Chương 43: Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn - Quyển 2 Chương 42

Vị Đán tức giận túm lấy cổ ta, trực tiếp quăng vào trong xe ngựa.

Tiếc rằng, mãi cho đến lúc đi, ta không hề nhìn thấy Nhật Tây.

Nam Hải rất xinh đẹp, ta ghé vào trên cửa xe ngó nghiêng nhìn khắp nơi.

Tên Vị Đán thân to chân dài ngồi choáng hết cả xe, không gian trong xe trở nên cực kì chật chội, ta đành phải ép người sát vách mới có thể thở.

Ngồi co rúm lâu như vậy khiến tay chân ta đã tê rần.

Sau khi tiến vào địa bàn Nam Hải, hắn oán hận nhìn chằm chằm vào ta rồi đột nhiên nói:

“Ta luôn luôn chờ nàng mở miệng cầu xin ta, nàng cũng thật cốt khí, ngồi co rúm ở chỗ này mà không rên một tiếng!”

“…” Ngực ta bắt đầu buồn bực.

Qua một hồi lâu, ta mới ảo não nói với hắn: “Ta nghĩ rằng có cầu ngươi cũng không mấy hữu dụng, nếu sớm biết ngươi chờ ta mở miệng thì ngay từ đầu ta đã cầu xin tha thứ!”

“Hừ!” Sắc mặt hắn hơi hòa hoãn lại một chút, chân dãn ra, nhắm hai mắt lại, tiếp tục không để ý đến ta.

Lúc đặt chân vào đại điện Nam Hải, ta bắt đầu cảm thấy nơi này quả thực còn hoa lệ uy vũ hơn Long Cung nhiều. Tường được nạm bằng bạch ngọc sáng rực, trần nhà cao vút nhìn không thấy đỉnh, ta đứng dưới đại môn nhìn lên đầy ngưỡng mộ, chợt cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

“Oa, nơi này thật lớn…” Ta vừa đi vừa tán thưởng.

Vị Đán từ lúc trở về đến giờ liền thả lỏng người, cái gương mặt trả thù xã hội kia tự nhiên cũng dẹp xuống, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười. Thấy ta tán thưởng, hắn liếc mắt cười cười nói: “Nàng thích là tốt rồi!”

Bên trong đại điện có vô số mỹ tì, xếp thành hơn mười hàng, quần áo hoa lệ, dung mạo xinh đẹp, tất cả đều đạt chuẩn thần tiên tỷ tỷ.

Ta nhịn không được lại “oa” một tiếng, quay đầu sùng bái nhìn Vị Đán.

Vị Đán bị ta nhìn đến nhíu mày, hung tợn hỏi ta: “Nàng muốn nói cái gì?”

Ta vội vã lắc đầu, hắc hắc cười xấu xa vài tiếng. Lúc trước ta cho rằng hắn thích ta nên mới chịu đựng tính tình cổ quái của ta, hiện tại thấy mỹ nữ đứng đầy cả đại điện, ta cảm thấy mình đã đánh giá cao bản thân rồi.

Hắn muốn dạng mỹ nữ gì chẳng được, cao gầy mập ốm, mỗi ngày một kiểu người, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày mỗi người một vẻ kiểu gì không có.

Thật sự là một nơi hút hồn người ta mà…

Nghĩ đến đây, ta lại nhìn lướt qua đại điện tiếp tục tán thưởng.

Vị Đán nhìn thấy biểu hiện của ta thì cực kì bất mãn, đi đến lôi kéo tay ta mà nói: “Nàng đang nghĩ cái gì?”

Ta hắc hắc hướng hắn chớp chớp mắt, nhìn hắn rồi dựng thẳng ngón tay cái, mặt hắn lập tức đen sì, tay bỗng chốc xiết chặt, quay đầu đi, có chút phiền muộn ra lệnh cho quản sự: “Lệnh cho chúng hiện rõ nguyên hình rồi lui về hậu cung đi! Bổn vương trở về, nơi nơi chật kín thị tì, ngươi làm quản sự thế nào hả?”

Quản sự liền phát hoảng, vội vàng ra hiệu cho các mỹ nữ.

