Chương 59: Anh Ở Cùng Một Chỗ Với Em, Từ Đó Tới Giờ Chưa Bao Giờ Tín Nhiệm Em

Lục Niệm Niệm nghe thấy câu kim cương vương lão ngũ đó không nhịn được cười.

Nhiệm vụ lần này của lão Từ không đơn thuần chỉ là tới tham dự nghi thức giao nhận, còn muốn phỏng vấn đối tác đó, giờ hắn phụ trách mảng tin tức chính trị nên dạo gần đây ít lưu ý đến mảng xã hội, lần này còn thêm các nhân tố khác, nói không thể thêm lượng câu hỏi phỏng vấn.

Hắn làm như vậy là vì công việc của chính mình, cũng là vì để thành tích thực tập của hai người trẻ tốt hơn chút.

Từ lúc bắt đầu nghi lễ giao nhận, lão Từ mang theo Điền Mặc từ trong đám người chém giết, cứ thế đẩy người gần nhất, Niệm Niệm cầm camera theo sát ở phía sau bọn họ, chỉ có kiễng chân mới có thể mơ hồ nhìn thấy người đứng gần nhất ở phía đằng trước mặt.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, Lục Niệm Niệm ngây ngốc đứng tại chỗ.

Cô ở chỗ phỏng vấn lại có thể nhìn thấy Tống Kim Triêu.

Thấy cô gái bên cạnh bộ dáng ngây ngốc, lão Từ vỗ vai cô thúc giục: “Đừng đứng ngốc ở đó, nhanh chóng chụp ảnh.”

Lục Niệm Niệm khóe môi nhếch lên, vội vã phản ứng lại, hướng về phía Tống Kim Triêu cách đấy không xa tách tách hai tiếng chụp vài bức ảnh.

“Sư phụ, anh nói lão đại có phải là người đứng ở vị trí trung tâm phải không...” Lục Niệm Niệm nhỏ giọng mở miệng.

Lão Từ theo ánh mắt cô nhìn sang, “Chính là cậu ấy, rất đẹp trai phải không, hiện tại các cô gái đều thích loại hình như cậu ta.”

Lục Niệm Niệm ừ một tiếng, khi người trên khán đài xuất hiện, cô vội vàng ấn xuống nút chụp.

Lão Từ nhìn cô vài giây, không nhịn được nhắc nhở: “Đừng chỉ lo chụp một mình cậu ta, xung quanh đều là tư liệu sống.”

Lục Niệm Niệm: “...”

Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, một đám phóng viên dồn dập tiến lên phỏng vấn, lão Từ vừa tiến về phía trước, vừa không ngừng dặn dò hai người trẻ tuổi phía sau.

Nhìn lão Từ liều mạng chen về phía trước, là vì phỏng vấn Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vang ầm ầm, tiếp theo đám người trở nên hỗn loạn, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy giá treo biển biểu ngữ không hề báo trước đổ xuống.

Thấy giá cao rơi xuống, đám người hoảng loạn chạy bốn phía, nhất thời hiện trường khó khống chế, lão Từ đứng ở vị trí gần nhất vẫn được coi là an toàn, Lục Niệm Niệm và Điền Mặc chen chúc ở trong đám người, trong hoảng loạn suýt chút nữa ngã xuống đất, camera của Điền Mặc bị người ta đẩy rơi xuống đất.

Rơi xuống cách vị trí chân cô không xa, Lục Niệm Niệm quay đầu, nhanh chóng duỗi tay ra tìm kiếm, khi Điền Mặc kéo cổ tay cô chen ra khỏi đám đông, đồng thời giá cao rơi xuống, vật cản xung quanh cũng ào ào rơi xuống.

Lục Niệm Niệm nhặt camera liền nhanh chóng chạy về chỗ an toàn, một cái giá sắt sượt qua vai cô rơi xuống đất!

Vai truyền đến cảm giác đau đớn, Lục Niệm Niệm lảo đảo vài bước ngã xuống đất, Điền Mặc bị một màn mạo hiểm lúc nãy dọa cho tắt thở, lúc này nhanh chóng nhìn tới người cô, kiểm tra vai cô bị đập vào chỗ hiểm.

Nhìn thấy máy ảnh trong tay hoàn toàn không chút tổn hại, khi Lục Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cơn đau như xát muối ở bả vai chầm chầm kéo tới.

Điền Mặc tự trách mình lại lo lắng, vội vã đem cô đỡ dậy, trong giọng nói còn mang theo tia hoảng hốt: “Cậu có biết vừa rồi rất nguy hiểm không!”

Nếu cái giá sắt đó đập lên người thì phải làm sao.

Chú ý tới hai bên trán cô gái không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, Điền Mặc liếc nhìn bả vai cô mơ hồ chảy ra vết máu màu đỏ, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi.

