Edit: Nguyen Thi
Mắt thấy Phó Dung được Quan ca nhi đút từng miếng quýt, Kiều Thị lúc khóc lúc cười, quả thực đem Quan ca nhi như bồ tát cứu mạng. Xảo Hạnh bưng cháo tới, bà nắm chặt tay nhỏ của nhi tử còn cầm muỗng không quá vững tiếp tục đút cho Phó Dung.
Phó Dung ăn liên tục được nửa bát, cảm giác có chút không thoải mái, vội vàng ngừng lại, ấn lòng ngực để bình phục. Kiều Thị, Phó Uyển, còn có Xảo Hạnh hầu hạ bên cạnh đều khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.
Sau một lát, Phó Dung ngẩng đầu, hướng mẫu thân, tỷ tỷ cười: “ Trước ăn nhiêu đó tránh cho ăn quá no, thì buổi trưa sẽ không muốn ăn.” Nụ cười này như ánh nắng sau cơn mưa, xua tan mây đen mấy ngày nay ở trong lòng người Phó gia. Kiều Thị vui đến phát khóc, đem chén đưa cho Xảo Hạnh, nâng khuôn mặt Quan ca nhi hôn rồi lại hôn: “ Quan ca nhi thật ngoan, tỷ tỷ thích nhất con đút cơm, vậy buổi trưa con tiếp tục đút cơm cho tỷ tỷ.”
Quan ca nhi bị mẫu thân hôn tới nhột nhạt, vặn vẹo thân hình mập mạp đưa tay ra cho tỷ tỷ. Phó Dung ôm lấy đệ đệ cũng hôn cho một trận, Đệ đệ vẫn còn đây, những chuyện không tốt kia, nàng không cần suy nghĩ nữa, ăn ngon uống tốt ngủ ngon, có một gia đình hạnh phúc đó là những ngày nàng muốn sống.
Cha con Phó Phẩm Ngôn sau khi từ thư phòng ra thì vội vàng tới đây, lúc xế trưa cả nhà 7 người quây quần bên bàn cơm. Lúc đầu là do Quan ca nhi đút cho Phó Dung, nhưng Phó Dung đã bình thường trở lại, trước mặt là bàn đồ ăn ưa thích của mình sao có thể không thèm chứ. Quan ca nhi đút chậm rì rì không thể thỏa mãn nàng, liền tự mình lấy đũa gắp ăn làm cho mọi người nhìn nàng.
Phó Dung cười ngọt ngào, mặt dày nói: “ Sao mọi người đều nhìn con, có phải cảm thấy con xinh đẹp nên ngon hơn cơm hay không?”
Phó Thần cười ha ha, gắp một đậu giá hướng nàng khua tay múa chân: “ Quả thật xinh đẹp ngon hơn ăn cơm, gầy giống như đậu giá, có thể không thèm sao?”
“ Muội là đậu giá, còn huynh là đậu nành.” Phó Dung lập tức cãi lại, ca ca luyện võ đen đi không ít, vốn cũng là bạch diện thư sinh. Phó Thần còn muốn nói tiếp, nhưng bị Phó Phẩm Ngôn trừng mắt nhìn nên không nói nữa.
Dày công điều dưỡng mấy hôm, trên mặt Phó Dung cũng khôi phục lại huyết sắc. Ngày 13 này, trời không gió có ánh nắng ấm áp, tỷ muội Phó Dung ôm Quan ca nhi đi ngắm hoa mai. Thời tiết tháng giêng, ngoài những bụi hoa được trồng trong nhà ấm, thì trong vườn trên cũng có mảnh rừng mai đáng để đi dạo.
“ Chúng ta ngồi một lát đi.” Phó Uyển lo lắng thân thể Phó Dung chống đỡ không nổi, săn sóc nói. Phó Dung, Phó Tuyên đều gật đầu.
Các nha hoàn đều bước lên, đem đệm đã sớm chuẩn bị sẵn trải ra giữa rừng mai có ánh nắng rực rỡ. 3 tỷ muội ngồi chung một chỗ, Phó Dung ôm Quan ca nhi, cúi đầu hỏi hắn: “ Quan ca nhi nói xem, 3 tỷ tỷ ai đẹp nhất?”
Quan ca nhi rất thông minh, nhưng lần đầu tiên bị hỏi như vậy nên thành thật chỉ vào nhị tỷ, kết quả bị tam tỷ không ngừng cù vào nách làm cho hắn hiểu, lần lượt nhìn từng tỷ tỷ, dựa vào trước ngực Phó Dung nói: “ Ai cũng đẹp.”