Ta trơ mắt nhìn một màn bi hài kịch ‘gà mái biến thành vịt’ trước mặt, công nghệ phẩu thuật thẫm mỹ của Hàn Quốc gì kia làm sao so được, nếu ngươi như ta trực tiếp nhìn dàn mỹ nữ long lanh bỗng chốc biến thành mực nghêu cua biển thì đảm bảo hai mắt sẽ hư ngay tức thì.

Gương mặt tươi cười của ta lập tức cứng ngắt, Vị Đán lại thoải mái cười một tiếng rồi kéo ta đi vào trong, vừa đi vừa nói: ” Cư dân Nam Hải vốn tôn trọng bề ngoài nên tôm cua mực cá gì cũng chiếu theo hình tượng mỹ nhân ở thế giới loài người mà biến thành, sau này nàng nhìn quen rồi sẽ cảm thấy gương mặt xinh đẹp của nàng kỳ thực không dễ ai có được!”

“…” Ta phản xạ có điều kiện nhấc tay sờ mặt mình, sờ hơn nửa ngày mới tìm thấy giọng nói của bản thân: “Ta, ta cảm thấy bộ dạng ta rất xinh đẹp!”

Vị Đán cười ha hả giống như vừa nghe được cái gì đáng chê cười lắm, kéo ta đối diện với hắn: “Tiểu tôm à, nàng thật sự là hiểu được giá trị bản thân! Kia còn không phải do bổn long vương tẩm bổ tốt sao?”

Hắn cứ tự nhiên xưng hô vô cùng thân thiết làm cho cả người ta run lên.

“Nữ nhân được bổn vương tặng long nguyên làm sao có thể khó coi?”

“Nàng đi theo bổn vương, hấp thụ linh khí Nam Hải, tất nhiên sẽ thoát thai hoán cốt, biến thành mỹ nữ!”

“Nàng không cần dùng ánh mắt cảm kích nhìn bổn vương!”

“…” Ta yên lặng đảo ánh mắt, ấn ấn các đốt ngón tay, hắn hẳn sẽ không biết lúc này ta muốn đập thẳng vào miệng hắn biết bao nhiêu.

Ta là từ trong minh châu Nam Hải phá xác mà ra. Lẽ ra phải đưa ta đến thánh bảo nhanh chóng tu luyện long khí, nhưng mà Vị Đán cứ luôn suy nghĩ cái gì, chần chờ tới tận một tuần sau mới chịu đem ta đi nhìn Nam Hải trấn chi bảo.

Trên đường đi, Vị Đán ngàn căn vạn dặn: có thể nhìn nhưng không nên lại gần.

Ta ừ một tiếng, nhìn hắn dè dặt cẩn trọng nhưng trong lòng không cho là đúng.

Chị đây là người đã từng trải việc đời, sinh vật dưới đáy biển đã xem qua không biết bao nhiêu lần. Quá coi thường chị đây rồi!

Lúc đến gần đại điện đặt Thánh bảo, ta mới hiểu rõ mộng ảo trong nội tâm đứa nhỏ Vị Đán này nhiều cỡ nào.

Toàn bộ đại điện đều được phủ bởi lớp màng được kết từ hàng vạn sợi mỏng như cánh ve, nhìn giống giống như mấy loại cửa trong suốt áp sát đất ở kiếp trước, nhưng mà màng sợi ở nơi này mỏng và nhẵn hơn nhiều, sóng nước chỉ cần hơi phập phồng, từng sợi từng sợi liền rung rung mềm nhẹ.

Ta theo Vị Đán tiến vào trong đại điện, đại điện rộng đến tận cùng, có minh quang vô tận chiếu rọi. Bước thêm một bước ta lại sợ hãi thêm một phần, cảm thấy phía trước sẽ xuất hiện một hắc động vĩ đại, đem mọi thứ xung quanh cắn nuốt sạch sẽ. (Mới nãy ai vừa kêu là Chị đây trải việc đời, đừng coi thường chị vậy không biết =)))Vị Đán đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, có chút ngạc nhiên hỏi ta: “Sao hôm nay nàng yên lặng vậy hả?”