Bởi vì tình huống đột nhiên phát sinh, cuộc phỏng vấn sau lễ khai mạc bị gián đoạn, người hộ tống đưa các quan chức chính phủ và chủ tịch tập đoàn Phong Thụy tới phòng tiếp đón.

Vẻ mặt Tống Kim Triêu lạnh lùng nhìn đám người chen chúc ngoài cửa sổ, đã có người bị thương.

Quan chức chính phủ bên cạnh đã bắt đầu gọi điện thoại thông báo cảnh sát, không lâu sau người phụ trách hội trường vội vã chạy tới, nhìn thấy mấy nhân vật quan trọng không chút tổn hại, xoa mồ hôi lạnh hai bên trán, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Người được phái đi hơn mười phút sau, quay lại với vẻ mặt hoảng hốt chạy vào, nhìn thấy trong phòng tiếp đón đa số là nhân vật có máu mặt, có chút căng thẳng không biết có nên mở miệng, người phụ trách gấp đến độ lửa cháy đến mông, nhanh chóng thúc giục: “Mau nói rõ nguyên nhân được xác định!”

Hội trường vừa nãy bất ngờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà trước đó người dân sống trong những căn hộ bị cưỡng chế di dời đến gây sự, đẩy sự việc lên cao tạo thành một mớ hỗn độn, bọn họ tới tiến hành kháng nghị.

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu mắt lạnh nhìn về phía đối tác, đối phương sửng sốt, chỉ có thể nhanh chóng sắp xếp người xử lý.

Mà tin tức sau đó hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của người phụ trách, nghe tin có nhiều người bị va đập, giẫm đạp dẫn tới bị thương, còn có một phóng viên báo xã hội bị thương đưa vào bệnh viện.

Nghe thấy cái tên quen thuộc đó, người đàn ông vẫn luôn không nói gì,vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt.

Tống Kim Triêu hung ác nhìn chằm chằm cô ta: “Cô nói lại lần nữa!”

Trợ lý run sợ, run cầm cập nói: “Có phóng viên họ Lục bị thương...”

Điền Mặc cấp tốc mang Lục Niệm Niệm tới bệnh viện, sau khi trải qua hàng loạt kiểm tra, thật may vết thương không động tới xương cốt, sau khi băng bó nghỉ ngơi khoảng một tuần liền khỏi.

Khi bác sỹ trong phòng cấp cứu đang giúp Lục Niệm Niệm băng bó, Điền Mặc đợi ở bên ngoài vẫn luôn vỗ đầu tự trách chính mình, lần này Lục Niệm Niệm bị thương, hoàn toàn là vì giúp mình tìm camera, nếu như thật sự xảy ra chuyện, cả đời này cậu cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.

Nghe được tiếng nói bên trong của bác sỹ, Điền Mặc lúc này mới đẩy cửa bước vào, nghiêm túc ghi nhớ những chuyện bác sỹ căn dặn.

Lục Niệm Niệm mặc lại áo len bị cởi ra, sau khi vai được băng bó nhìn không được rõ ràng, kỳ thực đã không còn đau như vậy, nhìn vẻ mặt Điền Mặc xoắn xuýt tự trách chính mình, Lục Niệm Niệm cười an ủi cậu vài câu.

Khi Điền Mặc đỡ Niệm Niệm ra ngoài, cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị mở ra, trong tầm mắt hai người xuất hiện một người đàn ông trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tống Kim Triêu dường như chạy một mạch tới đây, lồng ngực cậu phập phồng, đang thở hởn hển, cà vạt có chút xiêu vẹo.

Điền Mặc đang nói chuyện, Lục Niệm Niệm khách sáo mỉm cười, nhất thời trong mắt chỉ còn có cậu.

Vai vừa bị giá đỡ đập vào, mặc dù đau nhưng cô cũng chưa từng rơi nước mắt, lúc này nhìn thấy cậu, viền mắt Lục Niệm Niệm đột nhiên đỏ lên, trong mũi chua xót, gọi một tiếng: “Kim Triêu.”

Ánh mắt của cậu chói chặt trên người cô, ánh mắt hoảng hốt quét một lượt trên người của cô.

Nghe tin cô bị thương, một khắc đó tim của cậu như ngừng đập.

Tống Kim Triêu bước nhanh về phía trước, nhìn môi cô trắng bệch, duỗi tay ra vốn định ôm cô, đột nhiên dừng lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Lục Niệm Niệm khịt mũi, ấp úng nói: “Ở vai.” Sợ cậu lo lắng, cô vội vã bổ sung thêm một câu: “Không nghiêm trọng.”

Nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô, Tống Kim Triêu đau lòng, lời nói trở nên lộn xộn, sau khi hỏi bác sỹ tình hình cụ thể, biểu hiện trên mặt Tống Kim Triêu cũng không tốt hơn chút nào.

Mà Điền Mặc người vẫn luôn bị coi là không khí, mắt vẫn luôn mở to nhìn chằm chằm Tống Kim Triêu rất lâu, trên mặt vừa hoảng hốt lại sững sờ, Lục Niệm Niệm dường như rất quen thuộc với hắn.

Khi hai người rời đi, Lục Niệm Niệm giới thiệu đồng nghiệp Điềm Mặc của mình với Tống Kim Triêu, biết được Niệm Niệm vì giúp hắn nhặt Camera mới bị thương, vẻ mặt Tống Kim Triêu âm trầm không nói chuyện.

Lúc nghe thấy Điền Mặc việc to việc nhỏ căn dặn cô chú ý tới vết thương, Tống Kim Triêu thần hồn nát thần tính nắm chặt tay lại.

Sau khi về nhà, Tống Kim Triêu nhìn vết thương của Lục Niệm Niệm, tuy rằng bác sĩ nói không nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy vệt máu đỏ trên băng gạt, tim Tống Kim Triêu vẫn co lại, đau lòng đem cô ôm vào trong ngực.

“Em là anh sợ...” Tống Kim Triêu cau mày, dán vào môi hồng của cô nỉ non, hôn một cái rồi lại một cái.

Ngày hôm nay từ trong miệng người trợ lý đó biết được, là phóng viên thực tập của tòa soạn Trường Viễn xảy ra chuyện, trong lòng cậu hiện ra một vạn ý nghĩ, cầu nguyện người bị thương không phải là cô, nhưng vận mệnh chính là luôn trêu đùa người như vậy.

Tống Kim Triêu nhắm mắt ôm chặt cô, thậm chí không dám nghĩ, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện, cậu sẽ phải làm như thế nào.

Bởi vì Lục Niệm Niệm bị thương vì công việc, tòa sạn cho cô nghỉ hai tuần dưỡng bệnh, Lục Niệm Niệm có thể ở nhà nghỉ ngơi, mà Tống Kim Triêu dường như vô cùng để ý, trong thời gian hai tuần, cậu không có tới công ty, mà để Phương Ngọc đem toàn bộ văn kiện đưa tới nhà.

Những ngày đó, Lục Niệm Niệm rốt cuộc lĩnh hội được, cảm giác bị người nào đó đặt trong lòng bày tay mà cưng chiều.

Một ngày ba bữa, tỉ mỉ chăm sóc cho cô.

Sau khi trải qua hai tuần lễ, Lục Niệm Niệm đứng trên cân nhìn cân nặng của mình tăng vọt, quả quyết từ chối Kim Triêu không ngừng nuôi nấng.

Buổi tối, Lục Niệm Niệm đề nghị: “Kim Triêu, ngày mai em muốn đi làm.”

Tống Kim Triêu đang đọc sách liếc mắt nhìn cô, lắc đầu từ chối: “Vết thương của em còn chưa khỏi.”

Lục Niệm Niệm vội vàng nói: “Em chỉ bị thương nhỏ, bây giờ đã khỏi hoàn toàn rồi.”

Tống Kim Triêu nhìn chằm chằm sách, vẻ mặt hờ hững, không hề bị lay động.

Lục Niệm Niệm cuống lên, cởi áo ngủ xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, muốn cho cậu nhìn thấy vết thương của mình dường như đã khỏi hẳn.

“Anh nhìn đi, có phải là khỏi rồi không?”

Tống Kim Triêu chậm rãi ngẩng đầu,rũ mắt nhìn cô, trên mặt Niệm Niệm mang theo ý cười, đôi mắt trong suốt, sạch sẽ, dường như đơn thuần chỉ muốn cho cậu xem vết thương.

Ánh mắt của cậu lướt qua da thịt trắng nõn trên vai, lông mày khẽ động, đối với cô, cậu luôn không có cách nào giữ vững tự chủ.

Nhìn thấy sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt Kim Triêu, Lục Niệm Niệm nhận ra không ổn, lặng lẽ chuẩn bị kéo áo lên, giây tiếp theo, Tống Kim Triêu nhẹ nhàng ghìm chặt cổ tay cô, giọng nói trầm thấp mà khản đặc: “Trêu trọc xong, liền muốn trốn?”

Lục Niệm Niệm ngượng ngùng liếm môi: “Em, em buồn ngủ.”

Tống Kim Triêu mặt không đổi sắc khép sách lại, đặt sách trên tủ đầu giường, môi mỏng khẽ mở: “Được thôi, cùng ngủ.”

