Chương 62: Về Sau Đừng Tới Nhà Tôi (nói Với Keon)

Cơ thể Tống Kim Triêu gần như là run rẩy, cậu cẩn thận từng li từng tí duỗi tay ra lau nước mắt trên mặt cô, chất lỏng ẩm ướt dường như còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, thiêu đốt, cứa vào tim cậu, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân cậu.

Lục Niệm Niệm khó chịu muốn chết, tức giận lần này còn chưa nguôi, một cái tát dừng trên tay cậu, tự mình lau nước mắt: “Anh buông em ra, em muốn đi tìm chủ biên!”

Tống Kim Triêu hoảng loạn, bất an buông tay, vì ngăn cản cô rời đi, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, cậu lấy điện thoại gọi cho Trương Cảnh Đào, hủy bỏ hành trình của Từ Hữu.

Sau khi cãi vã, Lục Niệm Niệm xin nghỉ một ngày không đi làm, bởi vì khóc, mắt sưng lên rất khó coi, nếu như tới tòa soạn, đồng nghiệp nhất định tưởng rằng nhà cô xảy ra hỏa hoạn, liền bất đắc dĩ bị Tống Kim Triêu dẫn tới công ty.

Ngày hôm sau tới tòa soạn làm việc, nhìn thấy lão Từ ngồi ở văn phòng, Lục Niệm Niệm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chủ biên lại nói với cô một tin tức khác, như một thùng nước lạnh dội vào đầu cô.

Sư phụ đổi là người khác, không còn là lão Từ, mà là một bà cô đã hơn 50 tuổi.

Chủ biên dường như còn nói gì đó, Lục Niệm Niệm vẻ mặt hoảng loạn đáp lại, đột nhiên, trong lòng tư vị gì đều có.

Ngày tháng sau đó, vợ chồng hai người quay lại cuộc sống bình thường, chỉ là Lục Niệm Niệm dường như biến thành một người khác, cũng không nguyện ý nói chuyện, giao lưu giữa hai người biến thành, Tống Kim Triêu hỏi một câu đáp một câu.

Cuối tuần Tống Kim Triêu ở công ty tăng ca, thuận tiện đem theo Lục Niệm Niệm tới.

Sau khi kết thúc cuộc họp video, mắt Tống Kim Triêu hướng về phía người nào đó đang ngồi bên cạnh đọc sách, cánh tay dài duỗi ra, đem cô gái nhỏ mềm mại ôm vào trong ngực.

Nhìn bộ dáng Niệm Niệm rầu rĩ không vui, trong lòng Tống Kim Triêu tồn tại tâm tư muốn ăn đậu, hôn nhẹ gò má cô, lại hôn chóp mũi tinh xảo của cô, thấy cô không có phản ứng gì, ánh mắt cậu buồn rầu, khẽ năng cằm cô lên, Lục Niệm Niệm theo bản năng muốn trốn, nhưng đổi lại cậu càng hung hăng, cuồng dã hôn cô.

Đến tận khi người trong ngực mặt đỏ tai hồng hơi thở rối loạn, Tống Kim Triêu liếm môi, chậm rãi buông ra, cằm với đường nét rõ ràng chống đỡ ở trán cô, thấp giọng nói: “Em gần đây rất yên tĩnh.”

Lục Niệm Niệm rũ mắt xuống, chôn giấu tâm tình nơi đáy mắt, không nói lời nào.

Lông mày Tống Kim Triêu cau lại, ngón tay trắng nhẹ nhàng quấn lọn tóc trên đầu cô, giọng nói như thì thầm: “Anh muốn để cho em vui vẻ.”

Mà không phải như hiện tại, chống cự cậu tới gần, bao gồm cả thân mật.

Trong lòng Lục Niệm Niệm chua xót, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với cậu, cũng không biết phải mở miệng như thế nào, hai người không ngừng chiến tranh lạnh cùng cãi vã, thật sự rất sợ.