Ta gượng cười, không biết nên hình dung cảm giác vừa sợ hãi vừa không hiểu trong lòng lúc này như thế nào. Vị Đán cũng không đợi ta trả lời, giống như tùy ý đi đến trước mặt ta, nhẹ nhàng cầm tay ta, mặt càng thêm đứng đắn.

“Như vậy, còn sợ hãi không?” Hắn lé mắt kiêu căng ngắm ta, liếc một cái, ho một tiếng, làm như vô tình mà nâng tay ta lên, đặt vào miệng nhẹ nhàng thổi thổi.

Lòng ta chợt sáng như gương.

Đây là mối tình đầu của Vị Đán.

Kiếp trước cộng thêm kiếp này, đã nhìn qua nhiều loại yêu đương tình trường, nhưng hành động thiếu niên ngây ngô của Vị Đán vẫn là thấy lần đầu.

“Cái bộ dáng ngốc này của ngươi, thật khờ!” Ta nhìn cái kiểu đang kiêu ngạo bỗng chốc biến thành Romantic của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, vừa cười vừa trêu hắn.

Vị Đán mặt cứng đờ, thế nhưng không có tức giận mắng ta, hắn chỉ chậm rãi hạ tay xuống, dùng nét mặt cổ quái ngắm ngắm ta, vẫn nắm tay của ta như cũ, dắt ta đến chỗ Thánh bảo.

“Là nơi này! Nàng không nên đến gần quá!” Hắn dẫn ta vào xem, từ lúc vào nội điện trở đi miệng ta không cách nào khép lại nổi.

Cung điện cao rộng như vậy nhưng không có lấy một bóng đèn, tất cả ánh sáng đều từ bên trong vỏ sò mà phát ra, minh quang lấp lánh khắp nội điện, hệt như đom đóm.

“Thật đẹp nha!” Ta bước đến chạm tay vào minh quang, một ít minh quang chạm đến tay ta liền biến mất không dấu vết.

Dưới ánh sáng của minh quang, nét mặt Vị Đán càng thêm nổi bật. Hắn cười nhu hòa một cái rồi đứng lên, đôi mắt sắc bén lấp lánh ánh sáng, nhìn ôn nhu vô cùng.

“Quả nhiên nàng có thể hấp thụ được tinh hoa của Thánh bảo. Mang nàng tới đây thực không sai!” Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ vào chiếc đệm trong điện bảo ta khoanh chân ngồi xuống.

Ta ngồi xuống, học theo Vị Đán tao nhã khoanh chân ngồi xếp bằng, kiếp trước ta không có học giỏi yoga, đời này làm Long nữ, xương cốt vẫn cứng ngắc như trước, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cơ thể ta cứng đơ.

“Ngu ngốc!” Vị Đán run run rẩy rẩy đứng lên, vươn tay ấn hai vai ta, ta tưởng hắn muốn đỡ ta đứng lên, ai biết tay hắn dùng lực, đem ta ấn mạnh xuống đệm.

“Đau đau đau…” Ta ôm chân kêu to.

Hắn đột nhiên cười rộ lên, gương mặt thiếu niên tuấn dật có chút nghịch ngợm: “Nàng xem cái bộ dạng ngu ngốc của nàng đi, có chút nào giống Long tộc chứ!” Ta sáng tỏ, hắn đang trả thù ta lúc nãy mắng hắn ngu đây mà!

Ta bị hắn ấn biết bao đau đớn thống khổ, xoa xoa chân, hận không thể nhổm dậy chạy đi.

Hắn cùng ta mặt đối mặt, khuyên ta: “Muốn làm một nhân tài trong hải tộc sao có thể không chịu khổ? Ta không biết nàng được sinh ra thế nào, dù từ trong minh châu phá xác mà ra, nhưng nàng yếu ớt như vậy, một binh tướng tép riu cũng có thể dễ dàng đả thương nàng, nàng đem thể diện của Long tộc quăng đi chỗ nào?”

Hắn oán giận: “Nàng nếu là tộc khác thì cũng đành thôi, nhưng sao lại cố tình là một con rồng không toàn vẹn chứ!”

