Chương 9: Cậu Ấy Không Ngốc

Trong phòng ngủ lần nữa lại khôi phục sự im lặng.

Tống Kim Triêu bình tĩnh quay về bàn sách, trên bàn sách còn có khối Rubik mới lắp ghép được một nửa.

Lục Niệm Niệm xoa cổ tay bị đỏ, bước từng bước nhỏ qua, ngồi xuống sau lưng cậu.

nghĩ đến phản ứng bất thường khi nãy của cậu, quan tâm hỏi: “Cậu vừa nãy không có chuyện gì chứ, vẫn tốt chứ?”

Tống Kim Triêu đại khái là thấy cô phiền, quay đầu lại, nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng mang theo ý vị cảnh cáo.

Lục Niệm Niệm biết điều ngậm miệng lại, còn lườm cô, xem ra không có chuyện gì.

Hai người duy trì im lặng rất lâu, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ô tô khởi động, Lục Niệm quay người nhìn ra bên ngoài, một người phụ nữ mặc váy đỏ lọt vào tầm mắt.

Vóc dáng người đó yểu điệu, có mấy phần quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu.

Nhìn theo cô ngồi lên một chiếc xe màu đen, sau đó lái ra khỏi Tống gia, Lục Niệm Niệm thu hồi ánh mắt, mày cau lại.

Lẽ nào, người vừa rồi gõ cửa là cô ta.

Người phụ nữ đó đi chưa được bao lâu, cửa lại một lần nữa được gõ.

Trước tiên truyền tới tiếng ho khẽ, sau đó cửa lại được gõ 3 lần.

Hai người đều biết người bên ngoài gõ cửa là ai, Tống Kim Triêu không chút do dự đi qua mở cửa.

Lục Niệm Niệm còn chưa ngồi xuống, trong khi người bên cạnh đứng dậy, chìa tay ra kéo cổ tay cô, ngoài cảm giác lạnh lẽo, lực đạo cũng cực kỳ mạnh.

Người này một chút thường hoa tiếc ngọc cũng không có.

Lục Niệm Niệm bị cậu kéo đứng dậy, khi cậu mở cửa, cô mới nhận ra, cậu muốn tống cổ cô ra ngoài.

“Tớ còn chưa muốn đi.”

“Đợi 20 phút nữa tớ sẽ đi。”

Lục Niệm Niệm giơ hai ngón tay lên bảo đảm, kéo góc áo của cậu giống như khẩn cầu.

Tống Kim Triêu mặt không biểu tình mở cửa, bà Tống có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Tư thế của Lục Niệm Niệm không lịch sự cho lắm, sợ bị cậu đẩy ra ngoài, cho nên giống như con bọ ngựa, bám vào tay vịn của cửa.

Tống Kim Triêu lườm cô, lông mày thanh tú xoắn thành một đường, hàm dưới mím chặt, giống như nhẫn nhịn trong một thời gian dài.

Một lúc lâu sau, khi bà Tống định mở miệng nói chuyện, Tống Kim Triêu nhìn Lục Niệm Niệm, đôi môi từ từ được mở ra, từ trong kẽ răng nặn ra hai từ.

“Ra ngoài.”

Có lẽ rất lâu rồi không nói chuyện, âm thanh phát ra, trầm và khàn.

Không chỉ Lục Niệm Niệm kinh ngạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão bên cạnh cũng run rẩy, đôi mắt đục ngầu phát ra tia sáng rạng rỡ, đáy mắt tràn ngập sự bất ngờ và vui mừng.

Tống Kim Triêu về nước đã hai năm, ở Tống gia cũng được hơn một năm, bác sỹ nói dây thanh quản có vấn đề, không thể mở miệng nói chuyện, là vì nguyên nhân trở ngại tâm lý.

Người mắc chứng tự kỷ trong nhiều năm, người có tâm lý từng bị tổn thương mở miệng nói chuyện, so với lên trời còn khó hơn.

