Chương 29: Chương 29

Edit: Nguyen Thi

Phó Dung nhìn quanh một vòng không tìm đuợc bóng dáng của Từ Tấn, chỉ nhìn thấy ca ca đưc người ta đưa về không biết từ lúc nào. Nằm thẳng tấp dưới gốc cây táo giống như đang nghỉ ngơi.

Một cuộc du ngoạn tốt đẹp lại nháo thành như vậy. Phó Dung thật sự nổi giận, nhưng nhìn bên cạnh ca ca có 7,8 giỏ táo đỏ Phó Dung thấy tức cười. Là do Hứa gia tự chủ trương giúp nàng hái táo, hay là Từ Tấn phân phó? Chuyện nhỏ như vậy cũng suy nghĩ đến, không biết khi Hứa Gia hái táo có suy nghĩ gì? Không tìm thấy Từ Tấn, Phó Dung nhìn chằm chằm vật trong tay, chỉ cảm thấy tay như bị phỏng. Nếu Từ Tấn đưa vật khác, nàng có thể tùy ý vứt bỏ, nhưng đây là ngọc bội đại biểu thân phận của hắn. Tương lai Từ Tấn muốn nàng đưa lại, nàng nói mất Từ Tấn còn không tức chết sao? Tín vật của một vương gia, vào trong tay nàng cũng vô dụng, bị người tầm thường lấy được bán lấy tiền không nói, dùng đúng lúc còn sai sử được không ít quan nhỏ. Thậm chí bị đối thủ Từ Tấn lấy được còn làm không ít chuyện vu oan, hãm hại …

Phó Dung cũng không muốn thăm dò lý do tại sao Từ Tấn dung túng nàng. Đem ngọc bội giấu kĩ trong người, Phó Dung đi tới bên người Phó Thần, ngồi chồm hổm xuống cẩn thận nhìn xem. Thấy bộ dáng ca ca ngủ ngon lành, Phó Dung ngồi xuống đất nhìn vào bụi cỏ chỗ kia mà lâm vào trầm tư. Kiếp trước nàng tới hái táo, Từ Tấn, Từ Yến cũng không gặp bất cứ người nào, nghe ý tứ Từ Tịch, nàng ấy bị Từ Yến mạnh mẽ kéo tới đây, Từ Yến còn mang nàng ấy chạy khắp núi. Trên núi này có gì đẹp mà đi dạo, Từ Yến cũng đâu thích ăn táo, nhớ lại năm đó lần đầu tiên Từ Yến nhìn thấy nàng cũng đã thích nàng. Phó Dung cảm thấy hôm nay Từ Yến cố ý đến đây tìm nàng. Tên kia ôn nhu có ôn nhu, trước khi thành thân cũng tốn không ít tâm tư, nàng ra ngoài 3 lần ít nhất cũng gặp hắn 2 lần.

Đời này 2 người gặp nhau trước, Từ Yến liền theo nàng lên núi cũng không có gì kỳ quái, vậy Từ Tấn thì sao? Phó Dung vắt hết óc nhớ lại, lại không nhớ nổi nàng hái táo ở chỗ nào, chung quy nàng với trước kia cũng bất đồng, không có khả năng nàng sống lại mọi chuyện lớn nhỏ trước kia đều đi đúng hướng. Đại khái khi đó nàng đi chỗ khác hái nên không đụng phải chỗ trốn của chủ tớ Từ Tấn?

Chỉ có như vầy mới giải thích được biến hoá của hai đời. Cũng không biết Từ Tấn đến cùng làm chuyện gì, lại bị người ta đuổi giết, nghe nói đời trước hai huynh đệ bọn họ sau khi đánh thắng trận thì bị người ám sát. Có thể thấy được hắn có nhiều kẻ thù, có lẽ chuyện đuổi giết này đối với hắn là chuyện thường?