“Nàng trời sinh thiếu hụt cũng đành, lại cố tình sinh ra từ Nam Hải của ta…”

Giỡn sao, đứa nhỏ này cứ đứng đó châm chọc, chân chị đây đau đến gần đứt ra rồi! Ta càng nghe càng giận, run lên, thân hóa thành một cái đuôi dài len qua hai tay hắn trốn thoát.

Vừa đi vừa nhìn hắn đầy ác độc: “Tỷ thích bản thân thiếu hụt không trọn vẹn thế đó, tỷ thích làm bại hoại thanh danh Nam Hải đó!”

Đuôi nhỏ ta linh hoạt, bay đi vèo vèo, Vị Đán bị ta bất ngờ biến thân làm loạn liền phát hoảng, phục hồi tinh thần lại, giận dữ cười, đạp mây bay đi bắt ta, chụp được cái đuôi liền nhéo, oán hận uy hiếp ta: “Hả? Nàng thực dám làm phản!”

Ôi, sắc mặt dữ tợn đã trở lại.

Hắn trực tiếp dùng cái lồng bắt ta lại, đem ta gắn vào cái đệm phía trước.

“Nàng ở lại đây 12 canh giờ, ngày mai ta lại đến xem nàng luyện tập!” Hắn triệt để phát uy, cách cái lồng, làm một động tác uy hiếp.

Ta bỗng chốc tụt hẳn khí thế, ở bên trong lồng bơi hai vòng, chạy tới chỗ hắn đang rung đùi đắc ý mà lắc lắc đuôi, áp sát vào lồng mà lấy lòng: “Đại Hoàng huynh, Vị Đán ca ca, ngươi phải đi? Nhưng một mình ta sẽ sợ hãi!”

Hắn hừ một tiếng, hình như thật hưởng thụ, chậm rãi cắt ra một phần long nguyên, hóa thành một con rồng màu tím nho nhỏ bơi qua bơi lại một vòng trước cái lồng, hỏi ta: “Như vậy được chứ?”

Ta vô cùng buồn bực nhìn con rồng tím so với Vị Đán còn kiêu căng hơn, nó nhìn ta liếc mắt một cái, rồi tự nhiên bơi đến cái lồng không tiếng động mà phun một ngụm nước.

“Tu luyện cho tốt, ngày mai lại gặp nàng!” Vị Đán ngồi xổm xuống, ôn nhu nói, tay xuyên qua cái lồng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, lầm bầm lầu bầu oán giận: “Yếu đuối như vậy, làm sao xứng ở bên người bổn vương!”

Con rồng tím kia nghe vậy đồng ý, lại bay tới phun ta một ngụm.

Quả nhiên long nguyên cùng chủ nhân giống nhau, vô cùng không đáng yêu.

Ta thực phẫn nộ, đợi đến khi Vị Đán rời đi, lập tức không chút do dự trừng con rồng tím nhỏ: đồ không giáo dưỡng!

Tiểu long thấy ta mắng nó, lộ ra một bộ dáng cực kì nổi giận, trừng mắt nhìn ta một lát, ta nhịn không được mà phun nó một ngụm nước. Ta cùng nó một trong một ngoài kéo cái lồng cong đến méo mó, đại khái cảm thấy cùng với ta ngươi phun một ngụm, ta phun một ngụm thật ngu ngốc, nó rầu rĩ một lát liền cong đuôi ngủ.

Trong điện bỗng chốc an tĩnh hẳn, ta nhìn Thánh bảo khép khép mở mở, trong lòng khủng hoảng thêm một chút, bơi thêm vài vòng trong cái lồng.

Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, ta cảm thấy Thánh bảo kia xác thực đang há miệng, trong đó hình như có cái gì thật u uẩn, lóe lóe ánh sáng.

Ta ghé sát vào lồng nhìn nó đến xuất thần, đột nhiên, Thánh bảo mở to đến cực hạn, toàn bộ khối thịt bên trong tỏa ra vầng sáng chói lòa.

Ta sợ tới mức đuôi co rút, cái này chắc là bức xạ hạt nhân đi, chứ nào có khối thịt nào sáng kinh khủng vậy?

