Chương 107: Chương 107

Từ phủ Túc vương đến phủ Cảnh Dương Hầu cũng không quá xa, bất quá nghênh cưới chú trọng đi về không cùng đường, lúc trở về thì đội ngũ đón dâu cố ý vòng một vòng tròn lớn, cũng coi như là làm cho dân chúng kinh thành mở mang kiến thức Túc vương đón dâu khí phái đến đâu.

Tân lang dung mạo độc nhất vô nhị, đồ cưới Hầu phủ đều là châu quang bảo khí, vương phi Phó Dung này mới là có mặt mũi. Chính là buổi sáng không ăn gì, trên đầu còn mang mũ phượng nặng trịch, như vậy một đường xóc nảy, thật là có chút đầu nặng chân nhẹ, thế nên kiệu hoa dừng lại thì dù hỉ nương sớm nhắc nhở, Phó Dung vẫn là lung lay một chút, thiếu chút nữa bổ nhào về phía trước.

Vừa ngồi vững, liền nghe bên ngoài có người cao giọng quát một câu: "Vương gia đá cửa kiệu!"

Tiếp theo, phía trước truyền đến một tiếng vang nhỏ, phía dưới khăn voan có một đạo ánh sáng.

Hỉ nương nhướn thân mình đỡ nàng xuống kiệu, Phó Dung một tay đưa cho Hỉ nương, một tay nắm chặt bảo bình.

Trước cửa chính Túc vương phủ một đám người vây xem náo nhiệt, ngoại trừ con em thế gia, mấy huynh đệ Từ Tấn đều tới.

Thái Tử cùng Khang vương đứng ở bên trái cửa chính, cười nhìn Từ Tấn ở bên kia đón tân nương xuống. Dưới cầu thang bởi vì người bị Từ Tấn, hỉ nương che khuất nên nhìn không rõ, bọn họ đứng ở trên bậc thang, nhưng cố gắng nhìn. Vì thế cây quạt của Khang vương đang phe phẩy chậm rãi dừng lại, đối diện là Thành vương cùng Từ Hạo cũng không nói chuyện, Tần Anh, Thôi Tuân hô hấp đều tạm dừng một lát, bên cạnh bọn họ Từ Yến càng ngơ ngác.

Thái Tử ánh mắt cũng nhìn chăm chú.

Tân nương chỉ là lộ ra một bàn tay ngọc thon thon, ngón tay kia nhỏ như măng non, móng tay nhỏ sơn đỏ thẫm, đỏ như sen trắng như ngọc, nổi bật trên một thân đồ cưới đỏ rực, không thể không khiến người nhìn về phía đó. Nhìn rồi lại không thể không bị tay đẹp kia cám dỗ. Đều nói chân chính mĩ nhân toàn thân đều không còn gì để soi mói, hiện tại Thái Tử chỉ muốn nếu thực sự có cơ hội cho hắn sờ sờ bàn tay nhỏ này...

Hắn đang khát khao, tay kia bị người ta đưa tới một dây lụa đỏ, tiếp theo lại một lần nữa giấu vào trong tay áo rộng phía dưới.

Lại nhìn tân nương đã đứng vững, nhỏ nhắn xinh xắn, nếu không có mũ phượng chống đỡ, đại khái cũng chỉ tới đầu vai Từ Tấn. Một đôi chân nhỏ giấu ở giầy thêu bằng đoạn đỏ thẫm, ngoại trừ xuống kiệu bước qua chậu than thì lộ ra trong nháy mắt, còn lại vẫn dấu ở dưới gấu váy dài, như mĩ nhân ngượng ngùng che mặt.

Thái Tử đôi mắt trông mong nhìn tân nương tử đi qua bên cạnh hắn, người đi rồi, phảng phất có hướng thơm nhàn nhạt sót lại.

Hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng tân nương. Đồ cưới rộng rãi, không hiển hiện ra dáng vẻ nữ tử, nhưng nàng đi lại nhẹ nhàng có một loại mùi vị khác, đó là trời sinh linh vận, người khác không thể dễ dàng bắt chước.