Nhân vật nguy hiểm như vậy, Phó Dung không nên ở cùng một chỗ với hắn. Bên cạnh Từ Tấn có nhiều cao thủ, những kẻ kia sẽ không có biện pháp gây khó dễ cho hắn. Nhưng nếu bọn họ biết Từ Tấn muốn cưới nàng, có thể đem mũi nhọn hướng vào “ người trong lòng” là nàng, thậm chí là người nhà của nàng hay không?

Phó Dung rùng mình một cái, nghĩ lại chỉ mong Từ Tấn nhất thời mê sắc đẹp, mê tâm khi trở về kinh thành liền hối hận. Từ Tấn thật lòng muốn lấy nàng. Phó Dung chắc chắn sẽ tìm cách đánh mất ý định đó của hắn. từng khó thu phục tâm của hắn, nay làm cho hắn phiền chán mình, quả thật còn dễ dàng hơn. Ngồi dưới đất bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, liền nhớ tới kiếp trước, trong chốc lát liền phát sầu. Cũng không biết ngồi bao lâu, đột nhiên bên người truyền tới động tĩnh.

Phó Dung quay đầu, phát hiện ca ca sắp tỉnh, nàng nhanh tay nắm lấy gậy trúc, lặng lẽ đi tới dưới tàng cây hái táo. Thời điểm Phó Thần mơ màng ngồi dậy, liền thấy muội muội khom lưng nhặt táo. Hắn sững sờ nhìn muội muội, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Hắn có hứa sẽ giúp muội muội hái táo, muội muội đi về phía hắn, sau đó hắn không có ấn tượng nữa.

“ Ca ca, huynh đã tỉnh?” Phó Dung nâng giỏ táo đi tới, thấy hắn ngồi liền dỗi lấy táo ném hắn: “ Huynh đó, nói giúp muội hái táo, liền nằm đó ngủ nướng, ngủ giống như heo lâu như thế nào cũng không tỉnh, huynh còn như vậy lần sau muội không để ý tới huynh.”

“ Huynh ngủ?” Hắn che cổ cho trái táo lớn lăn xuống, mờ mịt hỏi: “ Huynh có ngủ hay không huynh không biết à?” Phó Dung quái dị nhìn hắn một cái, đem giỏ trúc tới trước mặt hắn khoe khoang: “ Xem, đây đều do muội tự hái, ca ca chúng ta đi thôi, trời cũng không còn sớm, không quay về phụ thân lại lo lắng.”

Thái độ thanh nhàn thoải mái, Phó Thần cũng không nghĩ ra tại sao mình ngủ quên, mơ hồ đứng dậy. Không biết nghĩ cái gì, hắn đưa tay ra sau gáy sờ sờ, thần sắc cổ quái: “ Sao huynh thấy giống như bị đánh?”

Phó Dung trong lòng mắng Hứa Gia một trận, trên mặt lại tỏ ra nghi ngờ, thân thiết bảo ca ca cúi đầu: “ Cho muội xem.”

Phó Thần khom lưng, tóc hắn buộc trên đỉnh đầu, bởi vì luyện võ nên da ở cổ hơi đen nên khó phát hiện điểm đỏ. Phó Dung ra vẻ kinh ngạc: “ Có một điểm nhỏ, có phải bị sâu bọ cắn hay không, ca ca có đau không?”

Phó Thần lắc đầu sợ muội muội lo lắng, chuẩn bị tinh thần nói: “ Không có gì, ở chỗ này bị sâu bọ cắn là chuyện bình thường, tốt lắm chúng ta đi thôi.” Hơn phân nửa chắc do ngủ nhiều, đầu trở nên nặng nề cho nên cảm giác không tốt.

Thấy Phó Thần không có nghi ngờ, Phó Dung nhẹ nhàng thở ra. Sự việc của Từ Tấn không phải một, hai câu là có thể nói rõ ràng, dù sao nói cho ca ca biết cũng không có tác dụng gì, không bằng không nói:

“ Trên đầu muội sao lại có lá cây?” Một tay cầm gậy trúc, tay kia xách giỏ trúc, ngồi dậy nhìn thấy tóc tán loạn, trên mặt lại có chiếc lá táo xanh bóng, Phó Thần buồn bực hỏi, đi theo cười ha hả: “ Thật ngốc, tự mình đi hái táo cũng có thể bị dính đến.”