Phó Dung nhất định muốn hắn chọn một người. Quan ca nhi lại không chịu nói, Phó Dung uy hiếp sẽ cù hắn lần nữa, làm hắn sợ. Vội vàng đem hoa mai trong tay đưa cho tam tỷ: “ Tỷ tỷ cài đi, nhìn đẹp lắm!”
Thằng nhóc xấu xa này đúng là cực kì giảo hoạt, Phó Dung véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cúi đầu nói: “ Quan ca nhi cài giúp tỷ tỷ đi.”
Quan ca nhi rất là nghiêm túc cài hoa mai vào tóc của tỷ tỷ, Phó Dung thả đệ đệ xuống đất. Lấy hoa mai trong tay Lan Hương cho đệ đệ cũng cài cho tỷ tỷ và muội muội.
“ Đều rất đẹp!” Trở lại ngồi giữa các tỷ tỷ, ai cũng không hỏi hắn, Quan ca nhi đã tự mình cười. Phó Dung phì cười, lấy đoá hoa trêu hắn: “ Quan ca nhi cũng cài đi, Quan ca nhi rất xinh đẹp.”
Quan ca nhi nhìn về phía Phó Dung và Phó Tuyên, gặp 2 tỷ tỷ đều cười, nên vui vẻ cài theo. Trẻ con dù thông minh tới đâu cũng hữu hạn, cài hoa mai đẹp, cười cũng đẹp chọc cho 3 tỷ tỷ vui vẻ không dứt.
Ngồi một lát, Phó Dung đem đệ đệ giao cho Phó Uyển đứng lên nói: “ Muội đi rửa tay một lát, mọi người muốn ăn một chút gì không?”
Phó Uyển nhìn qua Phó Tuyên, Phó Tuyên lắc đầu tỏ vẻ mình không muốn ăn, liền nói: “ Bưng trà lài tới đây, muội có chút khát.” Phó Dung đáp ứng, dẫn Lan Hương trở về Phù Cư viện của mình. Rửa tay xong Phó Dung đi lau tay thuận tiện soi gương, đệ đệ cài hoa có chút lệch, nhịn không được muốn gỡ xuống nhưng rồi lại để tay xuống. Dù sao cũng ở trong nhà mình, lệch thì cho lệch luôn.
“ Ta đi trước, lát nữa nguơi theo sau đi chậm chút coi chừng làm đổ.” Dặn dò Lan Hương một câu, Phó Dung tự mình đi tới vườn mai. Lại không ngờ đi tới trước cửa, bên trong thình lình có người đi ra, 4 mắt nhìn nhau, 2 người đều lắp bắp kinh hãi. Phó Dung hoàn hồn trước tiên, lùi về sau 2 bước có chút phòng bị hỏi: “ Ngươi là ai? Sao ở trong này?”
Từ Yến căn bản không nghe thấy nàng nói cái gì, trân trân nhìn người trước mắt, tiểu cô nương mặc áo hồng không hiểu sao lại đau lòng. Lần trước gặp, nàng mặc một thân áo trắng, da trắng mày ngài, mắt sáng như nước. Nàng ở trước mắt cao hơn, dáng người càng tinh tế, dung mạo càng đẹp nhưng nàng gầy quá, lúc trước gò má hơi có vẻ nở nang bây giờ gầy đi rất nhiều, đôi mắt ướt át mang theo đề phòng như nai con bị thương làm cho người nhìn thấy khó chịu.
“ Nghe nói muội bị bệnh, hiện tại đã khỏi hết chưa?” Hắn kìm lòng không được mà quan tâm.
Gương mặt ôn nhu quen thuộc, nước mắt đến không hề báo trước, Phó Dung xoay người đi che giấu. Sao nàng lại khóc? Từ Yến trước mắt không phải là tướng công từng cõng nàng đi dạo trong khi tân hôn, không phải là tướng công rửa chân cho nàng mỗi tối, giúp nàng vẽ chân mày vào mỗi sáng hôm sau, cũng không phải là tướng công săn sóc xoa bóp chân tay cho nàng, khi nàng quỳ ngoài từ đường một ngày. Hắn chỉ là người xa lạ, không phải là nam nhân đối với nàng ngàn y trăm thuận, không phải là nam nhân tuy không che chở cho nàng như phụ thân, ca ca nhưng lại sủng nàng hơn. Nàng có uỷ khuất lớn nào cũng không nên lộ ra ở trước mặt hắn. Là nàng không cần hắn, vì vậy không nên quyến luyến sự tốt đẹp của hắn đối với nàng.