"Đại ca, chúng ta mau vào đi thôi, nhìn ngươi kìa mắt nhìn đến không chớp!" Khang vương trầm thấp mà cười, lặng lẽ dùng cán quạt chọt chọt bên hông Thái Tử.

Thái Tử rốt cuộc hoàn hồn, trừng mắt nhìn hắn, dẫn khách khứa đi vào theo.

Tới gian nhà chính, là bái đường thành thân.

Cùng Từ Tấn vợ chồng giao bái Phó Dung trong lòng cảm khái vô hạn.

Đời trước, nàng ngồi trong một đỉnh kiệu nhỏ từ cửa hông tiến vào Túc vương phủ, bị sắp xếp ở Phù Dung viên, không có tiệc rượu không có khách khứa, màn đêm buông xuống, Từ Tấn đến cơm chiều cũng không cùng ăn, trực tiếp đến cùng nàng chung phòng, từ đó nàng thành một vị di nương của hắn.

Đời này, nàng bởi vì sớm trước dọn đi thôn trang mấy ngày, cùng Từ Tấn có liên quan, hắn nhiều lần dây dưa, nàng nỗ lực thoát khỏi, cuối cùng vẫn là âm kém dương sai thành người của hắn, chẳng qua lần này là tam môi lục sính gả tới, làm Túc vương phi của hắn.

Xong xuôi, Phó Dung lại được Từ Tấn dắt, đi vào tân phòng.

Nhóm nữ khách đều chờ tại tân phòng bên này, Phó Dung không nhìn thấy, nhưng nàng nghe được Tần Vân Ngọc, Thôi Oản cùng một tiểu cô nương xa lạ cất tiếng cười, nghe được Tần nhị phu nhân tiếp đón, còn có âm thanh phu nhân khác, bên trong dường như có người kêu Thái Tử phi...

Những người này đều sẽ là nữ quyến, sau khi nàng gả cho Từ Tấn, thường ngày phải giao tiếp đi?

Kiếp trước thân thích trong nhà Từ Yến đều ở kinh thành, nàng ở quận vương phủ thật sự không có thân thích phải ứng phó, hiện giờ trong vương phủ Từ Tấn không có cha mẹ chồng ở chung, nhưng một đám thân thích đều ở kinh thành, nàng là không thể không đi lại.

Dù sao thành thân là ngày quan trọng, ở đây náo nhiệt, trong đầu Phó Dung luôn lơ đãng toát ra các loại ý niệm vụn vặt, thẳng đến khi Hỉ nương đỡ lấy ngồi vào chỗ, chung quanh tiếng cười nói đột nhiên an tĩnh lại, Phó Dung mới hoàn hồn, rủ mắt xuống, liền thấy đòn cân kim sơn vững vàng chạm vào khăn voan phía dưới, từng chút từng chút một nâng lên.

Ánh sáng đột nhiên tràn đến, Phó Dung theo bản năng nhắm mắt lại.

Nàng nghe thấy từng tiếng sợ hãi thán phục, nghe thấy Tần Vân Ngọc nhỏ giọng nói chuyện với người nào đó: "Phó tỷ tỷ, không, Tứ tẩu thật đẹp!"

Cô dâu mới ngượng ngùng cũng không thể cứ luôn nhắm mắt, Phó Dung nhấp nhẹ môi son, chậm rãi mở mắt ra.

Phía trước là nam nhân cao lớn mặc hồng bào cầm đòn cân, là tân lang của nàng, Phó Dung chậm rãi ngẩng đầu nhìn.

Nàng dường như nhìn thấy Từ Yến, hắn một thân hỉ bào, mắt đầy kinh diễm, khóe miệng ngây ngốc cong lên.

Nhưng là nhìn chăm chú ngó xem, nàng nhìn thấy là khuôn mặt Từ Tấn bình tĩnh như nước, chỉ có trong đôi mắt phượng kia, sóng ngầm dâng tràn.

Phó Dung ngượng ngùng cúi đầu.

Từ Tấn thu tầm mắt lại, tỏ ý bảo bà mai tiếp tục chấp lễ.

Kết tóc làm phu thê.