Vừa dứt lời, cậu duỗi cánh tay dài ra, liền đem người nào đó đang muốn chạy trốn trực tiếp ôm qua, đặt ở dưới thân.

Đối đầu với đôi mắt như sói của cậu, Lục Niệm Niệm lắp ba lắp bắp nói: “Em, vết thương của em còn chưa khỏi.”

Tống Kim Triêu cong môi, cạch một tiếng tắt đèn bàn, cười nhẹ: “Anh giúp em kiểm tra.”

Mấy ngày sau, Lục Niệm Niệm tinh thần phấn chấn đi làm, lão Từ là người đâu tiên chạy tới an ủi cô, thuận tiện khen ngợi cô vài câu.

Điền Mặc dường như vì chuyện lần trước vẫn luôn tự trách mình, nhìn thấy Lục Niệm Niệm tới làm, cách nửa tiếng đều sẽ cuống cuồng tới hỏi cô, vết thương còn đau hay không, sẽ không ảnh hưởng tới công việc chứ.

Lục Niệm Niệm lúc đầu còn khách khí nói vài câu, sau đó trực tiếp phát hỏa: “Có cần tớ biểu diễn lộn vài vòng cho cậu xem không?”

Lúc này Điền Mặc mới im lặng.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Lục Niệm Niệm dự định cùng mấy cô gái trong tòa soạn đi ăn cùng nhau, không ngờ tới động tác của Điền Mặc còn nhanh hơn cô một bước, cầm hai phần cơm đẩy tới trước mặt cô.

Cậu nói: “Vì cảm ơn cậu giúp tớ tìm lại camera, ngày hôm nay mời cậu ăn cơm.”

Giống như sợ Lục Niệm Niệm từ chối, Điền Mặc nói xong câu này, chạy như bay ra khỏi bộ phận in.

Lục Niệm Niệm cũng không nói gì, cảm thấy Điền Mặc người này quá khách khí.

Ngày tháng sau đó, Điền Mặc luôn có thể tìm cớ đưa cơm cho cô, đưa đồ ăn vặt. Có lúc nhìn thấy Điền Mặc đi tới, mấy cô gái ngồi bên cạnh Niệm Niệm sẽ tự động tránh ra nhường chỗ cho hắn, còn không quên trêu ghẹo cô: “Cậu khi nào thì đáp ứng người ta, Điền Mặc là người không tồi.”

Lục Niệm Niệm:???

Nhìn thấy ánh mắt nhiều chuyện, ám muội của đồng nghiệp, Lục Niệm Niệm mới mô hồ nhận thức được, mọi người có khả năng là đang hiểu lầm.

Sau đó Điền Mặc tới đưa đồ, Lục Niệm Niệm quyết đoán từ chối, còn không quên nhắc cậu một câu: “Cậu sau này không cần tặng đồ cho tớ, sẽ để cho mọi người hiểu lầm.”

Nghe thấy cô trực tiếp cự tuyệt, Điền Mặc có chút lúng túng ngồi trở về bàn làm việc của chính mình, kỳ thực có chuyện cậu vẫn luôn muốn hỏi Lục Niệm Niệm, cô cùng Tống Kim Triêu có quan hệ gì, bạn bè hay là người yêu.

Lão Từ thường mang theo hai người ra ngoài phỏng vấn, Điền Mặc thường xuyên giúp đỡ Lục Niệm Niệm gánh vác một phần, sau một thời gian dài, ngay cả lão Từ cũng nhìn ra, Điền Mặc có lẽ đang theo đuổi Niệm Niệm, nhưng cô gái này dường như một chút phản ứng cũng không có.

Hôm nay công việc mới hết bận rộn, Lục Niệm Niệm thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, lão Từ cười ha hả từ văn phòng đi ra, nhìn thấy hai học trò còn chưa đi, liền vung tay lên: “Đi, đêm nay mang bọn em đi ăn tiệm.”

Hai người trẻ tuổi đến tòa soạn cũng được một thời gian, làm việc nghiêm túc không nói tới, ngày thường còn giúp hắn không ít việc, gần đây vợ lão Từ vừa mới mang thai, trong lòng hắn cao hứng không có chỗ để nói, dứt khoát mang hai người học trò cùng đi ăn cơm, ba người hợp tác với nhau lâu như vậy, vẫn là lần đầu đi ăn cùng nhau.

Lục Niệm Niệm theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bộ dáng hứng khởi của sư phụ và Điền Mặc, không muốn cự tuyệt ý tốt của người ta, nghĩ một lúc cô gửi tin nhắn qua cho Tống Kim Triêu, “Tối nay em cùng sư phụ còn có đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm, cơm tối không cần chờ em.”

Rất sợ Tống Kim Triêu suy nghĩ nhiều, Lục Niệm Niệm lại gửi một tin nhắn qua, giải thích quan hệ của ba người.

