Chương 42: Tớ Rất Nhớ Cậu

Thời gian chớp mắt liền tới cuối học kỳ, cởi ra trang phục mùa hè thay vào đó là trang phục mùa đông nặng trĩu, giống như là chuyện trong nháy mắt.

Ngày hôm Tống Kim Triêu rời đi, Lục Niệm Niệm rất muốn đi tiễn cậu, đáng tiếc là thứ năm tiết học của cô lấp kín.

Khi khóa học ngoại khóa buổi chiều, Cố Miểu kéo cô tới sân bóng rổ xem Trần Tương Xán chơi bóng, cuối cùng phát hiện cô gái này có chút kỳ quái, Lục Niệm Niệm ngây ngốc đã nhìn chằm chằm bầu trời nửa ngày.

Cố Miểu giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt cô, “Niệm Niệm, cậu không sao đấy chứ? Ngốc nghếch cái gì vậy.” Là Trần Tương Xán không đủ đẹp trai, hay là thi cử quá nhiều, ngốc rồi.

Lục Niệm Niệm hồn bay phách lạc đếm đầu ngón tay, Kim Triêu lúc này chắc đã lên máy bay, nếu như từ đỉnh đầu cô bay qua, cô còn có thể nhìn một chút, chỉ cần một điểm nhỏ cũng tốt.

Vô tri vô giác qua một tuần, chờ cuối tuần, Lục Niệm Niệm cầm điện thoại mới biết, trước khi lên máy bay, Kim Triêu có gửi cho cô một tấm hình.

Là một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong có đặt mười sợi dây đỏ giống hệt nhau.

Cái này là sợi dây tình duyên cô tặng cho cậu, nghĩ tới Kim Triêu lại có thể mang theo cái này bên người, phiền muộn trong lòng mấy ngày nay của Lục Niệm Niệm rốt cuộc tan đi.

Mấy ngày trôi qua, tin tức về cậu chỉ có một tấm hình này, Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm khung chát hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ mặt, thu hồi tâm tư, tập trung vào chuyện học.

Cuối học kỳ lớp mười hai, mỗi tuần đều có bài thi nhỏ, mỗi tháng là bài thi lớn, thi giữa kỳ không tính là gì, hiệu suất công việc của giáo viên rất cao, sau khi thi xong mấy môn, sáng ngày hôm sau sẽ công bố thành tích xếp hạng.

Lục Niệm Niệm thành tích trước nay vẫn luôn ở mức trung bình, dường như nỗi lực cùng không nỗ lực đều là như vậy, nếu như may mắn một chút, còn có thể trên 500 điểm, may mắn trở lại, chọn sai một hai câu, thứ bậc cũng theo đó mà lùi đi mấy trăm bậc.

Sáng sớm thứ hai, Cố Miểu kéo Lục Niệm Niệm chạy tới cổng trường xem thành tích, cô bắt đầu nhìn bảng thông báo từ xếp hạng một trăm, Trần Tương Xán vững vàng đứng ở vị trí thứ ba trong top đầu, Cố Miểu luôn luôn đuổi kịp bước chân của cậu.

Lục Niệm Niệm đứng bên ngoài đám người, liếc nhìn thành tích của chính mình, quả nhiên lại nằm ngoài top 300, vừa vặn bị kẹt trong vùng trọng điểm, không hơn không kém.

“Tiểu Miểu, cậu muốn thi đỗ vào cùng trường đại học với Trần Tương Xán phải không?” Nhìn thấy hai người đều đứng trong top 5, Lục Niệm Niệm đột nhiên có chút ngưỡng mộ.

Nếu như Tống Kim Triêu cũng tham gia thi đại học, cậu có phải sẽ xuất hiện trong top 100? Hai người có phải là chênh lệch rất lớn hay không?

Lục Niệm Niệm đang ngẩn người, Cố Miểu đến trước mặt cô, híp mắt nở nụ cười: “Cái này không cần hỏi, tớ nỗ lực lâu như vậy, chính là muốn đỗ vào cùng một trường đại học với cậu ấy.”