Khoảng cách kết thúc kỳ thực tập còn không tới một tháng, vì để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Niệm Niệm trở nên trầm mặc kiệm lời, ngoại trừ cùng đồng nghiệp nữ thỉnh thoảng nói mấy câu, hầu như không nhìn thấy cô cùng đồng nghiệp nam trong tòa soạn nói chuyện.

Đối với thay đổi của Lục Niệm Niệm, Tống Kim Triêu chỉ cảm thấy cô càng ngày càng ngoan, an tĩnh như một con mèo nhỏ, có lúc cậu không nhịn được trêu đùa cô, Lục Niệm Niệm chê cậu phiền, bị ép tới cuống lên còn có thể đá cậu một cước.

Sau một thời gian dài, mắt thấy thay đổi của Niệm Niệm trở nên khác thường, Tống Kim Triêu càng cảm thấy bất an, ngoan ngoãn như vậy, làm cho cậu có ảo giác, giây tiếp theo cô sẽ biến mất.

Ban đêm, Tống Kim Triêu biến dục vọng thành yêu cầu bất mãn, cậu thích nhất là hôn môi, cực kỳ dịu dàng cùng triền miên, không được cô đáp lại, cậu giống như đứa trẻ vừa ngốc lại không biết mệt mỏi, hận không thể đem tất cả thâm tình và dịu dàng dâng hiến cho cô.

Mỗi một động tác cuồng dã của cậu đều giống như muốn hòa vào một khối cùng với cô, cậu đặc biệt chọn chỗ mẫn cảm nhẹ nhàng cắn, dằn vặt trong thời gian dài, cuối cùng đều là Niệm Niệm khóc lóc cầu xin tha thứ, rốt cuộc đợi được cô đáp lại, Tống Kim Triêu sẽ hài lòng hôn cô, nắm chặt tay cô, cùng mười ngón tay đan vào nhau, môi mỏng dán bên tai, một lần lại một lần thấp giọng nỉ non: “Không cần rời bỏ anh.”

Khoảnh khắc đó, Lục Niệm Niệm đều không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, sợ hãi mình bị nhấn chìm trong đó, khóe mắt chỉ có chất lỏng không ngừng rơi xuống, thấm ướt bờ môi hắn.

Qua một thời gian, Lục Niệm Niệm khó có được dịp nghỉ ngơi, nhưng bởi vì Tống Kim Triêu tăng ca, nên sáng sớm liền bị người nào đó lôi ra khỏi chăn, mang tới Phong Thụy.

Vừa vào công ty, Lục Niệm Niệm còn chưa tỉnh ngủ, tinh thần uể oải để người nào đó nắm tay dắt đi, cô gái quầy lễ tân vô cùng cung kính chào hỏi, ánh mắt vẫn luôn nhìn trộm bóng hình hai người dần rời xa.

Trong nhóm QQ của công ty

Lễ tân A: Bà chủ đến rồi, tâm tình ông chủ không tồi.

Thư ký B: Tôi nhìn thấy gì vậy! Trên cổ bà chủ lại có thể có dấu hôn!

Cô gái lễ tân đột nhiên nhớ tới lúc nãy tinh thần của bà chủ có vẻ uể oải, khóe miệng lộ ra nụ cười ám muội.

Lễ tân A: Xem ra tinh lực của ông chủ không tồi.

Thư ký C: Như vậy được gọi là sinh hoạt tình dục hài hòa, ghen tị!

Mà giờ khắc này Lục Niệm Niệm ngồi ở văn phòng tổng tài xem phim, không chút nào phát giác, nhân viên trong công ty đang bát quái về sinh hoạt tình dục của tổng tài nào đó.

Vào lúc này Tống Kim Triêu đang mở cuộc họp, Lục Niệm Niệm như cũ vẫn dùng máy tính của cậu, không lâu sau trên QQ xuất hiện tin nhắn mới.