“ Ngươi rốt cuộc là ai?” Tháo xuống hoa mai trên tóc thuận tiện lau nước mắt, Phó Dung đưa lưng về phía Từ Yến nói, ngữ khí lạnh nhạt.
Trước mắt Từ Yến vẫn là bộ dạng rơi lệ đáng thương của nàng, vào giây phút nàng vừa nhìn vào ánh mắt hắn, giống như có vô số uỷ khuất muốn nói cho hắn biết, giống như sau đó sẽ bổ nhào vào ngực hắn. Nhưng khi hắn kìm lòng không được mà tiến lên một bước muốn ôm lấy nàng, thì nàng đã di chuyển qua chỗ khác. Từ Yến cười khổ, trừ bỏ uỷ khuất mấy thứ khác nhất định đều là ảo giác của hắn, nàng không nhận ra hắn làm sao có thể yêu thương nhung nhớ?
“ Tam muội, ta họ Từ, tên chữ là Vân Thăng là bạn tốt của lệnh huynh, vừa rồi ở thư phòng đọc sách mệt mỏi nên ra ngoài hít thở không khí, đang muốn trở về.” Từ Yến ôn hoà nói. Kỳ thật là hắn nhân lúc Phó Thần ra ngoài mà vụng trộm lẻn qua đây, vốn định dạo ở vườn hoa thử thời vận, đi được vài bước lại phát giác không ổn, cũng may ông trời thương hại cho nỗi tương tư của hắn, cuối cùng cũng cho hắn cơ hội thấy nàng.
Phó Dung nghi ngờ nói: “ Ca ca ta sao không cùng đi với ngươi?” Tiểu tử này sẽ không tự tiện chạy tới đây chứ?
Từ Yến xấu hổ, không tự nhiên nói: “Huynh ấy có việc đi trước rồi… Tam muội, ta, trước đó ta với muội đã có duyên gặp nhau ở ngoài viện giảng kinh của Trúc Lâm tự. Hôm nay gặp lại, trông muội gầy đi không ít, ta coi như là nửa huynh trưởng thấy trong lòng không nỡ. Tam muội nên chăm sóc bản thân thật tốt, để sớm ngày khoẻ mạnh lại."
Phó Dung rất hiểu phong cách dỗ dành của Từ Yến, người này da mặt cũng dày, mới gặp một lần đã kêu muội muội, kiếp trước nàng thích nghe kiểu lấy lòng như thế trong lòng như bong bóng bay. Chỉ là bây giờ, vì tốt cho Từ Yến nàng phải nhẫn tâm một chút.
“ Thì ra là thế tử, ngài và ta không quen, ta thật sự không thể nhận nổi tiếng muội muội của thế tử, càng không thể nhọc lòng thế tử quan tâm, nếu bị truyền ra ngoài sẽ bị người chỉ trích. Thư phòng ca ca ta ở bên kia, thế tử đi dọc theo đường này là tới, ta còn có việc không thể phụng bồi.” Nói xong xoay người, đanh mặt đi về phía trước.
“Tam, tam cô nương!” Sau khi ngớ ra một lát, Từ Yến chạy nhanh 2 bước ngăn nàng lại, cúi đầu nhìn ánh mắt nàng hô hấp hơi loạn: “Nàng nói đúng, là ta quá đường đột, ta xin lỗi nàng, nàng đừng giận được không?” Hắn nóng vội quá, nàng lại không biết hắn ái mộ lâu rồi, lần gặp thứ 2 lại thân thiện như thế, nàng có thể hiểu lầm hắn là loại công tử phong lưu kia không?
Từ Yến cực kỳ hối hận, lùi về 2 bước thành khẩn hướng nàng tạ lỗi: “ Vân Thăng nói lỡ lời, mong tam cô nương thứ tội.”
Phó Dung nhìn bạch trâm trên đỉnh đầu thiếu niên, trong lòng phức tạp. Lúc trước chính là như vậy, chỉ cần nàng tỏ ra không hài lòng, Từ Yến sẽ lập tức xin lỗi mặc kệ ai đúng ai sai.
“ Ngươi....”
“ Nùng Nùng, xảy ra chuyện gì?” Không đợi nàng mở miệng, phía sau truyền tới tiếng quát không vui của Phó Thần, Phó Dung cắn môi, đến cùng không có nhẫn tâm làm Từ Yến khốn đốn trước mắt ca ca, vội vàng chạy vào hoa viên.