Quả nhiên, khi nhìn thấy tin nhắn Lục Niệm Niệm gửi tới, Tống Kim Triêu đang chuẩn bị làm cơm tối không tự giác mà nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường tỏ vẻ không vui.

Tâm trạng kìm nén trong lòng có dấu hiệu tan vỡ, mặt Tống Kim Triêu không cảm xúc cởi tạp dề ra, đi tới thư phòng.

Trên bàn xếp một chồng ảnh dày, Tống Kim Triêu hạ tay xuống, cuộn chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng rơi vào hai người trên bức ảnh, lông mày tinh xảo trên gương mặt anh tuấn nhíu chặt, cả người tỏa ra hơi lạnh u ám.

Trên ảnh là một nam một nữ đi chung một chiếc ô, tưởng tưởng đến hình ảnh hai người cười nói với nhau, nụ cười của Lục Niệm Niệm cứa vào làm mắt cậu đau, Tống Kim Triêu đầu đau như búa bổ ngã ngồi lên ghế, lông mày đen như mực nhíu thành một cái khe nhàn nhạt, thân thể run rẩy đang cực lực kiềm chế tâm tình.

Niệm Niệm đã đáp ứng cậu, vĩnh viễn không bao giờ phản bội cậu.

Cậu tình nguyện tin những bức ảnh này đều là giả, nhưng mỗi bức hình đều như đang nói với cậu, điều cậu không muốn nhìn thấy nhất, đều là thật.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lục Niệm Niệm chuẩn bị ngồi xe bus trở về, Lão Từ không yên tâm: “Hôm nay đã trễ, để Tiểu Điền đưa em về.”

Lục Niệm Niệm vội vã từ chối: “Sư phụ, thầy lúc nãy uống không ít rượu, hay là để Điền Mặc đưa thầy về.”

“Em ngồi xe bus cũng được.”

Lão Từ nhìn về phía Điền Mặc, tặng cậu một ánh mắt, hắn là người từng trải, trong lòng rõ ràng như gương, tên này đối với Niệm Niệm có hứng thú, nhưng vẫn không dám nói ra khỏi miệng, ngày thường nhìn thấy cậu làm việc rất thông minh, lúc này lại như khúc gỗ, không biết tranh thủ cơ hội của chính mình.

Lão Từ vung tay từ chối: “Lão đại của các em lái xe rất an toàn, lái một cái có thể trực tiếp về tới nhà.”

“Em cũng đừng từ chối nữa, để Tiểu Điền đưa em về, thầy cũng yên tâm.”

Điền Mặc bên cạnh không nói gì, hiểu rõ ý tứ của sư phụ, trong lòng ngoại trừ căng thẳng còn lo Niệm Niệm lại từ chối.

Nếu sư phụ đã nói như vậy, Lục Niệm Niệm không thể làm gì khác hơn là trở về cùng Điền Mặc.

Trên đường về, ngoài cửa sổ tuyết rơi không ngừng, hoa tuyết lớt phớt không ngừng rơi trên xe, sau khi tiếp xúc liền ngưng tụ thành những giọt nước như hạt trân châu, Lục Niệm Niệm nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới Tống Kim Triêu, thời gian này có phải cậu đã về tới nhà.

Cô gái bên cạnh hầu như không nói gì, Điền Mặc là người thật thà cảm thấy xấu hổ, mấy lần muốn mở miệng, nhưng muốn nói lại thôi.

Rốt cuộc đến gần khu biệt thu Lâm An, Lục Niệm Niệm quấn chặt khăn quàng cổ cùng Điền Mặc nói câu cảm ơn,liền chuẩn bị xuống xe, người phía sau lấy hết can đảm liền vội vàng xuống cùng.

Điền Mặc mặc áo lông vũ dày, từng khối hoa tuyết rơi trên tóc của cậu, cậu lắp bắp nói: “Tớ, tớ đưa cậu đến trước cổng.” Người ở đây ít như vậy, tuyết còn đang rơi, cô gái này có thể sợ tối.

Nhìn bộ dáng mất tự nhiên của cậu, Lục Niệm Niệm mỉm cười: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

Điền Mặc liên tục xua tay: “Việc, việc nhỏ.”

Hai người sóng vai đi về phía trước, Điền Mặc mới cảm thấy cô gái bên cạnh vô cùng yên tĩnh, bất kể là trong công việc, cũng giống bây giờ đều không nói chuyện, làm cho người ta có cảm giác không kìm lòng được muốn tới gần.

Trong trầm mặc, Điền Mặc thử mở miệng: “Sau này trong công việc có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc nói.”

