta sẽ ở cùng nhau cả đời, ta không muốn nàng luôn dùng nét mặt muốn nói lại thôi ấy với ta. Cảm giác ấy càng khiến ta uể oải hơn cả cảm giác ghen tỵ!”

Ta ừ một tiếng, nói với hắn: “Ta vừa suy nghĩ, sau này sẽ không nói lại những lời như ban nãy nữa (ý là mấy lời tán dương ấy)! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy không có cách nào khiến ta ngưng nói những lời sùng bái ấy với chàng được, cho nên ta cũng không có định sau này đối với chàng muốn nói lại thôi!”

Bóng nước trôi theo dòng chảy mà đi, không gian im ắng, nét mặt Nguyễn Dương rất rối rắm, có chút dở khóc dở cười, lần đầu tiên khô cằn an ủi ta: “Nàng nghĩ như vậy cũng rất tốt!”

Ta ngắt lời hắn, tiếp tục nói: “Bởi vì chàng là người trong lòng ta, ta mới có thể nói ra những lời này, dù cho kiếp trước có như thế nào nhưng nơi ta và chàng đang sống chính là kiếp này, dù cho kiếp trước ta có đến với ai thì cũng liên quan gì đến kiếp này cả, tình cảm của ta với chàng trong kiếp này là chân thành, xuất phát từ tận sâu tim ta. Sống cho hiện tại và tương lai chứ, nên chỉ cần quan tâm tình cảm của ta hiện tại và tương lai là được, không cho phép chàng bận tâm về quá khứ nữa!”

Ta tha thiết nhìn Nguyễn Dương.

Quả nhiên một lát sau, trên mặt hắn dần hiện lên sự xấu hổ, hắn nắm tay ta, hướng ta xin lỗi: “Mật Nhi, ta thật nông cạn!”

Ta lập tức hào phóng tha thứ cho hắn, ai, tình thương trong trái tim thẹn thùng của ta trỗi dậy, rốt cuộc là chàng còn có thể khiến ta trở nên không giống bản thân thường ngày thêm bao nhiêu lần nữa nha!

Hôm nay, đại điện Nam Hải phá lệ âm trầm. Ta cùng Nguyễn Dương dạo qua một vòng, kỳ quái, một bóng người cũng không có.

“Đến điện Thánh bối đi!” Nguyễn Dương kéo ta đi, cũng không quản xem ta có nghe hay không, túm ta như túm rối, một đường hùng hùng hổ hổ đạp nước mà đi, cho đến khi thấy được bóng dáng điện Thánh bối phía xa xa, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ta thấy đại điện Thánh bối ở phía trước có chi chít thị vệ dàn trận, chờ xuất phát.

Mà Vị Đán mặc trường bào tím thêu hoa văn rồng, đang banh mặt, đôi mắt âm trầm nhìn về phía trước, ta nhìn xung quanh, lập tức vui vẻ đứng lên, túm lấy tay áo Nguyễn Dương hớn hở nớ: “Là Nhật Tây, hắn đến Nam Hải thăm ta!”

Ta là thiệt tình thích người anh em Nhật Tây này, từ lúc đến Nam Hải tới nay, ta thật nhớ hắn và Tiểu Cửu.

Nguyễn Dương hơi hơi ngẩn người, thở dài nói: “Quả nhiên đã thay đổi là thay đổi tất cả, ta tưởng rằng người đến là Đình Ngọ!”

Ta tò mò hỏi: “Trong quá khứ, Đình Ngọ là bạn thân của ta sao?”

Nguyễn Dương ừ một tiếng, có chút rầu rĩ nói: “Khi đó nàng và Vị Đán giận nhau, trong cơn thịnh nộ, Vị Đán nạp một nữ tử khác làm thiếp, Đình Ngọ hôm đó không biết lại rối rắm cái gì, tìm nàng nói chuyện, đem sự tình xấu càng thêm xấu, Đình Ngọ vì thế rất là áy náy, một mình đi xử lý nữ tử kia thay nàng, Vị Đán vì thế mà ầm ĩ với nàng thêm một trận, điều cuối cùng ta thấy là nàng giận dỗi tự hủy long cân rồi nhảy vào thánh bối, hồn phách thất lạc không biết tung tích… Vì vậy mà Đình Ngọ tự phạt mình, tạo kết giới tự nhốt trăm năm!”