Tâm Phó Dung nảy lên chợt nghe hắn tự bào chữa, giống như ngồi xích đu trên cao rồi hạ xuống, tức giận trừng hắn: “ Huynh còn cười, nhanh đến giúp muội lấy xuống!”

Phó Thần truớc tiên đánh một cái vào sau ót của nàng, tiện tay cầm đi chiếc lá. Phó Dung ngửa đầu nhìn thấy khuôn mặt ca ca tươi cười, trong lòng hơi xúc động, Phó Dung làm nũng với ca ca: “ Muội đi không nổi, ca ca cõng muội đi.” Nàng cũng có ca ca, là ca ca tốt nhất trên đời, Phó Thần lập tức từ chối: “ Sắp gả chồng rồi, nếu muội cùng Tuyên Tuyên lớn bằng nhau, huynh sẽ cõng muội.”

Phó Dung thật ra cũng không phải muốn hắn cõng, chỉ là muốn trêu hắn, ở phía sau Phó Thần kéo quần áo hắn, vừa đi vừa oán giận: “ Lớn rồi thì không phải là muội muội của huynh sao, huynh không thể bất công như vậy…”

“ Được, được, được, huynh cõng muội được chưa?” Phó Thần thật sự thấy muội ấy đi không nổi, xoay người đem đồ trong tay đưa cho nàng: “ Muội cầm đi.”

Phó Dung trong lòng vui vẻ, cười đến môi mắt đều cong cong: “ Chọc huynh thôi, ai muốn huynh cõng, cả người đều là mùi mồ hôi…”

“ Dù có hôi bao nhiêu cũng là ca ca muội.” Phó Thần tức giận trừng nàng một cái, tiếp tục đi về phía trước, Phó Dung lấy 2 trái táo từ trong giỏ trúc. Sau khi lau một chút đưa tới trước miệng ca ca, còn một trái thì tự mình ăn, miệng lúng búng hỏi hắn: “ Tương lai ca ca lấy chị dâu, nế chẳng may chúng ta cùng chị dâu không hợp, ca ca sẽ hướng về ai?”

Năm nay Phó Thần 16 tuổi, căn bản không nghĩ tới hôn sự, tức phụ còn chưa thấy bóng dáng, tự nhiên nghe muội muội nói như vậy: “ Đương nhiên là các ngươi, ai cũng không quan trọng bằng muội muội ruột.”

Phó Dung nhếch miệng cười, nghĩ tới lúc trước Từ Yến có lẽ cũng dỗ muội muội như vậy, lại mất hứng. Là thê tử, ai cũng sẽ hi vọng trượng phu coi trọng mình hơn em chồng, là muội muội, lo lắng ca ca thiên vị chị dâu mà vắng vẻ nàng. Yên lặng một lúc, Phó Dung thở dài: “ Ca ca yên tâm, chúng ta cùng chị dâu sẽ sống hòa thuận, không làm huynnh khó xử.” Vì sao chị dâu, em chồng lại phân cao thấp? Ở chung hòa thuận mới tốt, mọi người đều vui vẻ. Công bằng mà nói, chị dâu là người cùng ca ca qua cả đời, ca ca càng nên coi trọng chị dâu. Về phần các nàng, Phó Dung tin tưởng khi tỷ muội các nàng có chuyện, ca ca đều sẽ đứng trước các nàng che mưa tránh gió.

Nàng nghiêm trang, Phó Thần nhìn 2 mắt nàng kinh ngạc hỏi: “ Vô duyên vô cớ sao lại nói tới chuyện này?” Phó Dung chớp mắt, kéo Lương Ánh Phương vào: “ Ánh Phương nói nàng có một biểu muội ở xa cùng chị dâu nàng không hợp, ồn ào đến mức ca ca của nàng cả ngày cau có. Ánh Phương sợ ca ca nàng cưới phải một chị dâu xấu xa, cho nên khi tỷ tỷ đính thân cùng Lương đại ca, Ánh Phương cao hứng đến hỏng rồi.”