Cố Miểu: Niệm Niệm, kết thúc kỳ thực tập có muốn về nhà một chuyến hay không? Ngược lại tiết học trong trường tớ đều học xong rồi, bớt chút thời gian chúng ta cùng hẹn nhau đi quẩy ~

Cố Miểu: Chẳng nhẽ cậu không nhớ tớ sao! icon tức giận. jpg

Nhìn thấy tin nhắn của Cố Miểu, Lục Niệm Niệm sửng sốt một chút, nếu không chủ động nhắc tới, chắc cũng quên rồi, hai người rất lâu rồi chưa có gặp mặt.

Nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, Lục Niệm Niệm trả lời: Gần đây tớ không rảnh.

Cố Miểu: Quả nhiên có chồng liền quên đồng đảng, không thể gặp mặt coi như bỏ qua, hỏi chút cuộc sống của cậu gần đây có tốt không.

Cố Miểu: Niệm Niệm, giao tình của chúng ta đã trải qua bốn năm, lâu như vậy không gặp cậu, rất nhớ cậu ~

Lục Niệm Niệm dường như đang cân nhắc phải trả lời như thế nào, nhìn thấy đầu bên kia không ngừng gửi tin nhắn tới, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, trong nháy mắt viền mắt nóng lên.

Bốn năm đại học này, Lục Niệm Niệm cẩn thận nghĩ lại, dường như không có kết giao mấy người bạn, bạn cùng phòng tuy rằng thỉnh thoảng có liên lạc, nhưng bởi vì ở ngoài trường học, bình thường cùng họ ít có cơ hội tiếp xúc, cho nên tình cảm tương đối nhạt.

Có một số việc Lục Niệm Niệm giấu ở trong lòng rất lâu, sau một thời gian dài, có cảm giác tâm trạng của mình càng ngày càng trở nên không bình thường.

Suy nghĩ một chút, lược bớt trọng điểm đem những chuyện gần đây phát sinh, nói với Cố Miểu.

Cố Miểu sau khi nghe xong, cảm thấy Niệm Niệm cùng Tống Kim Triêu ở chung với nhau có chút kỳ quái, cụ thể kỳ quái ở đâu, người ngoài cuộc không thể nói rõ được, chỉ có thể an ủi Niệm Niệm đừng suy nghĩ nhiều, Tống Kim Triêu làm như thế, chỉ là quá yêu cô.

Tống Kim Triêu có yêu hay không, Lục Niệm Niệm có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng cậu dường như mắc chứng hoang tưởng cùng cuồng chiếm hữu, cô không có cách nào chấp nhận.

Khi Tống Kim Triêu tan họp trở về, liền nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế viền mắt đỏ như thỏ, dường như vừa mới khóc, cậu cau mày đi tới, Lục Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn cậu.

Tống Kim Triêu sửng sốt một chút, duỗi lòng bàn tay qua, nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt, thấp giọng hỏi: “Vì sao khóc?”

Lục Niệm Niệm hít hít mũi, lảng tránh ánh mắt của cậu: “Xem phim.”

Nghe rõ nguyên nhân, lông mày Tống Kim Triêu giãn ra, không khỏi mỉm cười, ngón tay dài điểm điểm chóp mũi khéo léo tinh xảo của cô, giọng nói ngậm ý cười: “Em, bao nhiêu tuổi rồi.”

Lúc nói chuyện, Tống Kim Triêu gọi điện thoại cho thư ký, giúp Niệm Niệm gọi một phần điểm tâm ngọt.

Biết cậu tiếp theo phải làm việc, Lục Niệm Niệm chủ động đem ghế nhường lại cho cậu, Tống Kim Triêu nhíu mày, sau khi ngồi xuống thuận thế cuốn lấy eo cô, đem người ôm vào trong ngực.

Lục Niệm Niệm vùng vẫy một hồi, cảm thấy xấu hổ: “Lúc nữa thư ký sẽ đi vào.”