Quả thực là khác người, người khác nhảy vực, ta thì nhảy vỏ sò, tốt xấu gì cũng coi như là có chút đột phá! Ta hiểu ra một chút, nghĩ lại mà cảm thấy sợ, cực kì thành khẩn cảm kích Nguyễn Dương: “Cám ơn chàng không ngại khổ cực đến tìm ta suốt bao nhiêu kiếp như vậy, ta cảm thấy như bây giờ là tốt nhất!”

Nguyễn Dương ‘a’ một tiếng, hình như cũng giống như ta nghĩ lại mà sợ, hắn nắm chặt tay ta, niệm chú quang thu lại kết giới, ta thấy Nhật Tây đang tranh cãi cùng Vị Đán, đột nhiên hai người đều quay lại nhìn vào ta, mắt Nhật Tây dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt nhau của Nguyễn Dương và ta, cả trong con ngươi lẫn nét mặt đều là khó tin.

“Hạ Mật, muội cùng hoàng thúc, muội cùng Đại Hoàng huynh… Các người…” Nhật Tây đáng thương, đã hoàn toàn bị tình huống trước mắt làm cho rối loạn.

Trên mặt Vị Đán như có ngàn lớp băng sương, lạnh lùng mà ẩn nhẫn, từ lúc thấy ta, tầm mắt hắn không di chuyển nữa, bộ dạng giống như sắp muốn lấy mạng ta vậy.

Nguyễn Dương thản nhiên nghênh đón tầm mắt hắn, tay hắn và tay ta nắm càng thêm chặt, sau đó hắn vung tay áo bước lên một bước che trước người ta, bàn tay khẽ mở ra, mỉm cười nói: “Đa tạ long nguyên, vật về chũ cũ!” (long nguyên này là hồi xưa Vị Đán cho Hạ Mật đó các nàng)

Vị Đán dường như tức giận đến không nhẹ, lúc giơ tay tiếp nhận lấy long nguyên trong tay Nguyễn Dương, ta thấy tay hắn đang run rẩy.

Nhật Tây vừa ngây ngốc vừa sợ hãi: “Đại Hoàng huynh, khối long nguyên này sao lại nằm trong tay Hoàng thúc?”

Thật sự là ‘không mở bình sao biết trong bình có gì’ [*], Vị Đán đang nén giận, nghe Nhật Tây nối xong, lập tức đem ánh mắt thù hận tập trung lại trên người ta, ánh mắt kia tức giận đến tột độ, ta chột dạ lùi về phía sau Nguyễn Dương, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc là Nguyễn Dương lấy long nguyên của Vị Đán từ khi nào.

[*] Có nghĩa là phải tìm hiểu mới biết được sự thật.

Chẳng lẽ là lúc chúng ta đang hôn nhau nồng nhiệt? Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt của Nguyễn Dương quét qua ta một cái, khóe miệng khẽ nâng đầy ý cười, ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ xát ngón út của ta.

Vị Đán nhận lấy long nguyên cũng không nuốt vào, lại vung tay ném nó về phía sau, bộ dáng vô cùng kiêu căng, nói: “Mảnh long nguyên này dính bẩn, ta không cần, vứt cho ngươi!”

(Tên Vị Đán này mấy kiếp trước kiếp nào cũng có được Hạ Mật mà không lần nào biết giữ, lần nào cũng khiến Mật Mật tổn thương, nên lần này báo ứng rồi. Hừ hừ.)

Lúc này ta mới thấy Hạ nhị nhi đằng sau Vị Đán, qua một buổi tối, nét mặt nàng ta cũng thay đổi, toàn bộ là quyến rũ cùng phong tình, mặt mày lúc nào cũng tràn đầy nét cười, nhìn thấy Vị Đán quăng lòng nguyên của hắn, nàng ta kinh hỉ đan xen nhiều cảm xúc, tay tiếp được long nguyên lập tức nhét ngay vào miệng.

Nguyễn Dương quay đầu lại, hỏi ta: “Là nàng ta? Hình dáng giống nàng, hình rồng màu đỏ không sừng?”

Vị Đán nheo nheo ánh mắt, hiển nhiên đã sắp bùng nổ.

Ta cũng cảm thấy Nguyễn Dương hỏi câu này thật sự là đang bao che khuyết điểm, giống như là ở nơi này ta không chiếm được sủng ái của Vị Đán, kéo xã hội đen là hắn đến đánh tiểu tam tơi bời.

Ta cảm thấy gò má ta đang run rẩy vô cùng lợi hại.

