Chương 20: Tống Kim Triêu, Cậu Cắn Tớ(1)

Tim gan như bị cứa một đường, đường cắt tỉ mỉ vỡ tan quấn quanh biên giới.

Đầu Lục Niệm Niệm trực tiếp va chạm vào lồng ngực cứng rắn của cậu, giống như chạm vào một khối sắt lạnh lẽo, cảm thấy trên đầu truyền tới cảm giác đau đớn, theo bản năng hít một hơi.

Thiếu niên từng bước ép sát, kìm lại cổ tay cô, đem cô ép vào góc tường, hơi thở cường thế, u ám trong nháy mắt bao quanh, xen lẫn mùi thuốc và hơi thở lạnh thấu xương.

Lục Niệm Niệm bị hành động đột ngột của cậu làm cho ngạc nhiên, trong đầu trống rỗng, tim đập như tiếng sấm, một hồi một hồi, nín thở, không dám hô hấp.

Tống Kim Triêu nghiêng người về phía trước, gương mặt tuấn mỹ, âm u dán gần bên tai, đầu ngón tay lạnh lẽo vén lên tóc xõa ra.

Hô hấp trầm mà bất ổn, lưu luyến quanh quẩn ở cổ cô, thân thể người phía dưới đang run rẩy.

Cậu hạ mắt, ngón tay dài chậm rãi vuốt ve gò má trắng ngần, sạch sẽ, trượt đến nơi đó trắng nõn, mềm mại, ánh sáng trong mắt Tống Kim Triêu u ám, giây tiếp theo, cậu há miệng, cắn lên dái tai trắng mềm, lung linh.

Đầu lưỡi nóng bỏng, linh hoạt cuốn lấy dái tai, xúc cảm tê dại ám muội, giống như một luồng điện đánh thẳng vào lòng người, thâm nhập vào từng mạch máu, không ngừng kêu gào.

Lục Niệm Niệm cả người cứng đờ, trong đầu cô lóe lên một tia sáng, dưới chân như giẫm phải bông, cảm giác người như rơi vào đám mây mù.

Người trước mặt giống như con thú nhỏ bất an, theo lực độ gia tăng, cậu thu hồi đầu lưỡi, hàm răng nặng nề cắn lên chỗ thịt mềm.

Đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, trong nháy mắt kéo lý trí trở về, Lục Niệm Niệm đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, kèm theo âm thanh nức nở lên án: “Tống Kim Triêu, cậu cắn tớ.”

Cô gái ủy khuất đến cực điểm, đưa tay ra đẩy cậu, căn bản không thể chống lại.

Tống Kim Triêu sửng sốt một chút, giọng nói mềm mại yếu ớt đó, tinh tế truyền vào tai, trong đầu hoảng hốt.

Trong khoảnh khắc ý thức trở nên rõ ràng, Tống Kim Triêu bỗng nhiên buông tay ra, hoảng hốt lùi về sau nửa bước, con ngươi sẫm màu nhẹ nhàng co rút.

Lục Niệm Niệm bưng lỗ tai, cảm giác đau đớn rõ ràng làm cô không dám chạm vào, lo lắng  chạm vào sẽ chảy máu.

“Cậu, cậu là bao lâu rồi chưa ăn thịt, sao có thể cắn lỗ tai của tớ.”

Lục Niệm Niệm cắn môi, khi nói chuyện vẫn còn thấy uất ức, nước mắt tuôn trào, cẩn thận nắm chặt góc áo, viền mắt đỏ hồng, chứa đầy hơi nước mơ hồ.

Thân hình hòa trong sáng tối, Tống Kim Triêu lẳng lặng không tiếng động nhìn cô, cơ mặt có chút căng thẳng, tâm tình khóe mắt kìm chế ẩn nhẫn, cảm xúc trong lòng ẩn giấu không rõ ràng.

Lục Niệm Niệm cau mày, mí mắt rũ xuống ẩn chứa một tầng sương mù nhàn nhạt, vành tai không có chảy máu, nhưng vừa hồng lại vừa sưng.

Nhìn rất khó vượt qua, tâm tình trên mặt phóng đại trước mặt cậu, trong lòng Tống Kim Triêu như bị tảng đá đè nặng, hô hấp khó khăn.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ vẻ mặt như vậy, trước đây luôn là mặt mày ngậm ý cười, không có phiền não.