Thực tế, cháu trai bà không phải là người câm, là một người tốt, lại trở thành bộ dáng như vậy.

Trong lòng hai người già Tống gia, sớm đã vỡ thành những mảnh nhỏ trong những năm Tống Kim Triêu mất tích, thời gian càng lâu, vết thương cũng đã thối rữa.

Thời gian đối với họ, không phải là liều thuốc tốt nhất, mà là…

Bà Tống mở to hai mắt, khi nghe thấy giọng nói đó, nghĩ là mình đang nằm mơ, bà nhìn chằm chằm Tống Kim Triêu, nhìn môi cậu đang hé mở, sợ đấy chỉ là ảo giác.

“Kim Triêu, cháu, cháu nhắc lại lần nữa”

“Bà không có nghe nhầm, cháu vừa mới nói chuyện.”

Khóe mắt bà bỗng đỏ lên, nước mắt lóng lánh không kiểm soát được tràn ra khỏi khóe mắt.

Tống Kim Triêu biểu tình cổ quái nhìn Lục Niệm Niệm, sau đó nhanh chóng xoay người, đóng cửa lại.

Lục Niệm Niệm nhìn người trước mặt, trong lòng ngũ vị phức tạp.

Bị Tống Kim Triêu hung dữ trách mắng, ngoài việc cảm thấy buồn, cô còn thấy vui thay cho bà Tống.

Còn có Tống Kim Triêu, cậu thật sự bị cô làm cho tức tới vậy.

“Bà nội, cháu xin phép về trước.”

Lục Niệm Niệm nhỏ giọng nói, không dám nhìn bà.

Tự thấy có chút thất lễ, bà Tống nở nụ cười hối lỗi, cầm tay Lục Niệm Niệm.

“Niệm Niệm, sau này ngày nào cháu cũng đến nhà bà chơi, có được không?”

Lục Niệm Niệm chậm chạp xuống lầu, trong lòng nghĩ, nếu có thể ngày nào cũng đến chơi, cô mừng còn không kịp.

Nhưng bài tập hè còn chưa làm xong, ông Lục có thể để cô tự do ra ngoài như vậy sao.

“Bà nội, cháu sắp khai giảng rồi, bài tập còn chưa có làm xong.”

“Không có vấn đề gì, đến nhà bà làm, Kim Triêu có thể dạy cho cháu.”

Đáy mắt bà Tống tràn ngập ý cười, giống như đang nói một chuyện gì đó rất tầm thường。

Nghe xong, Lục Niệm Niệm im lặng, không phải Tống Kim Triêu đầu óc không minh mẫn sao.

Có thế dạy cô làm bài tập hè sao?

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô gái, bà Tống mỉm cười nói: “ Đứa trẻ Kim Triêu, rất thông minh.”

“Hôm nay, nó có thể nói chuyện, dạy học cho cháu khẳng định không có vấn đề gì.”

Bà Tống mặt mũi hiền hậu, đáy mắt hiện lên thâm ý.

Lục Niệm Niệm lại càng hoài nghi: “Bà nội, Kim Triêu học ở đâu?”

Bà Tống dắt Lục Niệm Niệm xuống lầu, chầm chậm đáp: “thằng bé không đi học, ở nhà có người dạy nó.”

Hóa ra là như vậy.

Sau này mỗi ngày, vì có sự cổ vũ của bà Tống, Lục Niệm Niệm mỗi ngày đều đúng giờ đến tìm Tống Kim Triêu làm bài tập về nhà.

Lúc đầu tên tiểu tử này không mở cửa, nhưng chỉ cần bà Tống nói một tiếng, Tống Kim Triêu dù không cam tâm tình nguyện, cũng sẽ mặt lạnh mở cửa cho Lục Niệm Niệm。

Vì tìm cơ hội nói chuyện với Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm ôm đống bài tập vật lý, toàn bộ đều là cô không hiểu.