Nguyễn Dương lại ôn nhu hỏi ta: “Nàng xem, có phải nàng đã từng thấy con rồng ngọc kia ở đâu rồi đúng không?” Hắn giống như tùy ý nâng tay, hơi hơi phất phất, Hạ nhị nhi lập tức bị vầng sáng vàng kim bao vây siết chặt, bên trong vầng sáng hiện ra một con rồng nhỏ không sừng đang giãy dụa, răng nhọn chĩa ra như răng của loài cá ăn thịt người, ánh mắt hung lệ tàn bạo.

Móng vuốt nàng ta vẫn không quên sống chết chụp lấy mảnh long nguyên của Vị Đán.

Ta liếc mắt một cái liền nhận ra, vừa muốn nói chuyện thì Nhật Tây đã kêu to lên: “Hạ Mật, đây chẳng phải là thứ đã ăn Nghêu nhỏ đó sao?”

Hắn đứng đằng trước ta, chỉ ra và xác nhận, làm cho ta bớt xấu hổ không ít, ta nhìn hắn cười cảm kích, khóe miệng Nhật Tây lập tức cười tươi, dường như đã hiểu ý tứ của ta.

Nguyễn Dương được xác nhận, lập tức phóng ra thanh tiểu kiếm ôn nhu của hắn, phóng thẳng đến Hạ nhị nhi.

Trong cả hải vực này, không cần nói tới thủy tộc, ngay cả Long tộc cũng e ngại uy áp của thanh kiếm đó, Hạ nhị nhi nức nở một tiếng, giãy dụa trốn vào chỗ Vị Đán.

“Vị Đán, tránh một chút, để ta thu phục con giao long ma vực này!” Nguyễn Dương hướng Vị Đán tùy ý vẫy vẫy tay, bộ dáng kia thật tùy ý, ngữ khí kia thật nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang nói: Vị Đán, bảo này, tránh một chút, để ta giúp ngươi bắn nát bét con sâu lông này đi thôi ~

“Nguyễn Dương, chớ khinh người quá đáng, nếu ngươi bất mãn với bổn vương thì trực tiếp khiêu khích, cần gì xuống tay với nữ nhân của bổn vương!” Gân xanh trên trán Vị Đán bạo phát, ‘âm’ một tiếng, rút ra linh kiếm huyền ngọc ở bên hông, kiếm trong tay hắn run nhè nhẹ, ta cảm thấy không phải nó e ngại tiểu kiếm kia, mà là hoàn toàn bị áp chế bởi khí thế của Nguyễn Dương.

Ta nhịn không được dùng ánh sùng bái liếc xéo Nguyễn Dương, thật sự là đáng để sùng bái mà.

Nguyễn Dương tựa hồ thật kinh ngạc, tay áo dài vung lên đem Hạ nhị nhi nhốt chặt lại, thuận tay thu kiếm vào trong tay, vô cùng tao nhã giải thích với Vị Đán: “Ngươi đã bị nàng ta lừa bịp, nàng ta là sủng vật của ma thần Tây Vực, sừng rồng không dài ra được, dựa vào việc ăn long nguyên của Long tộc mà tu luyện, ma thần đưa nàng ta tới, vốn chính là có tà tâm, ngươi lại đem long nguyên của ăn cho nàng ta ăn, quả thực chính là tự chui đầu vô lưới!”

Vị Đán cau mày, kiếm trong tay thủy chung vẫn không buông xuống.

Nhưng Nhật Tây lại vô cùng lo lắng khuyên hắn: “Đại Hoàng huynh, lời Hoàng thúc nói có vẻ rất đúng, trên chữ ‘sắc’ là cây đao [*], hoàng huynh chớ vì ta nàng lớn lên giống Hạ Mật, liền lơi lỏng cảnh giác với nàng ta…”

[*] Ý nói sắc đẹp gây họa.

Ngao… Nhật Tây thật sự là đứa nhỏ đáng yêu, hắn nói như vậy, ta thấy mặt Vị Đán sắp đen như than rồi.

Ta kéo tay áo Nhật Tây, kéo rồi lại kéo, hắn vẫn ngốc ngốc hỏi ta: “Hạ Mật, không phải muội cũng rất để ý Đại hoàng huynh sao, muội cũng qua khuyên nhủ huynh ấy đi! Sao muội lại tùy ý để huynh ấy nạp một nữ tử khác như vậy?”

“…” Ta dại ra, bị ánh mắt hung mãnh của Vị Đán chém một đao lại một đao.