“Tớ sẽ nỗ lực hết mình giúp cậu.” Giọng điệu của cậu kiên định lại nghiêm túc, Lục Niệm Niệm không nhịn được nở nụ cười, vừa định nói câu cảm ơn với cậu, ánh mắt liếc về phía không xa có một người đang đứng.

Buổi tối đèn đường có chút mơ hồ, ánh sáng màu cam phác hoại ra thân hình cao thẳng của người đó, trong hoa tuyết tung bay, Lục Niệm Niệm cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dáng người đó, Tống Kim Triêu mặc quần áo ở nhà mỏng manh, cũng không biết đứng đợi ở dưới lầu bao lâu rồi, trên đỉnh đầu phủ một tầng hoa tuyết mỏng.

Nhìn thấy cậu, mắt Lục Niệm Niệm trong nháy mắt sáng lên, không đợi người bên cạnh ngạc nhiên, trực tiếp chạy bước nhỏ qua.

Đến tận khi dừng trước mặt cậu, Lục Niệm Niệm mới phát hiện mặt cậu có chút hồng, môi mảng xám xịt không chút máu, lông mày đen dài còn có những giọt nước đọng lại.

Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Lục Niệm Niệm vội vàng gỡ khăn quàng cổ xuống, nhấc chân quàng lên cổ Kim Triêu, ngữ khí đau lòng nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, có phải đợi rất lâu rồi không?”

Nghe được giọng nói của cô, mày anh tuấn của Tống Kim Triêu khẽ động, gương mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng người phía sau Lục Niệm Niệm.

“Cậu ta là ai.” Ba chữ lạnh lẽo, cứng ngắc từ trong hàm răng cậu bật ra, giờ khắc này giống như nghiêng mặt đón gió lạnh, lạnh lẽo mà âm u.

Lục Niệm Niệm quýnh lên, vừa nãy chỉ lo Kim Triêu, suýt chút nữa quên Điền Mặc đưa cô về nhà, cô liền vội vàng giới thiệu: “Đồng nghiệp của em, cậu ấy tên Điền Mặc, chính là người lần trước đưa em tới bệnh viện.”

“Hôm nay ăn cơm xong đặc biệt đưa em trở về, sợ em một mình về không an toàn.”

Không ngờ tới sẽ đụng phải Tống Kim Triêu, hơn nữa người đàn ông trước mặt dường như cùng Lục Niệm Niệm quan hệ không bình thường, Điền Mặc vừa muốn nói chuyện, ánh mắt Tống Kim Triêu sắc bén nhìn chằm chằm hắn, mơ hồ sinh ra lại cảm giác áp bức.

Cảm nhận được khắp người cậu tỏa ra khí thế áp bức người, Điền Mặc không biết vì sao đột nhiên trở nên căng thẳng, vẫn là lấy hết dũng khí nói câu “Chào anh”.

Nhận thấy ánh mắt âm trầm, lạnh lùng của Kim Triêu, trong lòng Lục Niệm Niệm mơ hồ thấy bất an, cô nắm lấy tay Tống Kim Triêu đặt bên cạnh người mình, hướng về phía Điền Mặc giới thiệu: “Đây là ông xã tớ, Tống Kim Triêu.”

Nghe thấy hai từ ông xã, trong mắt Điền Mặc lóe lên tia kinh ngạc, không ngờ tới Lục Niệm Niệm đã kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là hắn.

Sau khi Điền Mặc rời đi, Lục Niệm Niệm nắm tay Tống Kim Triêu về nhà, người bên cạnh mím chặt môi, mặt mày anh tuấn vẫn lạnh lùng.

Khi tiến vào trong phòng, Lục Niệm Niệm mới nhìn thấy một bàn thức ăn đã được nấu chín, cô đột nhiên nhận thức được điều gì đó, liền vội vã xoay người nhìn Tống Kim Triêu, cậu vẫn luôn nhìn cô, liền trầm mặt không nói câu nào đi lên lầu hai.

Lục Niệm Niệm cảm thấy gay go, vội vã từ trong túi lấy điện thoại ra, quả nhiên không có pin, điện thoại tắt máy, cô tuyệt vọng nhắm mắt, cô thậm chí có thể tưởng tượng được, Tống Kim Triêu không liên lạc được với cô thì lo lắng như thế nào.

Cho nên cậu mới vẫn luôn chờ ở cửa hay sao? Đợi ở đó có phải rất lâu rồi không, một tiếng hay là hai tiếng?

Vừa nghĩ tới cậu mặc quần áo ở nhà mỏng manh đứng đợi cô bên ngoài trời đầy tuyết rơi, Lục Niệm Niệm lại lần nữa tự trách chính mình.

Nhìn một bàn đầy thức ăn không có chạm qua, Lục Niệm Niệm mang canh gà vào trong bếp hâm nóng lại, múc một bát canh mang tới thư phòng.

