"Tốt lắm, tốt lắm... đường đường thái ất kim tiên mà muốn đến bắt nạt một phàm nhân như ta sao? Người đâu, kim tiên của Xiển giáo đánh người rồi!”
“Có người không, kim tiên của Xiển giáo này không chỉ xông vào nhà dân, còn muốn giết người phóng hỏa, coi nhân tộc chúng ta như kiến hôi!"
Lúc này Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng lửa giận công tâm, độc sân nhập thể. Trong lúc kích động, hắn giận dữ quát: "Kẻ phàm phu như ngươi chỉ là kiến hôi trong mắt ta, hôm nay, dù ta giết ngươi thì có làm sao?"
Lời còn chưa dứt, một bóng người xuất hiện từ trong vườn hoa.
Người này mặc đạo bào màu xanh, trên búi tóc cắm một cành cây, trông có vẻ hơi thiếu sức sống, như thể chưa tỉnh ngủ.
Hắn liếc nhìn Dương Lăng đang trong tình trạng thảm hại, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngọc Đỉnh Chân Nhân, nhàn nhạt nói: "Ngươi vừa mới nói... Phàm nhân trong mắt ngươi chính là kiến hôi?"
"Ngươi là..."
Nhìn thấy Huyền Đô Đại Pháp Sư đột nhiên đến, sắc mặt Ngọc Đỉnh Chân Nhân đột nhiên thay đổi, như thể bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, không chỉ cơn giận tan biến, trong lòng còn cảm thấy một cơn giá lạnh thấu xương.
Mặc dù Huyền Đô chỉ lặng lẽ nhìn hắn nhưng Ngọc Đỉnh Chân Nhân vẫn cảm thấy một áp lực vô hình khủng khiếp bao trùm toàn thân.
Đối với hắn, sự bình tĩnh của Huyền Đô lúc này giống như điềm báo trước khi núi lửa phun trào.
Suy bụng ta ra bụng người, hắn cảm thấy Huyền Đô dù sao cũng là nhân tộc, nghe thấy có người nhục mạ nhân tộc, khó tránh khỏi sẽ bất mãn.
Chỉ không biết vị đệ tử đứng đầu Huyền môn này sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ hắn cũng giống như bản thân, đến vì Dương Tiễn?
Chắc không đến nỗi chứ?
Cho dù Dương Tiễn có mệnh cách đặc biệt, thiên phú kinh người, nhưng Nhân giáo nhiều nguyên hội như vậy cũng không thấy thu thêm đệ tử nào nữa, sao hắn lại là ngoại lệ?
Nghĩ như vậy, Ngọc Đỉnh Chân Nhân vội vàng khom người hành lễ: "Bần đạo bái kiến Huyền Đô sư huynh."
Tuy Huyền Đô Đại Pháp Sư là đệ tử Nhân giáo nhưng ba giáo Xiển, Trụ, Nhân là một mạch tương thừa, xuất phát từ cùng một nguồn gốc.
Vì vậy Huyền Đô, đệ tử duy nhất của Nhân giáo này cũng có thể được gọi là thủ đồ của Huyền môn, có địa vị cao quý trong tam giáo phái Huyền môn!
Bất kỳ đệ tử nào trong tam giáo khi gặp hắn đều phải cung kính gọi một tiếng "sư huynh".
Nhưng Huyền Đô vẫn luôn khá khiêm tốn điệu thấp, chỉ thích du ngoạn nhân gian, lĩnh ngộ Thiên Diễn đạo, rất ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài.
Vì vậy, ngay cả các đệ tử tam giáo, những người từng gặp hắn cũng không nhiều.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng chỉ mới được gặp Huyền Đô Đại Pháp Sư một lần, khi tam giáo ký kết Phong Thần bảng.
Lúc đó hắn cũng không cảm thấy người thủ đồ Huyền môn trông có vẻ hơi lười biếng tùy tính này có gì ghê gớm hơn người.
Nhưng cho đến lúc này, khi đối phương nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt bình tĩnh thì hắn mới phát hiện ra rằng, khi đối mặt với thù đồ Huyền môn này, trong đầu hắn thậm chí không thể nảy sinh ý định chống lại!
Tâm trí, cơ thể, ý chí của hắn... tất cả mọi thứ đều đã cúi đầu trước đối phương.
Hoặc dùng từ "thần phục" để mô tả thì có vẻ thích hợp hơn một chút.
"Sư huynh thứ tội!"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhìn Huyền Đô Đại Pháp Sư bằng biểu cảm ngập tràn áy náy, giải thích: "Bần đạo vừa rồi bị Tam Thi Trùng quấy nhiễu, tức giận công tâm, độc sân xâm nhập cơ thể, mới nhất thời lời nói không lựa, thực ra không phải là ý của bần đạo..."
Mặc dù việc để lộ ra mình bị Tam Thi Trùng quấy nhiễu như vậy sẽ khiến hắn có vẻ hơi vô năng, nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm được nhiều đến điều đó nữa.
Bây giờ hắn chỉ muốn dập tắt cơn thịnh nộ của Huyền Đô Đại Pháp Sư.
Nói đến đây, hắn chỉ tay về phía Dương Lăng: "Đều là tên này ba lần bốn lượt nói lời cay nghiệt, xúc phạm bần đạo..."
"Cái gì gọi là nói lời cay nghiệt?"
Dương Lăng không vui, dưới sự dìu đỡ của Vân Hoa, hắn cố gắng đứng dậy, nhìn Ngọc Đỉnh Chân Nhân và nói: "Vừa rồi ta nói sai câu nào? Chẳng lẽ trong số các đệ tử của Xiển giáo ngươi đã có người chứng được Đại La Đạo Quả rồi sao?"
"Ngươi!"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân suýt chút nữa lại không kiềm chế được cơn giận.
Kẻ phàm nhân này không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng là đâm thẳng vào chỗ yếu của người khác, đúng là không ra gì!
Hắn hít sâu một hơi, chọn cách phớt lờ Dương Lăng, quay sang nhìn Huyền Đô Đại Pháp Sư: "Sư huynh thấy đấy, tên này không hề có chút kính sợ nào đối với tiên thần chúng ta, nhiều lần nhục mạ Xiển giáo chúng ta..."
Chưa đợi hắn nói hết lời, Huyền Đô đã cau mày nói: "Nhưng những gì Dương Lăng đạo hữu nói chẳng phải là sự thật sao?"
Chính vì là sự thật nên mới đau lòng nhất!
Lúc này Ngọc Đỉnh Chân Nhân rất muốn gào lên một câu như vậy.
Những năm gần đây, vì không thể chặt đứt Tam Thi Trùng, Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo bọn họ mãi không chứng được Đại La Đạo Quả, trong lòng không biết đã chịu bao nhiêu dày vò!