“Ôi, Đại Hoàng huynh, hai người sao lại thế này, nếu ta là huynh, ta sẽ không nạp thêm một nữ tử nào khác, rốt cuộc Hoàng huynh còn có bao nhiêu ham thích vô cớ nữa! Huynh có một Hạ Mật rồi còn không an tâm sao, nếu là ta khẳng định là sẽ toàn tâm thỏa mãn!” Nhật Tây thấy Vị Đán nãy giờ vẫn không nói gì, cũng tức giận lên.

Ôi trời ơi, những lời nói này, so với lựu đạn còn có uy lực hơn!

Ta vỗ trán, đứa nhỏ này không thể nói ít vài câu sao?

“Nhật Tây, ngươi nghĩ sai rồi, người trong lòng Mật nhi là ta! Hôm qua chúng ta đã bái lạy thiên địa, kết thành vợ chồng!” Nguyễn Dương nghiêm trang giải thích với Nhật Tây.

“A? A! Không thể nào… Gà mái giờ biến thành vịt ư!” Nhật Tây dại mặt ra.

“Câm miệng!” Mặt Vị Đán xanh mét, kiếm trong tay kịch liệt run lên, dùng tư thế mãnh hổ vồ mồi, trực tiếp vồ tới Nguyễn Dương.

Nguyễn Dương lui một bước, thở dài né kiếm của Vị Đán, khuyên hắn: “Được rồi, đừng náo loạn!”

Vị Đán tức đỏ mắt, nuốt thanh kiếm tím vào người, hóa thành nguyên hình, thét dài một tiếng, dùng tư thế như sét giáng mà chém tới.

Nhật Tây chỉ vào Vị Đán, lắp bắp hỏi ta: “Hắn, hắn đây là yêu con giao long kia bao nhiêu hả! Đây hoàn toàn là liều mạng xông lên đó!”

Rốt cuộc cũng là tay chân tình thâm, giờ phút này, Nhật Tây hoàn toàn không còn bộ dáng chế nhạo đùa giỡn như mọi khi nữa, khắp mặt tràn đầy lo lắng, ta thấy hắn vận linh khí, dường như cũng muốn hóa thành nguyên hình lao vào chiến đấu.

Hai vị Long thần giao chiến, âm thanh vâng rền tận trời, mọi âm thanh khác đều bị nhạt nhòa, mặt Nhật Tây càng thêm khó coi, vài lần muốn thử lao vào dò xét, ta nhìn thật không đành lòng, hơi hơi cất giọng khuyên giải Nhật Tây: “Ngươi yên tâm đi, Nguyễn Dương bản lĩnh lớn, lại là trưởng bối, sẽ nhường Vị Đán!”

“Hạ Mật, nàng dám xem thường ta như thế!” Ta bị tiếng hô của Vị Đán làm cho hoảng sợ và kinh ngạc, uốn éo đầu nhìn lại, thấy hắn tức giận đến nỗi vảy rồng dựng đứng hết lên: “Hôm nay, bổn vương sẽ khiến nàng suốt đời khó quên!”

Mắt rồng của hắn mở cực lớn, vô cùng hung lệ liếc nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi nói với Nguyễn Dương: “Nguyễn Dương, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng! Ngươi cũng không cần nhường, đến đây đi!”

Nguyễn Dương lộ ra nét mặt ‘không thể không quan tâm’, đạp cành hoa, tà tà bay một bước, lại ôn hòa có lễ đau khổ khuyên hắn: “Ta sẽ không tiếp chiêu của ngươi, chớ để hao tinh lực!”

Vị Đán nổi giận, luống cuống du động, một vầng sáng chói lòa bao quanh hắn, Nhật Tây cả kinh chửi ầm lên: “Đại Hoàng huynh, ngươi đã buông tha long nguyên còn muốn tranh cái loại mặt mũi vô vị này sao, đáng giá sao, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!”

Nhật Tây luôn luôn sợ hãi vị đại ca này của hắn, mọi lời nói trước giờ đều cung kính, những lời phản bác cũng không dám cao giọng mà nói, thô lỗ mắng to như lần này, hiển nhiên là tức giận đến cực điểm.

Ngay cả ngăn cản ta cũng không ngăn được hắn, chỉ thấy Nhật Tây hóa thành long thần màu vàng kim, trực tiếp xông vào, Vị Đán bị hắn quấn quít lấy tức giận không thôi, tức giận đến nỗi dùng móng vuốt nắm người hắn: “Cút ngay, nếu ngươi vẫn cứ dây dưa, ta liền cắn đứt long cân của ngươi!”