Rũ mắt, con ngươi trong đôi mắt hạnh tròn màu sắc rất nhạt, ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ trong suốt sáng sủa, có thể nhìn thấy đáy.

Tống Kim Triêu không đồng ý, ôm cô không buông tay, “Ngoan, để anh ôm.”

Nghe thấy lời này, người trong ngực không động, Lục Niệm Niệm không nói tiếng nào bị cậu ôm.

Mí mắt Tống Kim Triêu hơi rủ xuống, ngón tay dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng phác họa ngón tay mềm mại, từng chút, từng chút nhẹ nhàng vuốt ve.

Ánh mặt Lục Niệm Niệm rơi vào gò má anh tuấn, tinh xảo của cậu, ngũ quan cậu rất sâu sắc, ấn đường nhíu lại rất sâu, ánh sáng dịu dàng rơi trên sống mũi cao thẳng của cậu, loại bỏ bóng đen nhàn nhạt, môi cậu rất mỏng, là màu hồng cực kỳ nhạt.

Vẻ mặt ngập ngừng, không kìm lòng được duỗi tay ra, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng từ lông mày cậu chầm chầm trượt xuống, giống như hiếm khi như vậy, tỉ mỉ nhìn rõ tướng mạo của cậu.

Niệm Niệm vô ý thức cử động, làm cho hô hấp của Tống Kim Triêu ngừng lại, lẳng lặng cảm nhận động tác của cô.

Khoảng cách của hai người rất gần, mắt Tống Kim Triêu dần sâu, cánh tay ôm chặt lấy cô, môi phả ra hơi thở nhẹ nhàng, mang theo hương vị bạc hà mát lạnh mà quen thuộc.

Ngón tay Tống Kim Triêu linh hoạt giống rắn, từ từ đưa tay ra cởi nút áo len màu hồng của cô, ám chỉ hết sức rõ ràng.

Xúc cảm đầu ngón tay lạnh lẽo tiến vào, cơ thể Lục Niệm Niệm run lên, nhất thời phản ứng lại, lui về phía sau, Tống Kim Triêu dường như sớm đoán được cô muốn trốn chạy, bàn tay giữ chặt gáy cô, môi mỏng mát lạnh nặng nề áp xuống.

Lục Niệm Niệm ngây ngốc không phản kháng nữa, bị cậu nhẹ nhàng nhấc người lên tinh tế hôn.

Giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ý thức được có người tới, không đợi Tống Kim Triêu buông cô ra, Lục Niệm Niệm nhân cơ hội cậu không chú ý, vội vã từ trên đùi cậu nhảy xuống.

Khoảng chừng không tới mấy giây sau, thư ký đã cầm điểm tâm ngọt tiến vào, liền thấy cô Lục đứng quay lưng bên cạnh cửa sổ sát đất, ông chủ gương mặt tuấn tú căng thẳng, môi là hồng, nhưng sắc mặt không tốt lắm.

Nhận ra được không khí xung quanh không tế nhị, thư ký vội vàng đặt điểm tâm xuống liền rời đi.

Lục Niệm Niệm gò má đỏ bừng hô hấp rối loạn, tim vẫn đang đập rộn ràng không ngừng, vừa nghĩ tới lúc nãy suýt chút nữa bị người nhìn thấy, trên mặt lại một trận nóng bừng.

Trong phòng làm việc khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Lục Niệm Niệm xoay người cầm một khối bánh gatô nhỏ ngồi cách xa chỗ Tống Kim Triêu.

Tống Kim Triêu chớp mắt nhìn cô, bộ dáng thỉnh thoảng nhìn trộm cậu, làm cho lòng cậu ngứa ngáy.

Đối diện với ánh mắt như sói của người nào đó, Lục Niệm Niệm vội vã cúi đầu, nhanh chóng cắn một ngụm bánh gatô.