Nhìn xuyên qua khối thịt sáng lung linh, ta thấy loáng thoáng một khối minh châu Nam Hải óng ánh trong suốt, ánh sáng mãnh liệt lúc nãy là từ viên ngọc này phát ra.

Ta dùng móng vuốt quơ quơ không ngừng, lắp ba lắp bắp gọi tiểu long: “Mau, mau dậy đi, nhìn bên kia…”

Tiểu long hình như cực kì mệt mỏi, ánh mắt nheo một cái, hơi ngẩng đầu.

“Nhìn… Nhìn…” Ta run run chỉ móng vuốt về phía Thánh bảo.

Nhìn theo móng vuốt ta, tiểu long mở ra mi mắt, trong nháy mắt – “cùm cụp” – Thánh bảo quỷ dị kia liền khép lại. Tiểu long chậm rì rì xoay đầu đi, ta sửng sốt, lúc quay lại nhìn nó thì thấy cái biểu cảm đáng đánh của nó.

Trên mặt nó viết rõ hai chữ khinh thường.

“Ngươi ngủ tiếp đi!” Ta cố gắng cười một tiếng, đuổi nó xong liền nhắm lại mắt, ngoan ngoãn vận khởi long nguyên quanh thân.

Ta đã từng thấy qua phương thức vận công này, thực ra đó là một loại thôi miên, bởi vì có hai mảnh long nguyên vận khởi trong người, trong phút chốc ta thấy mệt mỏi vô cùng, dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng cái gì cũng thực hiện được dễ dàng.

Ba luồng sóng nước cuồn cuồn từ Bắc Hải thi nhau đánh úp vào ta, ta hề hề cảm thấy ở trong mộng, ta là an toàn nhất nên hoàn toàn không né tránh mấy bức tường nước kia.

Qua mấy đợt sóng to, ta men theo dòng nước dũng mãnh tiến vào Bắc Hải thì thấy một huyệt động trống rỗng. Ở đó có đặt một nồi lẩu to bự, chén bát đũa đều làm bằng bạc trong suốt, bên trong hình như có để sẵn rau và gia vị.

“Oa, cái nồi lẩu bự quá!” Ta bước tới, cầm bát lên, quả nhiên có rau có cá, đúng là ở trong mộng sẽ không thiếu mỹ thực mà.

Thứ bên trong nồi lẩu nghe xong giọng nói của ta, đột nhiên động đậy, chậm rãi bơi dọc theo đáy nồi rồi đứng lên. Một nửa giọt nước miếng của ta sắp rớt xuống tới nơi, bị cái thứ quái dị kia dọa hoảng hốt, vèo một cái nuốt lại vào trong miệng.

“Mật Nhi, nàng sao lại đến đây!” Cái thứ kỳ dị ấy còn thản nhiên chào hỏi ta.

Da đầu ta run lên, liên tục lui về phía sau.

Rào rào, thứ bên trong nồi lẩu mang theo bọt nước, trực tiếp ngẩng đầu lên.

“Ôi ôi… NO, ta về sau không bao giờ ăn lẩu nữa!” Ta sợ tới mức ôm đầu nhảy dựng, đây chắc là ‘nồi lẩu oán niệm’ đi, thứ nhảy ra phỏng chừng không phải nấm hương thì cũng là cánh gà.

Đáng sợ…

“Mật Nhi, là ta!” Giọng nói vang lên rất tự nhiên chứa ý cười, nghe thực quen thuộc.

Ta nheo nheo mắt, a một tiếng, lẩu tinh bỗng biến thành Nguyễn Dương.

“Là ta, đừng sợ, đừng sợ!” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, bước tới kéo ta, đem tay ta áp lên mặt hắn, mặt hắn ướt sũng, bọt nước không ngừng rơi xuống: “Nàng cho ta là cái gì?”

Ta rốt cục cũng tin tưởng thứ này không phải lẩu tinh biến thành, bởi vì nụ cười của Nguyễn Dương trước giờ không ai có thể bắt chước được.

Ta luôn luôn cảm thấy hắn có thể đảm nhiệm chức vụ ‘Đại sứ mỉm cười thân thiện’, cứ thế mà vẫy vẫy tay, phỏng chừng lão già hay con nít đều sẽ yêu thương hắn.