Nhật Tây đỏ mắt, nhất quyết không về.

Ta thấy Vị Đán thật sự tức giận, sợ hắn sẽ cắn long cân của Nhật Tây, hét lên một tiếng, cũng biến thành hình rồng, bơi ra ngoài.

Còn chưa bơi tới trước mặt bọn họ, ta liền cảm thấy quyết định này của ta là triệt để sai lầm.

“Mật Nhi, an tâm, Nhật Tây sẽ không bị thương!” Ta thấy Nguyễn Dương tay cầm thanh tiểu kiếm, thẳng tắp phóng vào trong miệng Vị Đán, chống đỡ giữa hai hàm răng rồng của hắn, cũng chống đỡ luôn dòng nước miếng chảy ròng ròng, cười toe tóe.

Nhật Tây ở trong không cương cứng một chút, sau đó yên lặng xoay người, giả chết nhìn ta chớp mắt.

“Nguyễn Dương, bổn vương muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, hồn phi phách tán!” Vị Đán thẹn quá thành giận, phun nước miếng hàm hàm hồ hồ nguyền rủa, móng vuốt ở không trung liều mạng cong lên.

Nguyễn Dương bình tĩnh nhìn, mái tóc dài trong nước bay bay, con ngươi đen vô cùng bình thản, cả người tựa hồ tỏa ra một vầng sáng thánh khiết rực rỡ, ta vừa thấy hắn như vậy, liền nhịn không được thở dài cho Vị Đán, quả nhiên chỉ chốc lát sau, ta nghe hắn vô cùng ôn hòa khuyên Vị Đán: “Ta buông kiếm, ngươi ngoan ngoãn không cắn người, nhé?”

Cái giọng này giồng hệt như đang huấn luyện thú nuôi, ta chống đỡ không được, cùng Nhật Tây phi thường có ăn ý nhìn nhau quấn đuôi cô nín cười, nhưng rồi cũng nhịn không được, hai chúng ta đồng thời phun miệng mà cười.

Này anh bạn ương ngạnh à, đã bao giờ mất mặt vậy chưa?

Phỏng chừng là muốn tự sát đến nơi rồi.

Ta cùng Nhật Tây rất có ăn ý làm bộ như nhìn không thấy, quyết định sóng vai bay trở về, Nhật Tây đi tới bên cạnh ta, cùng ta nhỏ giọng thương lượng: “Chết thì không chết được, nhưng mà ta cảm thấy như vậy cũng quá tàn nhẫn!”

Ta ừ một tiếng, đồng tình tự đáy lòng.

Ngày hôm qua lúc Nguyễn Dương dùng vẻ mặt ôn nhu bảo sẽ quay về giúp đỡ Vị Đán, ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.

“Được rồi, ta tạm thời tin tưởng ngươi không còn muốn cắn ta nữa, ta thu kiếm trước!” Thậm chí Nguyễn Dương còn thân thiện cười cười với Vị Đán, ta nhịn không được lén nhìn Vị Đán, vẻ mặt của hắn vừa thẹn giận lại phẫn hận, trong ánh mắt có sự u oán ác độc.

Nguyễn Dương thu kiếm, lại nói: “Ngươi hãy bình tĩnh lại, bình tĩnh nghe ta nói, ta tin ngươi có lòng với Hạ Mật, cho nên nói thật với người, long cân của giao long ma vực này, phải thu hồi…”

Thật kì tích Vị Đán không làm loạn nữa, ngược lại nhẹ nhàng xoay tròn, hóa thành hình người, ta thấy hai bên khóe miệng hắn đều vương tơ máu, phỏng chừng là bị tiểu kiếm kia làm cho nứt ra rồi, thật sự nhìn cũng đau giùm hắn.

“Đánh long cân của nàng ta, có liên quan gì đến Hạ Mật?” Ánh mắt Vị Đán nhấp nháy, nói đến hai chữ Hạ Mật, lé mắt liếc ta một cái, cái liếc mắt kia thật sự là tràn ngập oán hận, quả nhiên hắn nghiến răng nghiến lợi phẫn hận: “Ngươi cho là Nam Hải của bổn vương không có giống cái, thật sự vô vị như vậy, sẽ vì một nữ tử không cùng một loài với ta mà lo lắng?”