Môi mỏng của Tống Kim Triêu khẽ động, giọng nói trầm thấp lại bình tĩnh, mở miệng nói: “Lại đây.”

Trong miệng Lục Niệm Niệm dính đầy bơ, lắc đầu như trống bỏi: “Em, em muốn ăn.”

Nghe thấy lời này, lông mày tinh xảo của Tống Kim Triêu nhướn lên, nhếch môi cười nhẹ, tiếp theo cậu liền đứng dậy, nới lỏng cà vạt, từng bước, từng bước bước tới.

Lục Niệm Niệm sững sờ nhìn cậu đứng ở trước mặt mình, Tống Kim Triêu hơi cúi người, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm môi cô, ánh mắt dừng lại ở trên môi hồng bóng loáng, ánh mắt thâm trầm giống như một loại mê hoặc, hấp dẫn người không ngừng trầm luân.

Chỉ thấy ngón tay Tống Kim Triêu dừng ở khóe môi cô, lau đi chỗ nào đó dính bơ trắng, Lục Niệm Niệm ngơ ngác nhìn cậu.

Động tác của Tống Kim Triêu không có ngừng lại, môi mỏng khẽ nhếch, đem ngón tay lau đi vết bơ đặt ở trên môi của chính mình, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.

Ánh mắt ngừng lại trong nháy mắt, sau khi Lục Niệm Niệm chậm chạp phản ứng lại, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng!

Tống Kim Triêu đây là đang trêu ghẹo! Tại sao có thể như vậy

Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuống quít đứng lên, muốn chuyển sang nơi khác ngồi, Tống Kim Triêu tiến lên một bước, trực tiếp ôm ngang lấy cô.

Biết cậu muốn làm gì, Lục Niệm Niệm có chút luống cuống giãy dụa: “Em, bánh gatô của em vẫn chưa ăn xong.”

Tống Kim Triêu nhếch môi cười khẽ, ôm cô vào trong phòng nghỉ, thấp giọng, chậm rãi nói: “Trước tiên ăn thứ khác.”

Đầu Lục Niệm Niệm nóng đến phình ra, nghe thấy lời này nhất thời muốn tìm một cái lỗ chui xuống, mặt đỏ tới mang tai không dám nhìn cậu.

Đây vẫn là lần đầu tiên hai người làm ở phòng nghỉ, Tống Kim Triêu xấu bụng muốn cô rên lên, Lục Niệm Niệm xấu hổ ôm khuôn mặt đỏ bừng, cắn môi không dám lên tiếng.

Sau khi kết thúc, Tống Kim Triêu tinh thần sảng khoái thu dọn mọi thứ, Lục Niệm Niệm uể oải nằm trên giường không muốn động, chỉ cảm thấy Tống Kim Triêu gần đây càng ngày càng thích dán tới gần, hơn nữa vô cùng xấu tính.

Buổi tối về đến nhà, Tống Kim Triêu tâm trạng không tồi làm bữa tối, Lục Niệm Niệm trước tiên về phòng nghỉ ngơi.

Đợi khi tỉnh lại mới phát hiện, trong phòng ăn có thêm một người, hơn nữa còn là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Keon đối với Lục Niệm sớm đã nghe qua, thậm chí đối với cô rất quen thuộc, sớm biết sự tồn tại của cô gái này từ khi cô còn học cấp ba, nhưng đều thông qua miêu tả của Tống Kim Triêu.

Hiện tại tận mắt nhìn thấy cô gái trung quốc này, cậu không ngừng mỉm cười, ánh mắt không lộ ra chút dấu vết đánh giá cô, thiện chí lên tiếng chào hỏi.

Lục Niệm Niệm lúc này đang chân trần đứng đó, nhìn thấy trong nhà xuất hiện người lạ, tay chân có chút luống cuống, khi Tống Kim Triêu từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ của cô, lông mày cau lại nhắc nhở: “Mang dép vào.”