Lắng nghe tiếng bước chân vội vàng của tiểu cô nương, Từ Yến thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn nàng không tố cáo trước mặt huynh trưởng, nếu không hắn sợ sẽ khó lòng vào nhà Phó gia. Người trong lòng đi rồi, làm hắn trầm tĩnh lại nháy mắt trở lại như cũ, mở miêng trước khi Phó Thần hỏi, Từ Yến áy náy mà vì tương lai nên lấy cớ đã chuẩn bị tốt nói ra: “ Vừa rồi nhất thời nổi hứng, muốn ra ngoài hít thở không khí, không biết vì sao lại đi tới đây, vô tình đụng phải tam cô nương, thật là xấu hổ.”
Hắn là khách lại là thế tử, cho dù trong lòng Phó Thần biết rõ cũng không trực tiếp phát tác, huống chi hắn cũng không thể không thừa nhận, trước mắt, Từ Yến là người xứng với Nùng Nùng nhất. Trước khi biết tâm ý của muội muội, hắn lại luyến tiếc, cũng không thể lạnh tâm với Từ Yến, ngộ nhỡ muội muội hợp ý hắn thì sao?
“ Vân Thăng đừng nói vậy, là ta tiếp khách không chu toàn, lẽ ra nên cùng ngươi đi tới đây. Vừa rồi là tam muội ta có khi dễ ngươi không? Tính tình của nàng ấy nhỏ nhen, ai đắc tội nàng ấy chắc chắn sẽ bị nàng ấy lầm bầm mắng suốt.” Phó Thần đưa tay mời hắn trở lại, cười trêu ghẹo nói.
Từ Yến có chút thất thần, lòng dạ không yên nói: “ Chính Đường lo ngại nhiều rồi, tam cô nương hào phóng khách sáo, còn chỉ đường cho ta.” Lầm bầm mắng ư, vừa rồi nàng như thế là đang mắng hắn sao? Trong đầu nhớ tới nàng rơi lệ, là bộ dáng cắn môi của nàng trước khi rời đi, Từ Yến vừa đau vừa mừng, nàng không tố giác hắn thì ra vẫn là mềm lòng. Không khỏi nói: “ Tam cô nương bệnh nặng một trận, bá mẫu cùng nàng đều tiều tuỵ tất nhiều, chúng ta ở trong cung có mang về một ít thuốc bổ, khi quay về sẽ sai người mang tới, hi vọng mọi người sớm khôi phục nguyên khí.”
Phó Thần đâu muốn đồ của hắn nên khách sáo khéo léo từ chối. Nhưng buổi chiều Từ Yến vẫn sai người đem đồ tới, gồm có nhân sâm, huyết yến đều là đồ cực phẩm chỉ trong cung mới dùng. Sợ Phó Dung đa tâm, Từ Yến tặng lễ lấy danh nghĩa là hiếu kính Kiều Thị, nhưng tâm ý sau đại lễ thì ai cũng biết.
Kiều Thị cùng Phó Phẩm Ngôn thương lượng: “ Vẫn nên giấu diếm Nùng Nùng trước đi, chờ Quận vương phủ thật sự đến hỏi cưới rồi nói cho Nùng Nùng cũng không muộn, hiện tai nói cho nó biết sẽ làm nó loạn tâm.”
Phó Phẩm Ngôn gật đầu: “ Nên như vậy… Tố Nương dạo này đi sớm về muộn chăm sóc cho Nùng Nùng, quả thật nên bồi bổ cho tốt, bà cũng dùng một ít đi, đều là đồ tốt. Một mình Nùng Nùng ăn cũng không hết. Mai mốt khi Quận vương phủ có việc, chúng ta chuẩn bị lễ nhiều hơn để đáp lễ.”
Kiều Thị hiểu được, trượng phu không muốn quận vương phủ nghĩ rằng nhà mình mượn nữ nhi tuỳ tiện chiếm tiện nghi của thế tử Quận vương. Nói xong, Phó Phẩm Ngôn đi thư phòng làm việc, Phó Phẩm Ngôn chân trước vừa đi, Phó Dung lại tới: “ Nương, thiếp mời đã phát ra ngoài chưa ạ?”
Khi sinh bệnh thì nhiều người đến thăm nàng, hiện tại hết bệnh rồi nên đương nhiên muốn mời khách để cảm tạ phần tâm ý. Kiều Thị gọi đại cô nương 14 tuổi đã trưởng thành tới bên người, ý vị thâm trường nói: “ Đều phát hết, ngày mai nhóm tỷ muội kia của con nhất định sẽ tới, nàng ta sẽ lại mời con cùng đi xem hoa đăng, con đúng lúc cũng nên đồng ý.”
Phó Dung ôm đệ đệ lại gần, cười mà không nói. Nàng đương nhiên sẽ đồng ý, tận mắt thấy Tề Trúc xui xẻo còn thú vị hơn nhiều với việc ngắm hoa đăng.