Đầu tiên Lục Niệm Niệm đem vấn đề không hiểu hỏi cậu, mắt người này cũng không thèm chuyển động một chút nào, chuyên tâm vào khối Rubik trong tay, bỏ ngoài tai mọi chuyện.

Tống Kim Triêu không để ý đến cô, Lục Niệm Niệm đột nhiên không có động lực để làm.

“Tớ đối với môn vật lý dốt đắc cán nai, có lúc ngay cả đề bài đọc cũng không hiểu.”

“Trước đây, tớ luôn là chép bài của rau thơm, cậu ấy tốt bụng mà còn rất thông minh, nhưng gần đây tên tiểu tử đó không để tớ vào mắt, bài tập cũng không cho tớ mượn, còn hung dữ với tớ.”

Lần đầu tiên từ trong miệng cô nghe thấy tên của người nào đó, Tống Kim Triêu đang chơi khối Rubik trong tay, đôi đồng tử co lại, dường như đang nghĩ về chuyện gì đó.

“Tên tiểu tử đó nhất định là rất lâu rồi không bị ăn đòn.”

Nhắc đến Trần Tương Xán, hai người dường như rất lâu rồi chưa có nói chuyện với nhau.

Từ lúc Lục Niệm Niệm chuyển đến đại viện, cô và Trần Tương Xán liền có mối liên hệ với nhau, chính là suốt ngày đánh đấm, chỉ có lần này, cô nhất định không chịu thỏa hiệp.

Trên quyển vở bài tập viết rất nhiều chữ “Giải”, nhưng cô chỉ viết có ba câu hỏi, ba ngày chỉ viết được có như thế, vì không có sự giúp đỡ của Tống Kim Triêu.

Bài tập của rau thơm cũng không thể mượn, tự mình thì không làm được, Tống Kim Triêu cũng không dạy cô, Lục Niệm Niệm ủ rũ nằm gục lên bàn, lông mày nhíu chặt không biết đang nghĩ gì.

Một bên Tống Kim Triêu đột nhiên buông khối Rubik trong tay xuống, duỗi tay lôi quyển bài tập bị cánh tay Lục Niệm Niệm đè lên.

Lôi lần thứ nhất không được.

Lần thứ hai, Lục Niệm Niệm nhấc cánh tay lên, ngạc nhiên nhìn cậu.

Tống Kim Triêu mặt vô cảm, đôi đồng tử đen nhìn cuốn bài tập trong tay, sau đó lại lấy cây bút từ trong tay Lục Niệm Niệm, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng viết xuống bên cạnh câu hỏi.

Còn tưởng rằng cậu sẽ trả bài tập lại cho cô, lại nhìn cậu cầm bút viết chữ.

Bởi vì lần đầu tiên thấy Tống Kim Triêu như vậy, Lục Niệm Niệm vui vẻ đưa bài tập qua.

Ba câu hỏi đều sai, cậu viết lại, nhưng trong góc bên dưới còn kèm theo chữ “Ngốc.”

Cậu đang nói ai vậy.

Lục Niệm Niệm để tâm chu miệng, nhưng chữ “Ngốc” này nét chữ rất đẹp.

Nét chữ cứng cáp, tiêu chuẩn vẹn toàn, giống như chủ nhân của nó, cao lớn thanh tú.

Chữ cũng như người, một chút cũng không phải là giả.

“Kim Triêu, cậu có phải từng học qua thư pháp?”

“Nếu như ông tớ nhìn thấy chữ của cậu, khẳng định sẽ thu nhận cậu làm đồ đệ”

Ông Lục, khi còn trẻ đã là bậc thầy trong giới thư pháp, thư pháp là sở trường của ông, trình độ của ông rất cao. Mặc dù bây giờ ông lớn tuổi, nhưng có rất nhiều đồ đệ, danh tiếng hiển hách.

Lục Niệm Niệm được xem là đệ tử thân thiết của ông, còn nói là bị ép buộc.

Tuy nhiên chính vì bị ông Lục quản thúc quá nghiêm ngặt, nét chữ của Lục Niệm Niệm không tồi, đặc biệt gần đây cô viết được mấy chữ, được ông Lục nghiêm khắc đánh giá rất cao.