Từ Tấn từ trên đầu cắt xong một món, nhìn Phó Dung cắt tóc nàng, hắn cũng đưa qua, nhìn nàng cúi đầu kết tóc lại. Hắn chính mắt thấy nàng biên dây Trường Mệnh, biết tay nàng khéo, nhưng giờ đây nhìn nàng thuần thục đem tóc dài của hai người kết cùng một chỗ, nhìn khóe miệng nàng ngượng ngùng mím lại, hắn liền không thể khống chế nghĩ tới đời trước.

Hắn là lần đầu tiên thành thân, nàng không phải.

Nàng cũng là trùng sinh trở về, nàng nhớ hết thảy quá khứ, lễ tiết tân hôn này nàng đã cùng một người nam nhân khác làm qua, nàng nhất định nhớ cảnh Từ Yến xốc khăn voan nàng lên, nhất định nhớ nàng cùng Từ Yến uống rượu giao bôi, cũng nhớ đêm tân hôn cùng Từ Yến, mặc kệ hắn làm cái gì, đều là nàng từng làm cùng Từ Yến đi?

Có lần đầu tiên, lần thứ hai liền không mới mẻ.

Một giây kia, Từ Tấn thật sự hi vọng nàng không phải trùng sinh, nàng tất cả lần đầu tiên, bao gồm hồi ức, đều là do hắn cho.

Hắn có thể đem Từ Yến mời đến, cho Từ Yến biết Phó Dung đời này thuộc về hắn, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, đây bất quá là lừa mình dối người mà thôi. Từ Yến căn bản không nhớ được đời trước, cũng không phải hắn chân chính đố kỵ Từ Yến. Hắn đố kỵ là Từ Yến trong ký ức cùng nàng chung giường chung gối 3 năm, là hắn đời này nỗ lực như thế nào cũng không thể đem người này đuổi ra khỏi ký ức của nàng.

Hưng phấn vui sướng khi đón dâu dường như phai nhạt hết, miễn cưỡng duy trì một tia tươi cười, Từ Tấn nhận lấy cốc rượu, ngồi vào bên cạnh nàng.

Phó Dung đỏ mặt xoay người, chỉ đợi nam nhân giơ cánh tay lên nàng sẽ vòng qua.

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào hàng lông mi dài nhỏ buông xuống, không hề nhúc nhích.

Bà mai ngơ ngác, nhỏ giọng nhắc nhở, Từ Tấn phảng phất như không nghe thấy.

Bà mai không khỏi nhìn về phía nữ quyến bên kia.

Tần nhị phu nhân không ngờ tới ngoại sanh (cháu trai) bình thường ổn trọng lúc này thế nhưng nhìn tân nương ngây ngẩn, cười tiến lên nhắc nhở: "Cảnh Hành nhìn cái gì đấy? Mau chút hoàn thành lễ, phía trước còn chờ ngươi đi mời rượu đâu, muốn nhìn tức phụ buổi tối lại nhìn a!"

Phó Dung đầu lại càng cúi thấp hơn.

Từ Tấn ánh mắt dời sang bên cạnh thân dì cùng bà mai, nhẹ giọng nói: "Dì các ngươi đi ra ngoài trước, ta có mấy câu nói với nàng."

Tần nhị phu nhân ngạc nhiên một chút, nhìn bà mai, chần chờ nói: "Hoàn thành lễ xong rồi nói không được sao?"

Từ Tấn buông mi nhìn cốc rượu.

Tần nhị phu nhân hiểu, cười hoà giải: "Được được được, ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chủ ý lớn, vậy chúng ta đi ra ngoài trước, nhường chỗ cho ngươi. Bất quá chúng ta đi rồi ngươi uống xong rượu giao bôi mới có thể nói chuyện, tuyệt đối đừng quên!"

Mẫu thân Thôi Oản là Tạ thị trêu ghẹo nói: "Cảnh Hành chính là thẹn thùng đi, không muốn chúng ta nhìn hắn uống rượu giao bôi đâu, đi thôi đi thôi, hôm nay là ngày cực tốt của hắn, chúng ta đều nghe hắn!"

Tần nhị phu nhân ngẫm lại đúng là cái lý này, cùng Tạ thị đẩy các tiểu cô nương đi ra ngoài.