Nguyễn Dương thấy hắn bình tĩnh trở lại, thoáng thả lỏng, thu tiểu kiếm vào trong tay áo, nói: “Cái gì cũng có nguyên nhân, không nên nhiều lời, chính là Hạ Mật cần long cân này, nếu không có long cân này, cũng không có Hạ Mật của hiện tại!”

A, thì ra Nguyễn Dương kiên trì trở về, là bởi vì ta … Ta nhớ bản thân lúc trước là nhờ long cân màu đỏ đó mới có thể tu thành hình rồng hiện tại. Nguyễn Dương đã từng nói qua với ta, bây giờ gắn kết lại hết thảy, thì ra ta khó mọc sừng là vì long cân của giao long, khó trách hình dạng không quá giồng với nguyên hình Long tộc.

“Nếu như ngươi đối Hạ Mật vẫn có lòng trân trọng như cũ, vậy thì không nên ngăn cản ta nữa!” Nguyễn Dương nói rất thẳng thắn, dường như đã ở quan sát nét mặt Vị Đán kĩ càng: “Dù sao ta cũng phải diệt trừ giao long rắp tâm hại người kia!”

Nét mặt Vị Đán bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, đôi mắt sâu không thấy đáy, dường như có thể nhìn ra cái gì quái dị trên người ta vậy, hồi lâu sau hắn hơi hơi nghiêng mặt đi hỏi Nguyễn Dương: “Ta có một chuyện không rõ!”

Nguyễn Dương ý bảo hắn tiếp tục.

Vị Đán nói: “Năm xưa, bổn vương có nhờ mẫu hậu tính toán, quẻ của mẫu hậu nói rằng ta và Hạ Mật có dây tơ hồng gắn kết, có duyên vợ chồng, tuy có kiếp nạn, nhưng chung quy sẽ tu thành chính quả, bổn vương không tin, lấy thiên nhã ra xem, quả nhiên cùng Hạ Mật tơ hồng nhân duyên…”

Ta kinh ngạc nhìn thoáng qua Vị Đán, lúc đầu hẳn là hắn thật không vừa lòng ta đi, ta cảm thấy lần nào hắn cũng giết chết hết cảm xúc của ta, bạn hữu này che giấu cũng thật giỏi, suốt một đường đến Nam Hải đều sỉ nhục ta, trên thực tế cũng là vì nguyên nhân đó nha.

Vị Đán tiếp nhận ánh mắt ta, mày hơi hơi cau, ánh mắt dường như có chút thất lạc, một hồi lâu sau hắn dời tầm mắt. Kỳ thực hắn cũng là một long thần quyền lực to lớn, ương ngạnh kiêu ngạo, có thể xem như là một nam tử anh tuấn cao cao tại thượng, nếu không có Nguyễn Dương xuất hiện, có lẽ ta sẽ giống như những kiếp trước, thích hắn rồi tiếp tục chịu ngược đãi?

“Bổn vương không cần biết về sau tơ hồng của bổn vương và nàng có tiếp tục buộc vào nhau không, nhưng điều khiến bổn vương cảm thấy tò mò là, ngày càng dài, dây tơ hồng kia ngày càng nhạt màu, vốn tưởng rằng là vì nàng khuyết thiếu long nguyên cho nên mệnh số chưa định, nhưng mà, ở chung thời gian càng dài, bổn vương liền càng cảm thấy việc này phát sinh kỳ quái, hôm nay nhìn lại, lại có thể thấy dây tơ hồng buộc trên tay nàng đỏ rực như lửa…”

Vị Đán ngừng lại, mắt nặng nề nhìn về phía Nguyễn Dương, cười lạnh: “Nhưng mà, vì sao đầu kia của sợi dây lại buộc ở cổ tay Nguyễn Dương?”

Hắn nói như vậy, Nhật Tây lập tức niệm chú mở thiên nhãn, vừa nhìn thấy mặt hắn cũng trầm xuống.

Ta nâng tay, cũng bắt chước niệm chú, Nguyễn Dương mỉm cười, nắm tay ta khóa lại trong lòng bàn tay hắn, thấp giọng cười ta: “Thân thể nàng còn nhỏ, không mở thiên nhãn nhìn được đâu!” Tay hắn năm tay ta phát ra một vầng sáng, nhìn qua vầng sáng đó, quả nhiên có một sợi tơ hồng đỏ tươi buộc vào hai tay của chúng ta.