Nói ra rất dài dòng, Cố Miểu từ lúc học lớp 10 đã thích Trần Tương Xán, cũng có thể coi là nhất kiến chung tình, đáng tiếc yêu thầm ba năm, vẫn như cũ không có nở hoa kết trái, lần đó đưa thư tình qua, sau đó Trần Tương Xán nhìn thấy cô, càng là vô tình hoặc cố ý lảng tránh.

Chán nản mặc chán nản, Cố Miểu ý chí chiến đấu bùng cháy, dự định tới đại học lại tiếp tục không ngừng cố gắng, cô không tin Trần Tương Xán là phiến đá bướng bỉnh không nở hoa!

Trong chớp mắt, rất nhanh đến kỳ thi cuối học kỳ, Lục Niệm Niệm tan học trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đã bắt đầu học thuộc lòng sách, còn một người đi tới phòng đọc sách.

Từ khi Tống Kim Triêu rời đi, Lục Niệm Niệm rất ít khi nhìn thấy cậu, số lần trò chuyện cùng cậu có thể đếm trên đầu ngón tay, có lần gọi video, cô nhìn thấy cả người cậu gầy đi một vòng, viền mắt đẹp đẽ ngày càng trở nên thâm quầng nghiêm trọng.

Trong ký túc xá có tiếng bạn cùng phòng đang học thuộc lòng, Lục Niệm Niệm lặng lẽ rút di động giấu trong chăn ra, theo thói quen mở khung đối thoại cùng Tống Kim Triêu, khoảng cách hai người nói chuyện với nhau nhanh chóng đã qua một tháng, cô gửi tin nhắn qua, không nói một trăm điều, ba trăm điều đều có, hầu như tất cả đều là cô tự nói chuyện, đối phương vẫn chưa hề trả lời.

Lục Niệm Niệm nhịn không được nhìn chằm chằm vào bức ảnh đại diện, bỗng nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh cậu cùng mỹ nữ tóc vàng mắt xanh hôn môi, sửng sốt, liền nhanh chóng lắc đầu, như vậy còn được.

Khi đang ngây ngốc, giây tiếp thep, màn hình trò chuyện đột nhiên hiển thị nhắc nhở cuộc gọi video, điện thoại trong tay cô rung lên, Lục Niệm Niệm trừng mắt nhìn, tay run lên.

Lo lắng bản thân mình nhìn lầm, xác nhận là cuộc gọi video, trái tim Lục Niệm Niệm đập thình thịch, vì không làm ồn đến bạn cùng phòng, cô cầm sách nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lục Niệm Niệm chạy một mạch lên sân thượng, tìm một góc trên bậc thang ngồi xuống, đối phương vẫn nhẫn nại không có cúp, cô vội vã sửa lại tóc bị gió làm rối, ấn xuống nút nhận cuộc gọi.

Màn hình xuất hiện người đàn ông anh tuấn quen thuộc, thói quen của Tống Kim Triêu vẫn như cũ không có thay đổi, cậu mặc một chiếc áo gió màu đen, gương mặt tuấn tú càng thêm trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo vô cùng xuất chúng, cả người nhìn qua có vẻ lạnh lùng.

Mắt Lục Niệm Niệm mở to nhìn chằm chằm cậu, lời vừa tới bên mép liền nhuốt trở lại, người trong video cũng lẳng lặng nhìn cô như vậy, hai người ai cũng không trò chuyện, đôi mắt đen, thâm thúy của cậu dường như muốn xuyên qua màn hình hòa vào trong mắt cô.

Bọn họ một tháng không gặp, rõ ràng khoảng cách rất xa, bây giờ đang ở trước mắt, tóc của cậu đã cắt ngắn, người cũng gầy đi rất nhiều, trong mắt là một tầng màu xanh nhàn nhạt, dường như nghỉ ngơi không tốt.

Lục Niệm Niệm ngoại trừ đau lòng, đột nhiên rất muốn chạm vào mặt cậu, gầy đi trông thấy.

Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn cô, tâm tình trong mắt nổi sóng ngầm, cậu bỗng nhiên mở miệng, “Niệm Niệm.” Tiếng nói của cậu rất thấp, còn có chút khàn khàn.

Cô nghe được lời này, trên mặt cô gái lập tức lộ ra ý cười, cách màn hình gần hơn, cô nhẹ giọng đáp lại: “Kim Triêu.”