Gõ cửa, người bên trong không nói gì, khi cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Tống Kim Triêu đang phê duyệt văn kiện.

Lục Niệm Niệm động tác chầm chầm đi tới, nhỏ giọng gọi cậu: “Kim Triêu, anh có đói bụng không, trước tiên uống cái này cho ấm dạ dày.”

Nói xong, cô đem bát canh đặt trên bàn sách, lại lấy một cái ghế từ bên cạnh ra, lấy lòng ngồi sát bên cạnh cậu.

Tống Kim Triêu trầm mặc khép văn kiện lại.

Lục Niệm Niệm cực kỳ chân chó đem canh gà đẩy tới trước mặt cậu: “Lão đại, anh uống một hớp đi.”

Mày Tống Kim Triêu khẽ động, cặp mắt âm trầm nhìn về hướng cô, ánh mắt u ám mà áp bức, “Tại sao không nghe điện thoại.”

Lục Niệm Niệm áy náy nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hối hận: “Điện thoại không có pin nên tắt máy.”

“Đều trách em, lần sau ra ngoài em nhất định sẽ sạc đầy điện thoại!” Nói xong, cô gái trước mặt dựng thẳng ba đầu ngón tay, lập lời thề son sắt làm đảm bảo.

Chỉ có Tống Kim Triêu rõ ràng, trong hai giờ không liên lạc được với cô, cậu giống như phát điên liên tục gọi điện cho cô, lại phái Phương Ngọc ra ngoài tìm, dù biết cô cùng đồng nghiệp ăn cơm, nhưng như vậy cũng không có xác định, toàn bộ cảm giác bất an, mịt mù làm cho cậu phát điên lên.

Tống Kim Triêu cố gắng khắc chế tâm tình của chính mình, giọng nói lạnh lùng, âm u giống như một khối băng ngày đông: “Quan hệ của em và Điền Mặc là gì?”

Lục Niệm Niệm dừng lại, không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy, liền nghiêm túc giải thích: “Chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần.”

Tống Kim Triêu cười gằn: “Em cùng cậu ta chỉ đơn thuần thôi sao?

Giọng nói chất vất vừa được nói ra, cảm giác áy náy lúc nãy của Lục Niệm Niệm không còn sót lại một mống, nụ cười lạnh của cậu giống như gai cứa vào lòng cô, vẻ mặt cô dần rút đi, mở miệng hỏi: “Anh là đang nghi ngờ em sao? Nghi ngờ em đối với anh không chung thủy?”

Tim Tống Kim Triêu thít chặt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm nhẹ nhàng run rẩy, “Vậy em nói với anh, tại sao lại đi cùng hắn ta gần như vậy?”

Cho nên cậu vẫn luôn hoài nghi cô, thậm chí hoài nghi cô lạc lối, phản bội cậu.

Lục Niệm Niệm vừa tức lại vừa oan ức, đối mặt với ánh mắt âm trầm của cậu, viền mắt phút chốc đỏ lên: “Em với cậu ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, tin hay không tùy anh!”

Nói xong, giận đùng đùng từ thư phòng bước ra ngoài, rất sợ bản thân không kìm được ở trước mặt cậu rơi nước mắt.

Lông mày Tống Kim Triêu khóa chặt, lòng bàn tay ẩm ướt chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu mỗi dây thần kinh đều như thiêu như đốt, cảm giác đau đớn chậm rãi lan khắp người.

Cậu vừa làm những gì vậy, hoài nghi Niệm Niệm trật đường ray sao?

Cậu là người hiểu rõ ràng mọi việc, vì sao không kìm chế được mà nói ra những lời như vậy.

Tống Kim Triêu sa sút tinh thần dựa vào trên ghế, cậu không thể không thừa nhận, đối với những người khác phái xuất hiện bên cạnh Lục Niệm Niệm, cậu không kìm chế được đều có thái độ đối xử như vậy, nhìn bọn họ càng bước đi càng gần nhau, những ý nghĩ đen tối, bẩn thỉu trong đầu cậu không ngừng xuất hiện.

Cậu phái Phương Ngọc chụp những bức ảnh đó, tới giờ vẫn yên lặng nằm trong ngăn kéo, nếu như cô biết được những chuyện không quang minh chính đại cậu làm, có thể hay không sẽ rời cậu mà đi.

Loại khả năng này, Tống Kim Triêu từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua.

Lục Niệm Niệm nổi giận đùng đùng từ thư phòng chạy ra ngoài, ôm quần áo cùng đồ dùng tắm rửa dự định ra phòng khách ngủ, đi qua nhà ăn nhìn thấy đống thức ăn còn thừa, tức giận nhìn hồi lâu, lại cầm lấy đồ bỏ vào phòng ngủ của hai người.