“Thật sự có nha!” Ta vui vẻ không nói nên lời, mặt mày hớn hở nhìn Nguyễn Dương: “Buộc chặt như vậy, cả đời cũng trốn không thoát khỏi ta!”

Nguyễn Dương dịu dàng nhìn ta, đôi mắt tràn đầy những yêu thương thẳm sâu.

“Hừ, buộc cái gì, sợ dây này là chuyển chỗ!” Vị Đán ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Nguyễn Dương, đôi mắt nheo lại, lúc nhìn về phía dây tơ hồng buộc ở cổ tay ta và Nguyễn Dương, ánh mắt hắn hơi hơi bị đè nén, nét mặt có chút không cam lòng, nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn dời tầm mắt, lạnh lùng hướng tới Nguyễn Dương nói: “Ngươi còn chưa cho ta lời giải thích!”

Nguyễn Dương trầm tư một lát, chậm rãi giải thích choVị Đán: “Giống như cá lớn nuốt cá bé, đây cũng giống đạo lý sinh tồn thôi, tương đối mà nói, so với ngươi ta có khả nằng bào vệ Hạ Mật hơn, càng thích hợp Hạ Mật hơn, cho nên dây tơ hồng này chuyển đổi vị trí, như thế mà thôi!”

Lời này nói ra quả thực rất có tiêu chuẩn, ta lập tức giơ gương mặt đần độn của ta nhìn về phía Nguyễn Dương, ánh mắt nhiệt liệt sùng bái.

Lời giải thích này của Nguyễn Dương, Vị Đán hiển nhiên rất là bất mãn, ta thấy hắn sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên cuồng ngạo cười ha hả, cười đến thở hổn hển, nói: “Là, cá lớn nuốt cá bé… Bổn vương sớm nên hiểu rõ! Việc đã đến nước này, bổn vương hiểu rõ nên làm như thế nào!”

Dường như hắn nhận ra điều gì, đôi mắt đen nhìn ta chăm chú thật lâu, đột nhiên hắn xoay người sang chỗ khác, sải bước đến gần Hạ nhị nhi.

Hạ nhị nhi run rẩy lui người, sớm đã không còn bộ dạng hung hãn ác độc, móng vuốt vẫn như cũ cầm lấy mảnh long nguyên của Vị Đán, mảnh long nguyên lánh ánh sáng mê người vô cùng, nhưng mà thấy được lại ăn không được, thấy Vị Đán đi tới, đôi mắt nàng ta ngầng ngậng nước.

Vị Đán trầm mặc một lát, nói với nàng ta: “Long nguyên của bổn vương đã cho đi thì không lấy lại, tặng cho ngươi thì chính là của ngươi!”

Hạ nhị tử run rẩy cổ họng hỏi Vị Đán: “Ta và Hạ Mật, chàng thích ai?”

Chẳng những là ta, ngay cả Vị Đán cũng ngây ngẩn cả người, ta vốn tưởng con rồng ngọc này tiếp cận Vị Đán để tìm cơ hội cắn nuốt long nguyên của hắn, nhưng vào lúc sắp chết này lại nghe nàng ta hỏi một câu như thế, đầu ta nhất thời rối thành một đoàn.

Ai da, đây là từ gián điệp chuyển hướng thành thiếu nữ ngôn tình sao!

“Không thích ai hết, bổn vương chán ghét nhất là giống cái không thể nắm giữ và khống chế được trong tay, cả hai người các ngươi đều vậy, huống hồ thân thể không trọn vẹn cũng không xinh đẹp, cho nên, cả hai người các ngươi bổn vương đều căm hận!” Vị Đán không hổ tên chuyên dập nát tâm hồn thiếu nữ, miệng vừa mở lời nào là đả kích tâm hồn lời ấy.

Đương nhiên cô gái già là ta đây nội tâm cứng cỏi, lại có được người ta yêu thực sự, nên có thể thừa nhận loại công kích này.

Đáng thương cho giao long bị nhốt tỏng vầng sáng, kích động đến nổi sắp nhảy lên vồ vào Vị Đán: “Vị Đán ngươi gạt ta, ngày hôm qua ngươi còn gọi ta là Tiểu Mật Mật! Cho dù là làm thế thân của Hạ Mật, ngươi cũng không thể gọi đa tình ôn nhu như thế, ngươi quên rồi sao?”

Vị Đán mặt đỏ tai hồng, khắp người hóa đá.