Tiếng của Lục Niệm Niệm thông qua công cụ truyền tin truyền vào tai cậu, vẻ mặt lạnh lùng của Tống Kim Triêu chậm rãi buông lỏng, thần kinh căng thẳng trong não giờ khắc nãy cũng thả lỏng.

“Tớ rất nhớ cậu.” Cậu nói.

Từ khi quay lại Thụy Sĩ, một đống chuyện khó giải quyết lũ lượt kéo tới, sự việc Tống Kim Triêu một mình chuyển máy bay từ Mỹ đến Thụy Sĩ, khi Tống Duẫn Hành với Thẩm Mạn nhận được tin tức, ngay lập tức phái người đi tìm, nhưng giống như mò kim đáy biển.

Tống Duẫn Hành trực tiếp kéo Tống Kim Triêu đưa qua Thụy Sĩ, ông ngoại Tống Kim Triêu ở đây.

Nghe thấy vậy, tâm trạng mù mịt của Lục Niệm Niệm nhiều ngày được quét sạch sẽ, ôm điện thoại di động, trong lòng ngoài cao hứng, giọng nói còn có chút ủy khuất: “Chúng ta một tháng không gặp, tớ hoài nghi có phải cậu đã quên tớ hay không...”

Bờ môi cô gái như cánh hoa chúm chím, nhỏ giọng oán trách, mắt nhìn Tống Kim Triêu chăm chú, đôi đồng tử lóe sáng.

Nghe thấy lời này, giọng nói Tống Kim Triêu trở nên nghiêm túc, ánh mắt thâm tình mà kiên định: “Không quên.”

Lục Niệm Niệm nhình phản ứng chấn động của cậu, trong lòng càng trở nên vui vẻ hơn, trên mặt tuy không thể hiện ra, nhưng khóe môi không nhịn được mà giương lên.

“Kim Triêu, cậu khi nào mới có thể trở về?” Cô hỏi.

Lục Niệm Niệm mím môi, khuôn mặt nghiêm túc: “Tớ cảm thấy gọi video đã không làm thỏa mãn tớ.” Cô cũng không biết sau cuộc gọi lần này của hai người kết thúc, lần sau phải đợi tới khi nào.

Tống Kim Triêu không tiếng động nhìn cô, yên tĩnh lắng nghe những oán giận trong lòng cô, cậu chú ý tới kiến trúc phía sau cô, suy đoán Lục Niệm có lẽ đang ở một góc nào đó trên tầng thượng, gió thỉnh thoảng thổi bay toán loạn tóc bên hai gò má cô.

Nhìn khuôn mặt Lục Niệm Niệm, Tống Kim Triêu đè nén tâm tình, âm u kích động nhiều ngày xuống, từng chút từng chút tiêu tan, mà đối với cô không thể khống chế dục vọng chiếm hữu, cũng tùy ý để cho góc tối tùy ý sinh trưởng.

Cách cô càng xa, loại suy nghĩ này càng trở nên mãnh liệt.

“Niệm Niệm.” Tống Kim Triêu bỗng nhiên mở miệng.

Lục Niệm Niệm hơi nghi hoặc một chút, liền nghe thấy cậu nói: “Năm nay tớ sẽ không quay lại.” Cậu nói từng câu, từng chữ, nói rất nghiêm túc.

“Cho nên...” Tống Kim Triêu dừng một chút, lông mày tinh tế nhíu chặt, đối với phản ứng của cô có chút lo lắng.

Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm sửng sốt, trầm mặc một lúc lâu, cô nhìn chằm chằm màn hình, phát hiện Tống Kim Triêu cũng đang nhìn cô.

Cô nhỏ giọng đáp lại: “Vậy tớ có thể tới tìm cậu không?”

Hai người đang trong giai đoạn yêu xa, hai người cũng không thể luôn dùng điện thoại liên lạc được, trong thời gian ngắn còn đỡ, nếu như thời gian dài, người nào đó rơi vào trạng thái mệt mỏi, vậy phải làm như thế nào?