Trong lòng biết Tống Kim Triêu đối với chuyện này đặc biệt mẫm cảm, Lục Niệm Niệm thở dài một hơi, liền khuyên nhủ chính mình nhất định phải kiên trì, khi lần nữa đi ra, trực tiếp đi đến nhà bếp, trực tiếp đem những thức ăn đó bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại.

Khi Tống Kim Triêu vội vã chạy xuống lầu, liền thấy Lục Niệm Niệm đang ngồi ở phòng ăn, ăn cơm, vẻ mặt không tỏ vẻ gì, dường như lúc nãy chuyện gì cũng không xảy ra.

Tống Kim Triêu tâm trạng thấp thỏm đi tới, rất sợ cô gái trước mặt nói sẽ rời đi.

Ánh mắt dừng trên người cậu, Lục Niệm Niệm lại tức giận, nghĩ tới tên này đến giờ còn chưa có ăn cơm, vì lo lắng hốt hoảng cả một buổi tối, tất cả mọi tức giận đều tiêu tan.

Liền hỏi: “Có đói bụng hay không?”

Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn cô vài giây, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, trả lời: “Đói bụng.”

Lục Niệm Niệm đứng dậy vào bếp giúp cậu xới cơm, Tống Kim Triêu cũng đứng dậy đi theo, trên gương mặt anh tuấn lộ mơ hồ lộ ra vẻ mặt do dự cùng lo lắng, cậu lo lắng Lục Niệm Niệm vẫn còn tức giận.

Lúc ăn cơm, Lục Niệm Niệm múc cho mình một bát canh gà, mặc dù đã ăn cơm, nhưng Tống Kim Triêu đặc biệt vì mình mà làm, coi như no cũng phải ăn một miếng.

Thỉnh thoảng giúp cậu gắp thức ăn, nhìn cậu chậm rãi ăn xong, mới nghiêm mặt, dịu dàng mở miệng: “Kim Triêu, em muốn cùng anh nói chuyện cho rõ ràng.”

Ngữ khí nghiêm túc, Tống Kim Triêu nhất thời trở nên căng thẳng, lông mày tính tế nhíu lại thành một đoàn, chuyện cậu lo lắng nhất là từ trong miệng cô nghe được hai từ kết thúc.

Lục Niệm Niệm còn chưa nói xong, Tống Kim Triêu trầm giọng đánh gãy lời cô: “Ngoại trừ việc rời khỏi anh, cái khác đều có thể nói.”

Nghe cậu nghiêm túc nói xong, Lục Niệm Niệm vừa tức giận lại vừa buồn cười, “Vừa nãy ở trong thư phòng cùng em nói những lời đó, rốt cuộc đã nhịn bao lâu rồi?”

Tống Kim Triêu vẫn luôn kìm chế, ngày hôm nay tức giận nói ra những lời đó chắc chắn nhịn rất lâu rồi.

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu đối diện với ánh mắt cô, con ngươi đẹp, hẹp dài hơi rũ xuống, chậm rãi nói: “Chỉ là tức giận mới nói.”

Lục Niệm Niệm vẻ mặt hờ hững quan sát cậu, “Vậy anh nói với em, rốt cuộc anh có tin tưởng em hay không.”

Mặc dù lên đại học, hay là trong giai đoạn thực tập trước mắt, bởi vì nguyên do của Tống Kim Triêu, cô luôn cùng người khác giới có thói quen duy trì khoảng cách nhất định, mà lời vừa buông ra lúc nãy, hiển nhiên mỗi một câu đều như đâm một nhát, cứa vào trong tim cô, vừa nghĩ tới liền có cảm giác đau đớn.

Lông mày Tống Kim Triêu nhẹ nhàng nhíu lại, không lập tức trả lời câu hỏi, vẻ mặt bình tĩnh đưa ra kiến nghị: “Anh hy vọng em có thể từ bỏ công việc ở tòa soạn.”

Không chỉ không nghe thấy đáp án mình mong muốn, lời của Tống Kim Triêu lại mạnh mẽ dập tắt một chút hy vọng còn sót lại trong lòng Lục Niệm Niệm.

vẻ mặt dần lạnh đi, uể oải nói: “Cho nên anh vẫn không tin tưởng em.”

Tống Kim Triêu âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm, trong đầu bắt đầu đau âm ỉ, “Em chỉ cần nói với anh, vì sao lại phải đi cùng hắn gần như vậy.”

Nghe thấy lời này, tim Lục Niệm Niệm lạnh lẽo, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt, “Tống Kim Triêu, anh thừa nhận đi.”

“Anh và em ở cùng một chỗ, từ trước đến nay chưa từng tin tưởng em.”