“…” Ta ho một tiếng, nhìn về phía Nguyễn Dương đang cười đến thánh khiết, đây thực chất bộ mặt thánh phụ muốn trả thù xã hội nha.

Nhật Tây cũng ho khan một tiếng, cười mỉm, dùng khẩu hình mấp máy với ta: Tiểu Mật Mật.

Ánh mắt Nguyễn Dương càng thêm tinh thuần, tươi cười càng thêm thánh khiết, hắn dứt khoát thả bàn tay ta ra, bước qua phía Hạ nhị nhi.

Hạ nhị nhi hét rầm lên, nhắm mắt lại mắng Vị Đán: “Vị Đán, ta khinh thường ngươi, không có dũng khí bày tỏ tình yêu, lại không có năng lực đoạt lại nàng…”

“Cũng không có dũng khí thừa nhận gọi ta là… Tiểu Mật Mật…” Thanh âm của nàng ta càng nhỏ bé yếu ớt, bởi vì Vị Đán đã gắt gao bóp chặt cổ nàng, đầu ngón tay hắn bắn ra luồng sáng mạnh mẽ, bước chân Nguyễn Dương dừng một chút, một lát sau, từ đâu ngón tay hắn bắn ra một vầng sáng tím cắt ngang qua cổ Hạ nhị nhi, nơi bị bàn tay Vị Đán bóp chặt.

Luồng sáng kia cắt con giao long ra thành vài đoạn.

Nguyễn Dương đứng ở nơi đó, Vị Đán lảo đảo một bước, xoay người bay lên cao, vung tay phóng ra một vầng sáng nghiền nát thi thể của giao long rồi nhìn ta cười hung tợn.

“Bổn vương đã quên nói cho ngươi, Nguyễn Dương, cho tới bây giờ bổn vương cũng không biết hai từ ‘thành toàn’ viết như thế nào, cứ cho là cá lớn nuốt cá bé, thứ thịt mà bổn vương không đoạt được, ngươi cũng sẽ ăn không xong!”

… Cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua vẻ mặt này của Vị Đán, quả thực chính là bộ mặt trả thù xã hội tàn bạo.

Nhìn hắn tươi cười thế kia, quả thực là biến thái đến cực cùng.

“Vị Đán, vì sao phải đem long cân bóp nát, huynh điên rồi!” Nhật Tây nhảy ra khiển trách hắn.

Vị Đán cười hai tiếng, khiêu khích nhìn về phía Nguyễn Dương vẫn đang lẳng lặng trầm tư đưa lưng về phía hắn, nói: “Nếu như muốn ra tay, liền đến đây đi, bổn vương không sợ ngươi!”

Nguyễn Dương vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nói một tiếng.

Một lúc lâu sau, ta nghe thấy hắn nhàn nhạt phản bác Vị Đán: “Ta không ra tay, bởi vì ta không tức giận!”

Ta nghe được gò má đều run rẩy, cái con vịt Nguyễn Dương đáng chết này, cái tính mạnh miệng ấy tới khi nào mới bỏ được hả? Không tức giận, không tức giận mới là lạ, nếu tâm bình khí hòa thì sẽ không dùng cái giọng này!

Vị Đán ngẩn người, lại cười lạnh: “Thì ra long cân đối với Hạ Mật cũng không có bao nhiêu tác dụng!”

Nguyễn Dương chậm rãi xoay người lại, mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không, rất quan trọng, không có long cân, Hạ Mật vĩnh viễn chỉ là một con tôm, không thể trở thành hình rồng được, sống không quá trăm năm, có lẽ chỉ có ngắn ngủn mười năm… Mặc dù cơ thể có tiên cơ cũng là uổng công!”

Vị Đán không nói, ánh mắt gắt gao nhìn ta, hồi lâu sau nói: “Ý của ngươi là, nàng căn nguyên không phải Long tộc… Mà long cân kia chính là thứ giúp nàng tu thành hình rồng?”

Nguyễn Dương cười đạm bạc gật đầu.

Hắn càng lạnh nhạt, ta càng sợ hãi.

Quả nhiên, Vị Đán lại kích hắn: “Xem ra ngươi cũng không coi trọng Hạ Mật là mấy!”

Nguyễn Dương mỉm cười phản bác hắn: “Cũng không phải, ta rất coi trọng Hạ Mật, không tức giận, là vì trên đời này không phải chỉ có giao long mới có long cân, chẳng phải trong cơ thể ngươi cũng có một cái đó sao?”

Hết chương 45.