“Hù chết ta!” Ta lại vui vẻ đứng lên, bổ nhào vào lòng hắn vô cùng thân thiết. Nằm mơ chính là có chỗ tốt này, không cần nghĩ đến hiện thực, cũng không cần có cảm xúc tuyệt vọng, ngươi có thể chiếm tiện nghi thoải mái, mĩ nam luôn ở đó, tùy tiện sờ, tùy tiện xem.

Nguyễn Dương bị ta nhào tới liền lui về phía sau một bước, ôm lấy ta, vui mừng khích lệ ta: “Thật sự là khó thấy, thế mà lại chủ động tu luyện, ta cho rằng Mật Nhi ngoại trừ ăn uống sẽ không hăng hái nghiêm túc với thứ khác!”

Ta hắc hắc cười một tiếng, tay không an phận sờ ngực hắn, sờ thắt lưng hắn, sờ vào đôi tay gầy gò dẻo dai, xúc cảm thoải mái.

Nguyễn Dương bị ta sờ mó thì mặt hồng hồng, ánh mắt ám ám, trầm mặc một lúc lâu, thấy ta còn sờ, rốt cục nhẫn nại không được, khóe miệng run rẩy kéo lại tay của ta, nói: “Mật Nhi, ta giúp nàng vận khởi một vòng long nguyên nhé!”

Giấc mộng này thực là làm có khuông có dạng đàng hoàng, hắn thế mà đi qua rót linh lực cho ta thật.

Ta chỉ cảm thấy quanh thân ấm dào dạt, nhịn không được ôm hắn thêm một lần nữa.

Hắn ơ một tiếng, động tác có chút chần chờ, tay nâng lên lại hạ xuống, tươi cười trên mặt có chút cứng ngắc: “Nàng đã nuốt long nguyên của Vị Đán?”

Ta ừ một tiếng, mang chuyện cùng Vị Đán đến Nam Hải kể tỉ mỉ cho hắn nghe.

Hắn im lặng nghe ta nói nói, hít khí vài lần, đợi đến khi ta nói xong, sắc mặt của hắn có thể dùng từ ‘cực kì không vui’ để hình dung.

Hắn trực tiếp hỏi ta: “Nàng thích Vị Đán như vậy? Hắn căn bản không thích hợp với nàng, nàng ở Nam Hải không nên quá thân cận với hắn!”

Ta nghe xong mừng rỡ, từ lúc hắn thoát khỏi trứng, ta luôn luôn thấy hắn mang một vẻ mặt thánh phụ, chua xót như vậy là lần đầu tiên.

Hắn thấy ta hé miệng cười, dường như thực sự tức giận: “Nàng có nghiêm túc nghe ta nói hay không? Trong mắt Vị Đán chỉ có Nam Hải, chỉ có Thánh bảo, nàng nếu thích hắn thương hắn, tất cả những điều ta làm chẳng phải là uổng công!”

Hắn hình như thật kích động, nhìn hắn như vậy, trong lòng ta ngược lại vô cùng vui vẻ, cảm thấy so với một Nguyễn Dương không lạnh không nóng, giờ phút này hắn mới giống một người bình thường có máu có thịt.

Ta cười hì hì chọc giận hắn: “Trong mắt hắn chỉ có Nam Hải, nhưng mà trong mắt ngươi chẳng phải cũng chỉ có tứ hải sao? A, đúng rồi, trong mắt ngươi còn có Dạ Thiến công chúa nữa!” Nghĩ đến đây trong lòng ta chợt tức giận, ở hiện thực không thể nói ra nhưng trong mộng lại nhịn không được mà thổ lộ: “Vị Đán có cái gì không tốt? Hắn sẽ không đối với ai cũng mỉm cười, sẽ không đối với ai cũng ôn nhu… Hắn không có bác ái như ngươi!”

Vẻ mặt của hắn trở nên bi thương lại thất vọng.

Ta cho rằng ít nhất hắn cũng phản bác một chút, nhưng hắn lại cố tình im lặng như vậy nhìn ta. Nhìn đến nỗi lòng ta cũng sa sút.