Bước chân Phó Thần chậm lại, nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi cười nói: “ Ngốc, tương lai huynh chọn tức phụ thì các muội đi cùng nương, chọn chị dâu theo ý các muội để ngày sau khỏi giận dỗi.” Lời này dễ nghe hơn lơi ban nãy, Phó Dung cao hứng đồng thời nhớ tới chuyện khác, vội nói: “ Được, đây là huynh nói, đừng đến thời điểm chúng ta chọn người xong rồi, thì huynh lại đổi ý.”

Kiếp trước ca ca không biết nghĩ như thế nào, tới khi 24 tuổi vẫn không có thành thân làm cho mẫu thân sầu lo không yên. Kiếp này nàng quyết không để cho ca ca độc thân, nàng còn muốn ôm cháu trai, cháu gái nữa.

Phó Thần cười: “ Vậy phải xem các muội chọn cho huynh cô nương như thế nào, nếu là người lưng hùm vai gấu dữ như cọp mẹ, huynh thà rằng không về nhà.” Phó Dung đánh vào cánh tay hắn: “ Ai nhàn rỗi không có việc gì lại chọn cọp mẹ cho huynh?”

Hương táo thấm vào ruột gan, hai huynh muội cãi nhau ầm ĩ mà xuống núi. Về đến nhà, Phó Dung lấy ngọc bội Từ Tấn tặng ra, dùng tấm khăn bọc lại, đặt nó một mình trong hộp nhỏ, chìa khóa chính nàng giữ, chỉ chờ tương lai có cơ hội trả lại cho Từ Tấn.

Qua trung thu, trời càng ngày càng lạnh, gió thu thổi bay hết lá trên cây, trong gió kèm theo bông tuyết. Tín Đô thành có một cảnh sắc tiêu điều, Phó Phẩm Ngôn 19 tuổi đậu tiến sĩ năm sau liền ra ngoài, trước khi thăng chức tri phủ Ký Châu, đã từng nhậm chức ở Giang Nam. 3 tỷ muội Phó Dung triệt để là cô nương Giang Nam, năm trước khi chuyển tới Tín Đô, Phó Uyển, Phó Tuyên thích ứng không tệ, chỉ có Phó Dung thích ứng không được mùa đông nơi này. Gió lạnh ngẫu nhiên cuốn cát vàng, trong sân không thể nhìn thấy mấy đóa hoa cỏ.

Sau khi bắt đầu mùa đông, Phó Dung ít khi ra cửa, liền đi dạo trong nhà mình, hoặc là đi tới phòng Phó Uyển giúp tỷ tỷ thêu hai món đồ cưới nhỏ, hay là đi chính phòng dỗ đệ đệ, hoặc là đi theo Phó Tuyên đọc sách viết chữ, trong nhà nhiều người thì cũng có nhiều bạn.

Ngày hôm đó, Kiều Thị ở nhà kho kiểm kê các lễ vật chuẩn bị cho kinh thành, Phó Dung ôm đệ đệ ngồi một bên giúp vui, phát hiện so với năm trước nhiều hơn một phần, sáng tỏ nói: “ Đại ca cùng Tần gia định thân, có phải chúng ta sẽ đưa lễ cho Tần gia phải không?”

Nhà mình là nhị phòng của Cảnh Dương hầu phủ, đại phòng phủ Cảnh Dương dưới gối có 2 nam 2 nữ, trưởng nữ gả vào phủ thái tử làm trắc phi. Trưởng tử Phó Định cùng tiểu thư Tần gia của phủ tướng quân định thân, tháng 5 năm sau sẽ đại hôn. Phó Định chính trực khoan dung, rất có phong phạm huynh trưởng, tiếng “ Đại ca” mà Phó Dung kêu lag thật tâm thật lòng.