Cô gái lúng túng bỏ chạy, keon không nhịn được cười, quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tống Kim Triêu, nhất thời lúng túng ho một tiếng.

Vẻ mặt Tống Kim Triêu không được coi là tốt, cậu luôn cự tuyệt người ngoài tới nhà, mặc dù Keon là bác sỹ tâm lý của cậu, hai người có thể nói là rất quen thuộc ở mức độ nào đó, nhưng nếu mất đi thân phận bác sỹ này, Tống Kim Triêu theo bản năng cự tuyệt hắn tới.

Không biết làm sao tên này tuyên bố là vì bệnh tình của hắn, bắt buộc phải quen thuộc hoàn cảnh sống của hắn, liền mặt dày, ngang ngạnh theo tới đây.

Lúc trước, Tống Kim Triêu đối với Keon nhắc đi nhắc lại vô số lần, không thể nói với Niệm Niệm thân phận thật của hắn, càng không thể nói với cô bệnh tình của chính mình.

Keon thề thốt sắt son đảm bảo, tuyệt độ không tiết lộ, nhưng nếu là vì bệnh tình của Kim Triêu, cậu vẫn là sẽ cân nhắc làm ra một số chuyện thích hợp.

Lúc ăn cơm, Lục Niệm Niệm mới phát hiện người Pháp này không giống với những người nước ngoài khác, hắn thành thạo, lưu loát nói tiếng Bắc Kinh, còn hiểu tiếng địa phương.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lục Niệm Niệm, keon cười cười: “Vậy cũng được coi như là kỹ năng sống của tôi.”

Hắn ở Trung Quốc nhiều năm như vậy, tiếp xúc với bệnh nhân nhiều không đếm hết, đôi khi hiểu tiếng địa phương cũng là điều bắt buộc.

Keon tương đối hiểu biết, sau khi hàn huyên mấy câu, Lục Niệm Niệm cũng không gò bó như lúc ban đầu, mà vị khách trước mắt dường như rất hứng thú đối với công việc trong kỳ thực tập của cô, hai người trong lúc vô tình nói rất nhiều chuyện, có những chuyện thú vị ở tòa soạn, ngay cả Tống Kim Triêu cũng không biết.

Tống Kim Triêu vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, yên lặng nghe, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày, có một số việc dường như từ trước đến nay cô chưa từng ở trước mặt cậu nhắc tới, nhưng vui vẻ nói cho người ngoài nghe.

Sau khi cơm tối kết thúc, keon chuẩn bị rời đi, trước khi đi thừa dịp Tống Kim Triêu không chú ý, lặng lẽ đưa cho Lục Niệm Niệm một dãy số điện thoại.

Buổi tối đi ngủ, Lục Niệm Niệm còn đang nghĩ tới số điện thoại đó, sau khi suy nghĩ cũng không nói với Tống Kim Triêu chuyện người đó lưu lại số cho mình, chỉ là thấy lạ nên hỏi cậu: “Người hôm nay tới, là ai vậy?”

Tống Kim Triêu đang đọc sách, giọng hờ hững đáp: “Bạn bè.”

Lục Niệm Niệm ồ một tiếng, nghi ngờ nói: “Anh dường như rất thân với hắn, sao trước đây chưa từng nghe anh nhắc qua?”

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu khép sách lại, liếc mắt nhìn sang, không để ý lắm hỏi: “Vì sao đối với hắn lại tò mò như vậy.”

Sợ hắn suy nghĩ nhiều, Lục Niệm Niệm lắc lắc đầu chui vào chăn: “Em chỉ là tùy tiện hỏi.”

Tống Kim Triêu suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại qua, đầu ngón tay ở trên màn hình nhẹ nhàng gõ.

Đang chuẩn bị đi ngủ Keon nhận được tin nhắn.

Kim kiêu ngạo: Sau này đừng tới nhà tôi.