Trong khoảnh khắc suy nghĩ hỗn loạn, cậu mất khống chế, nguyên nhân là vì, cậu nhìn thấy có nam sinh sờ dái tai cô.

Vẻ mặt Tống Kim Triêu hậm hực xoay người, dường như ở lại thêm một giây, cậu sẽ không khống chế được chính mình, làm ra chuyện càng quá đáng hơn.

Cẩn thận sờ lên dái tai, trên đầu ngón tay không có vết máu, Lục Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi lúng túng qua đi, cho rằng Tống Kim Triêu sẽ nói gì đó, ai biết, người kia đem cô lưu lại ở phòng ngủ, trực tiếp bước ra cửa, lưu lại một người cô đơn, lẻ loi đứng nguyên tại chỗ.

Tống Kim Triêu đi tới phòng sách bên cạnh, đi qua các căn phòng đóng chặt cửa, Lục Niệm Niệm chần chờ một chút, đấu tranh một hồi, vẫn là chậm rì rì xuống lầu.

Đối với Tống Kim Triêu, dường như hiểu quá ít, cũng như bản thân mình chưa từng tiến vào thế giới của cậu.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, vệ sỹ tầng một theo tiếng động nhìn lên, nhìn thấy cô gái gầy gò yếu ớt cúi đầu đi xuống, giống như chịu phải đả kích nặng nề.

Trong lòng biết tiểu thiếu gia là người vui buồn thất thường, bộ dạng tàn nhẫn không phải bọn họ chưa từng gặp qua, có vài tên vệ sỹ hiện tại chỉ phụ trách coi giữ, không dám trực tiếp có xung đột.

Lục Niệm Niệm cảm thấy vận xui của mình đang tới gần, từ khi khai giảng, hầu hết chuyện xui xẻo cô gặp phải, đều theo nhau mà tới.

Ngẩn ngơ đến thứ 6, tiết học đầu tiên của buổi sáng chính là tiết học của cường đầu trọc.

Vấn đề bài tập hè không nói tới, Lục Niệm Niệm từ lớp bên cạnh mượn một quyển sách, chẳng qua lên lớp vẫn như cũ bị phạt đứng.

Tiết học của cường đầu trọc giống như niệm kinh, Lục Niệm Niệm nghe giống như lọt trong sương mù, tâm tình mây đen kéo đến, còn mang theo sấm vang chớp giật.

Giống như cái xác không hồn vượt qua một ngày, sau khi tan học Lục Niệm Niệm phải trực nhật, Cố Miểu ở lại giúp cô dọn dẹn vệ sinh.

Từ trong tay tiếp nhận tờ báo, Cố Miểu giúp cô cửa sổ, ánh mắt quét qua tâm tình trên mặt cô gái, cuối cùng mới phát hiện tai trái vừa đỏ lại sưng.

“Niệm Niệm, lỗ tai cậu làm sao vậy?”

Cố Miểu nghiêng tới gần, mở to hai mắt nhìn chằm chằm lỗ tai của cô, dái tai tinh xảo trở thành một cái bánh bao thịt nhỏ.

Nhìn không giống như bị muỗi đốt.

Nói tới lỗ tai, Lục Niệm Niệm liền không nhịn được nhớ tới Tống Kim Triêu, khóe môi giật giật, ngữ khí rầu rĩ nói: “Bị cắn.”

“Có phải là Trần Tương Xán cắn?!”

Cố Miểu trừng to hai mắt, giống như giây tiếp theo tâm tình sẽ tan vỡ kêu gào.

Lục Niệm Niệm ném cho cô một cái nhìn vô lực, “Không phải Trần Tương Xán.”

Cố Miểu đột nhiên thở một hơi nhẹ nhõm, vỗ vai cô an ủi: “Vậy là người đàn ông khác cắn cậu.”

Lục Niệm Niệm cuống quít che lỗ tai, không thể tin được nhìn cô, “Sao cậu lại nghĩ tớ bị người cắn?”

Hơn nữa còn là một người đàn ông.

Cố Miểu mỉm cười, trên mặt mang theo thâm ý sâu xa tiến tới gần bên tai cô, mặt ám muội: “Tớ nhìn thấy dấu răng.”