Kiều Thị lật lật vải dệt “ Đúng, sang năm chúng ta còn phải chuẩn bị hồng bao lớn nữa, Nùng Nùng có muốn đi uống rượu mừng không?” Phó Dung cười hắc hắc: “ Kỳ thật con không muốn đi, nhưng con luyến tiếc nương, cho nên nương đi con sẽ đi.”

Nữ nhi lời ngon tiếng ngọt, biết rõ là giả nhưng Kiều Thị cũng cao hứng, nhìn nàng một cái nói: “ Vậy để xem biểu hiện của con vài tháng này đi, con nghe lời, nương sẽ dẫn con đi, còn nếu con ham chơi hồ nháo vậy thì ở nhà dỗ đệ đệ, nương chỉ mang Tuyên Tuyên vào kinh.”

Phó Dung vội vàng cam đoan mình sẽ nghe lời. Kiếp trước Phó Định thành thân thì nàng một lòng đều ở trên người Từ Yến, nàng cảm thấy kinh thành không có gì vui để chơi, lại ngại ngồi xe ngựa xóc nảy liền không đi. Lúc này lại không muốn đánh mất cơ hội, lần đi chúc mừng này, các nàng sẽ ở lại kinh thành khoảng 10 ngày, nửa tháng, nói không chừng tình cờ còn gặp được quý nhân.

Lễ mừng năm mới đã chuẩn bị tốt, thừa dịp đầu tháng 12 tương đối rảnh, Phó Thần dẫn người đưa đi kinh thành. Cuối tháng 12 Phó Thần mới trở về, mang theo nhiều quà đáp lễ tràn đầy xe. Quà cho Phó Phẩm Ngôn là văn phòng tứ bảo, cho mẹ con Kiều Thị là tơ lụa và phấn son, còn có thật nhiều đặc sản của kinh thành. Không phải trường hợp cá biệt.

Cả nhà đoàn tụ vô cùng náo nhiệt, vui vẻ đón năm mới. Sang năm các gia đình thường xuyên bắt đầu mở tiệc rượu, mùng 6 Tề gia mời tiệc, bái thiếp đã được đưa đến đây từ sớm. Phó Dung không muốn đi, lần trước nhìn thấy Tề Sách cười làm nàng nổi cả da gà, bản năng muốn cách hắn thật xa. Kiều Thị còn nhớ chuyện Tề Sách thông đồng với Bạch Chỉ, cũng không muốn mang theo nữ nhi, đặc biệt là thứ nữ càng ngày càng xuất sắc, sợ Tề Sách lại nhìn chằm chằm Phó Dung. Chỉ là năm trước Tề Trúc có mời Phó Dung vài lần, đều bị bà tìm cớ từ chối, hiện nay thời tiết tốt cũng không thể từ chối nữa, từ chối nhiều sẽ làm mặt mũi hai nhà khó coi. Chung quy hai nhà còn phải qua lại, liền khuyên Phó Dung: “ Đi thôi, trước bữa tiệc hai tỷ muội các con và bạn bè nói chuyện, sau bữa cơm chúng ta lập tức trở về.” Nữ quyến đều ở hậu viện, không thể chạm mặt Tề Sách.

Phó Dung suy nghĩ, tỷ tỷ thì ở nhà, chỉ cần nàng đến Tề gia không đi loạn. Tề Sách có muốn trả thù nàng cũng không có cơ hội liền đáp ứng. Đến buổi sáng mùng 6, Phó Dung ở trong ổ chăn ấm áp nửa ngày mới chịu dậy. Lan Hương cố ý chọn áo choàng lông thêu hoa mai màu đỏ, ôm vào trong ngực khen: “ Tiểu thư mặc bộ này nhìn thật đẹp, đứng ở trong tuyết mà cười sẽ như Hoa Mai tiên tử.”

Bị nha hoàn nhà mình khen trắng trợn như thế, Phó Dung thiếu chút nữa đem nước súc miệng phun ra. Sau khi lau mặt xong mới nói: “ Thay bộ khác, liền khoác bộ áo trắng tuyết kia.” Đến Tề gia thì cần gì phí tâm trang điểm?