Nhìn mấy chữ đó, Lục Niệm Niệm không nhịn được lén nhìn Tống Kim Triêu, đôi mắt hạnh nhân sạch sẽ, khéo miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười ngại ngùng.

Đây chính là bản lĩnh làm người khác kinh ngạc, Tống Kim Triêu suy nghĩ đến các đề bài, viết toàn bộ lời gợi ý lên giấy, mỗi đề bài đều không quá ba câu.

Lục Niệm Niệm mở to mắt, nhìn các bước giải theo trình tự rõ ràng trên giấy, lại cúi đầu nhìn Tống Kim Triêu, trong nghi ngờ còn có nhiều phần kinh ngạc.

“Hóa ra, cậu thật sự không ngốc.”

“Cậu so với tớ còn thông minh hơn.”

Ngây ra mấy giây, Lục Niệm Niệm mới phát biểu suy nghĩ trong lòng.

Vì lời này chính là khen cậu thông minh tài trí, hơn nữa khen không ngớt lời, nhưng lời cô nói ra, khiến Tống Kim Triêu đen mặt, đôi môi mỏng đẹp không nói gì mím thành một đường.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lục Niệm Niệm nheo mắt, tay chống cằm, di chuyển tới chỗ Tống KimTriêu。

“Lần trước tớ hỏi cậu, một cộng một bằng mấy, vì sao cậu không nói?”

Tống Kim Triêu chắp vá đâu vào đấy khối Rubik trong tay, nghe thấy lời này, nghiêng đầu, lườm cô.

Bởi vì cậu nghĩ sẽ không nói ra những lời ngốc nghếch.

Đây là ánh mắt gì vậy?

Lục Niệm Niệm âm thầm sửa những câu sai, trong lòng hoài nghi, bị người này xem thường.

Tên này vẫn luôn không nói chuyện, hại cô còn cho rằng một cộng một bằng mấy cũng không biết, hiểu lầm cậu là ngốc.

Vìbiết trí khôn cậu bình thường, mây mù trong lòng Lục Niệm Niệm ẩn chứa bao ngày, cuối cùng cũng tiêu tan.

Sau đó, Tống Kim Triêu như cũ vẫn không nói chuyện, mỗi câu hỏi cậu đều viết gợi ý lên trên giấy, Lục Niệm Niệm tuy ngốc, nhưng nhìn từng bước gợi ý, tự mình suy nghĩ, cũng có thể tìm ra lời giải.

Lục Niệm Niệm làm xong mười tờ toán học, viết xong, đột nhiên nghĩ ra, giống như được người ta đả thông kinh mạch, bởi vì cô phát hiện.

Mỗi một câu cô làm xong, đều không nhịn được khen ngợi Tống Kim Triêu, bởi vì mỗi câu trọng điểm đều không giống nhau.

Tống Kim Triêu dường như rất hưởng thụ, tuy nhiên vẫn giữ bản mặt đó, có lúc còn lườm cô, nhưng chưa từng thấy, mỗi câu đều nhìn qua.

Hóa ra tên tiểu từ này kiêu ngạo như vậy!

Lục Niệm Niệm giống như phát hiện ra đại lục mới, ý vị sâu xa nhìn, giống như đang đọc được mạch suy nghĩ của Tống Kim Triêu.

Cậu cúi đầu, tóc mái rủ trước trán, đôi mắt đen như mã não, lông mày thanh tú, mũi cao và thẳng tạo thành đường nét tuấn mỹ.

Lục Niệm Niệm nhịn không được buông bút xuống, ngắm cậu thêm mấy giây.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, có người đến làm việc cũng đẹp trai như vậy.

Đôi mắt cô gái trong veo sáng rực, nhanh như chớp dừng trên đôi môi mỏng.

Môi như vậy nếu như hôn một cái, có phải sẽ có hương vị bạc hà?