Hồi lâu sau, hắn giống như mỏi mệt, đem ta ôm vào trong lòng, có chút sa sút mà giải thích: “Ta hiểu rõ, nàng chưa từng nói thật lòng với ta như vậy bao giờ!”

Ta nhìn hắn như vậy, có chút áy náy.

Vừa muốn an ủi hắn, hắn lại nói trước: “Không cần an ủi ta, ta đang rất mệt, tới tới lui lui rất nhiều lần! Ta nghĩ nàng đang muốn giẫm lên vết xe đổ!”

Hi, huynh đệ, đây chính là giấc mộng nha, có cần mệt mỏi như vậy không? Ta cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ hắn, cười an ủi hắn: “Ta nói giỡn với ngươi đó, ta làm sao có thể thích Vị Đán? Người ta thích là ngươi!”

Trong đầu nhớ tới Vị Đán, cảnh trong mơ bắt đầu xuất hiện sương khói, ta còn chưa có phản ứng liền thấy Vị Đán phẫn nộ tức giận, rất giống một trượng phu bắt vợ thông dâm: “Nàng nói mau, đáy lòng nàng thật sự thích ai?”

Ta bị hắn dọa, mồ hôi lạnh đầm đìa mà tỉnh lại.

Lúc này mới phát hiện cái lồng trong suốt đã biến mất. Trước mắt ta là một đôi giày đen mạ vàng, nhìn lên trên, ta thấy Vị Đán đang hung tợn trừng ta, mặt hồng hồng, hình như có cảm giác thẹn quá hóa giận. Thấy ta nhìn, hắn biến sắc mặt mấy lần, một hồi lâu sau mới quay về vẻ mặt ngạo mạn thường ngày: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Ta thử nhúc nhích, đầu ngón tay vừa động liền có một tia bạch quang yếu ớt phát ra.

Quả thực vui đến muốn khóc nha, chị đây rốt cuộc cũng học được một ít tuyệt chiêu.

Vị Đán khinh thường cười cười, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng thổi một hơi, bạch quang nhàn nhạt ở đầu ngón tay ta lập tức tan thành mây khói.

“Nàng có thể yếu hơn được nữa không…” Hắn vỗ vỗ quần áo đứng lên, nhân tiện mang ta đi lên, “Nam Hải không thu dưỡng phế vật, chớ có để lộ ra ta mang về một Long tộc, về sau ai muốn hỏi, nàng nên biết phải trả lời thế nào!”

Ta đơ ra, mặt mang một vẻ si ngốc: “A?”

Hắn lại phỉ nhổ ta: “Công lực của nàng còn không bằng một thị tì mạt rệp nhất trong Nam Hải của bổn vương!”

Hắn là ai nha, luôn cười trên nỗi đau của người khác. Quả nhiên mắng ta xong, tâm tình hắn lập tức tốt trở lại, những tích tụ vừa nãy hình như đều trở thành hư không. Giống như đã nghĩ thông suốt cái gì đó, hắn mạnh mẽ cầm tay ta, dùng sức túm túm, nhìn ta mà nói: “Hạ Mật, nàng hãy nghe cho kỹ, ta vốn dĩ khinh thường nghe nàng nói, lại càng không thích nàng! Đừng có cả ngày mộng tưởng hão huyền!”

“…” Được, ta quyết định không mở miệng, cái sắc mặt trả thù xã hội kia đã trở lại.

“Tại sao nàng không trừng ta, tại sao không châm chọc ta?” Nét mặt hắn thật cổ quái, tựa hồ đối với sự trầm mặc của ta rất không vừa lòng, dùng sức nắm tay của ta, sống chết trừng ta.

Ta nuốt nuốt nước miếng, giãy dụa mắng hắn: “Buông ra!”

“Làm càn, dám cãi lại mắng ta!” Gương mặt lại hồi xuân, khóe miệng lúc nãy mím chặt của đứa nhỏ Vị Đán này tự nhiên cong lên, tự nhiên so với lúc ta trầm mặc còn vui vẻ hơn.

Đúng là một tên thích tự ngược đãi mà.

Hết chương 42.