Chương 2: HA HA TA ĐÃ XUYÊN KHÔNG

-" nếu ta không có ngươi thì cũng không ai được phép có "ý nghĩ vừa ra trong đầu hắn liền nuốt viên ngọc vào bụng đúng lúc đó một tia thiểm điện uy thế đánh xuống cơ thể hắn "bịch" cả cơ thể hắn chỉ sót lại cái quần xịp mà thôi người đi đường ở phía dưới Homylamd đều thất kinh. Chẳng biết sự việc đã qua bao lâu trước mặt hắn bây giờ một màu đen vô tận một khoảng trời không có điểm dừng tức thì 1 tia sáng chói mắt lóa lên hắn thấy mình xuất hiện ở một nơi xa lạ "đây...đây là đâu tại sao ta lại ở đây gõ gàng ta đã chết rồi kia mà" hắn nghĩ thầm sau đó ánh mắt quan sát xung quanh lúc này hắn mới há mồm trợn mắt xung quanh hắn hàng ngàn hàng trăm cổ thi thể vương vải khắp nơi đúng lúc đó từ xa xa chuyền đến một âm thanh như sấm tiếng hô to càng lúc càng đến gần 1 đội bộ binh khoảng 2000 tên đang lao về phía hắn cùng lúc đó phía sau hắn lại vang lên thêm 1 âm thanh cũng to không kém âm thanh trước bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn 1 đội kỵ kinh thiết giáp liên hoàn mã đang lao đến* "chạy.36 kế chạy là thượng sách" ý nghĩ vừa động hắn lao nhanh về phía bên tả đúng thời điểm đó 1 mũi tên lao đến cấm ngay vào lưng hắn,hắn chết vẻ mặt đầy bi thương hướng viên tướng bắn tên "kẻ nào đào ngủ giết không tha" viên tướng vừa bắn tên hô to. Lại 1 lần nữa xuất hiện bên trong khoảng hư vô đen tối đúng lúc này trong đầu hắn truyền đến 1 tia đau nhức từng khối ký ức xa lạ bắt đầu xâm nhập vào não bộ hắn thời gian thấm thoắt trôi qua hắn bắt đầu tỉnh dậy nhìn căn phòng trước mặt tất cả từ bàn ghế đồ vật lẫn chiếc giường mà hắn đang nằm đều là vật dụng trong phim kiếm hiệp à nha hắn bước đến chiếc gương được đặt trong phòng,trong gương 1 thiếu niên tuấn tú dáng vóc khôi ngô tuổi tầm 18 19 nếu hắn không nhận ra thì hắn chính là 1 kẻ ngốc rồi bên trong gương không ai khác chính là hắn ở thế giới này "HA HA TA ĐÃ XUYÊN KHÔNG" hắn cười thầm trong bụng đúng lúc đó bên ngoài 1 thân ảnh già nua bước vào thân mặc 1 bộ xiêm y màu xám tay cầm 1 cây quải trượng chống gậy bước vô " đồ nhi ,ngươi theo ta đã mấy năm rồi bây giờ ngươi đã khôn lớn ,cũng đã vượt qua khảo hoạch của môn phái rồi bây giờ ngươi có thể xuống núi ngao du thiên hạ" lão già vừa nói xong ánh mắt tiếc nuối nhìn về phía Chúc Lôi mấy năm trước lão trong tình huống bắt đắt dĩ mới nhận hắn về nuôi dưỡng và nhận làm hảo đồ đệ thơi gian trôi qua sống với nhau mấy năm lão cũng không muốn rời xa hảo đồ đệ mấy năm dạy dỗ này "đồ nhi sẽ không quên những gì vi sư dạy dỗ nhất định sẽ không phụ lòng tin của người".