Tiếng nói vừa dứt, tim Lục Niệm Niệm nhảy lên, giống như bị người ta phát hiện ra bí mật ghê gớm, gò má khô nóng.

“Đừng đoán mò, mới không phải bị người cắn.”

Kỳ thực Cố Miểu cũng chỉ là thuận miệng nói, dấu răng này nhìn giống người, lại không giống người.

“Vậy thì là bị chó cắn.”

“Dấu răng vẫn rất sâu đây này.”

Cố Miểu không phát hiện ra lúng túng của Lục Niệm Niệm, đưa ra phán đoán, tự gật đầu, lại quan tâm hỏi: “Tiêm vắc xin phòng dại chưa?”

Nghe thấy lời này của Cố Miểu, tâm tình  Lục Niệm Niệm rơi  vực sâu, nếu như bị Tống Kim Triêu biết, cậu bị người khác xem là chó, có phải là rất tức giận?

Lắc đầu, Lục Niệm Niệm mơ hồ đáp, trong lòng còn nghĩ đến phản ứng bất thường của Tống Kim Triêu hôm đó, cùng với Tống gia đột nhiên có thêm nhiều vệ sỹ xuất hiện.

Lát sau, người bên cạnh đột nhiên chọc chọc cánh tay cô, một màu xanh nhạt, một phong thư màu hồng tràn ngập tình yêu đưa tới trước mặt cô.

Lục Niệm Niệm ngây ra, liền thấy Cố Miểu mặt e thẹn, đem thư nhét vào tay cô.

Một khắc đó, đầu như trúng đoạn, “Oành” một tiếng nổ tung.

“Tớ từ chối.”

Lục Niệm Niệm vẻ mặt nghiêm túc đẩy về phía cô, người cô thích là Tống Kim Triêu, Cố Miểu từ khi nào  đối với cô lại có tư tình? Cô  lại không hề phát hiện.

Cố Miểu:???

Lục Niệm Niệm: “Tiểu miểu, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau, tớ thích con trai...”

Cố Miểu đen mặt: “Cậu nói gì vậy?”

Lục Niệm Niệm cho rằng sau khi bị cô cự tuyệt, chính là đang buồn bực, liền khuyên nhủ.

“Cậu lấy thư tình về đi, hai ta vẫn là bạn tốt.”

Cố Miểu sửng sốt một giây,  một cái  tát đánh vào gáy cô, tức đến nổ phổi nói: “Ai muốn đưa cho cậu.”

“Đây là tớ chuẩn bị đưa cho Trần Tương Xán.”

Nói xong, Cố Miểu e thẹn nở nụ cười, cầm bức thư tình trong tay, lại lần nữa nhét vào trong tay Lục Niệm Niệm.

Hiểu rõ tình huống, Lục Niệm Niệm có chút dở khóc dở cười, xem như là một hồi không đâu.

“Vậy cậu tự mình đưa cho cậu ta, đưa cho tớ làm gì.”

Cố Miểu vò tờ giấy bẩn thành một đoàn ném đi, lại gấp một tờ báo khác.

“Tớ không dám, cậu giúp tớ.”

Như vậy sao được, gần đây quan hệ của cô với Trần Tương Xán mới được giải tỏa, cũng không biết tên đó sẽ có phản ứng như thế nào.

“Gần đây tớ với cậu ta chiến tranh lạnh, lại nói, thư tình là cậu tự viết, tốt hơn hết cậu nên trực tiếp đưa cho cậu ấy.”

Cố Miểu lớn lên rất xinh đẹp, tính cách cũng được, thành tích luôn đứng đầu hoặc thứ hai, nam sinh cả lớp thầm thích cô không phải ít, nói không chừng Trần Tương Xán cũng nằm trong số đó.

Nghĩ như thế, giọng điệu Lục Niệm Niệm trở nên nghiêm túc, khích lệ cô nói: “Nói không chừng câu ấy đã sớm thích cậu, chỉ đợi cậu đi bước này.”

Nghe vậy, Cố Miểu khó bề tưởng tượng nhìn cô, hoài nghi trong đầu cô nương này toàn là tương.

Trần Tương Xán là người ưu tú như vậy, cô chưa từng thấy cậu quan tâm ai, ngoại trừ Lục Niệm Niệm.

Mà người trước mắt này hiển nhiên không hiểu.