Cậu thiếu niên trong hình sững sờ, đáy mắt xoẹt qua tia sáng ngạc nhiên, sau khi cân nhắc mở miệng: “Được chứ.”

“Vậy một lời đã định, chờ khi kỳ thi đại học kết thúc, tớ sẽ ra nước ngoài tìm cậu!” Lúc nói chuyện, Lục Niệm Niệm nhìn cậu, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong chờ.

Cẩn thận tính toán, thời gian cũng không tới một năm nữa, cô nỗ lực thi đại học, nói không chừng may mắn một chút có thể thi đỗ Harvard, đến khi đó học đại học ở Mỹ, cách Kim Triêu rất gần.

Nghĩ một lúc, ánh mắt Lục Niệm Niệm kiên định, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lên trên, “Kim Triêu, cậu chờ tớ, đến khi tớ thi đỗ Harvard, cách cậu càng gần thêm một bước!”

Lời này vừa nói ra, lông mày cậu thiếu niên nhíu lại, đồng tử hẹp dài rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Cậu nói gì vậy?”

Tống Kim Triêu không nhịn được cau mày, tạm thời không nói đến ngưỡng cửa trường đại học này, Niệm Niệm dường như không hiểu rõ, cậu đang ở Mỹ hay là Thụy Sĩ.

Lục Niệm Niệm vừa định lập lại lần nữa, màn hình hiển thị cuộc gọi video đột nhiên gián đoạn, chỉ còn lại khung chat của hai người, còn hiển thị thông báo mạng không khả dụng’.

Đây là tình huống gì vậy?!

Lục Niệm Niệm lắc lắc điện thoại di động, theo bản năng cho rằng điện thoại hỏng rồi, chờ sau khi xác nhận mãi mới phát hiện, là lưu lượng vượt quá tiêu chuẩn, điện thoại bị đơ...

Lời mới nói được một nửa, tốt xấu gì cũng để sau khi cuộc gọi video kết thúc cũng được!

Lục Niệm Niệm phẫn nộ ngút trời, tức giận muốn đập vỡ điện thoại di động, cuối cùng chạy thẳng xuống lầu, trực tiếp xông thẳng tới căng tin trường học, cô nhớ ở đó có một trạm điện thoại công cộng cũ.

Bởi vì điện thoại ngày càng hiện đại hóa, Lục Niệm Niệm lấy tất cả tiền trên người đưa cho ông chủ, ấn nút gọi được một lúc, trong điện thoại truyền tới tiếng chuông, đối phương rất nhanh liền nhận.

“Niệm Niệm, vừa nãy sao vậy.” Tống Kim Triêu cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, giọng nó có chút khẩn trương.

Lục Niệm Niệm hít sâu một hơi, nói: “Kim Triêu, điện thoại di động của tớ đột nhiên bị đơ, tớ hiện tại đang ở căng tin cổng trường học, nơi này có một trạm điện thoại công cộng.”

“Lần này không thể gọi video cho cậu...” Lục Niệm Niệm cuộn chặt nắm tay, vẻ mặt ủ dột.

Nghe cô giải thích, Tống Kim Triêu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng an ủi cô vài câu, lại nghĩ tới vấn đề lúc điện thoại bị gián đoạn, mở miệng giải thích: “Tớ không ở Mỹ, đang ở Thụy Sĩ.”

Cái gì?

Lục Niệm Niệm vội vàng nắm chặt điện thoại hỏi: “Vậy tớ nên thi vào trường đại học nào? Thụy Sĩ có trường đại học nào vậy?”

Giọng cô gái mang theo hoài nghi truyền tới, Tống Kim Triêu dường như có thể hình dung được, vẻ mặt cô trịnh trọng, nghiêm túc.

Cô đối với chuyện tới gần bên cạnh cậu, vô cùng cố chấp, Tống Kim Triêu không nhịn được nở nụ cười, trong lòng đột nhiên ấm áp, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng dần trở nên ấm áp, cậu nói: “Tớ sẽ về nước, trước khi cậu lên đại học.”

Vậy thì tốt, lúc nãy Lục Niệm Niệm còn xoắn xuýt, là nên chọn Oxford hay Harvard, lại nhận ra Oxford không ở Thụy Sĩ, mà ở Anh.