"Không cho phép nhìn lén, đều đi trong vườn chờ cho ta, chờ Tứ ca các ngươi đi ra, các ngươi lại đi vào nhận người."

Bên ngoài truyền đến tiếng Tần nhị phu nhân thân mật cười mắng, Phó Dung tầm mắt từ màn cửa thu hồi, nhìn nam nhân cổ quái bên người, cúi đầu, nhẹ giọng oán giận nói: "Vương gia thật là, có lời gì không thể sau này chậm rãi nói tiếp sao? Truyền ra ngoài để người ta chê cười."

Bởi vì hòa hảo, nàng không phải sợ Từ Tấn, nói chuyện tự nhiên phát huy ra, nếu như Từ Tấn vẫn lạnh như băng, nàng chắc chắn sẽ không nói bừa.

"Ngươi thật xấu." Từ Tấn trước cướp chén rượu trong tay nàng đặt tới bên cạnh, mới bình tĩnh nói.

Phó Dung khiếp sợ nhìn hắn, có chút không dám tin vào tai của mình.

Hắn thế nhưng nói nàng xấu? Hóa ra xốc lên khăn voan xong hắn mặt không biểu cảm, là bởi vì chê nàng xấu?

Lửa giận vụt dâng lên trong lồng ngực, Phó Dung tức đến bả vai run rẩy, dải tua trên mũ phượng rũ xuống cũng theo nhẹ nhàng lay động, nhưng đối diện nam nhân không chút động lòng, nàng có giận cũng đều không phát ra được. Phó Dung không hiểu nổi Từ Tấn hiện tại đang nghĩ cái gì, cũng không muốn hiểu, tức giận thở hổn hển xoay người, "Vương gia đã sớm thấy qua ta, đã chê ta xấu, thì cần gì phải đáp ứng cưới ta?"

Nói là nói như vậy, tay lại đem gương nhỏ vẫn giấu ở ống tay áo ra, lặng lẽ soi chính mình.

Còn chưa nhìn rõ ràng thì trong gương xuất hiện nửa khuôn mặt nam nhân.

Phó Dung vội vàng đem gương nhỏ nhét về ống tay áo.

Từ Tấn rốt cuộc không kiềm chế được, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, lồng ngực chấn động: "Nùng Nùng, ngươi, ai bảo ngươi lên kiệu hoa cũng giấu chiếc gương?"

Lại kêu Nùng Nùng, lại cười, Phó Dung tính tình rốt cuộc nhịn không nổi, hung hăng nâng cùi chỏ lên đụng hắn, thuận thế ngồi xuống giường, nói với hắn: "Đó không phải là sợ trang dung có tổn hại làm bẩn mắt vương gia sao? Không ngờ vẫn là làm bẩn, vương gia đi nhanh đi, miễn cho đối với xấu phụ ta chán ngán!"

"Đó là đùa với ngươi." Từ Tấn thở dài, đưa tay đem người ôm trở về, ngửa đầu nhìn tiểu cô nương tức anh ách đứng ở phía trước, trong mắt phượng hào quang di động, như là nhìn đến đào nguyên tiên cảnh mới có thể có thần sắc, sợ hãi thán phục cùng khát vọng đan xen. So với bất kỳ ngôn ngữ tán thưởng nào đều làm cho người ta tin phục hắn đối với nàng thực vừa lòng, nhưng hắn vẫn tự miệng nói cho nàng nghe: "Nùng Nùng đẹp nhất, là tân nương đẹp nhất trên đời này."

Nói xong một tay đè sau ót Phó Dung, tỏ ý bảo nàng cúi đầu cho hắn hôn.

Phó Dung nhìn ra hắn lúc trước thật sự là nói giỡn, hết giận hơn phân nửa, nhưng còn dư lại một nửa, đang muốn né tránh không cho hắn hôn, trong lòng vừa động, làm bộ dáng thẹn thùng nhắm mắt lại, thuận theo động tác trên tay hắn cúi đầu.

Từ Tấn cổ họng chuyển động, mắt thấy sắp đụng tới đôi môi hồng nhuận, hắn cũng nhắm mắt lại.

Nhưng mà khi hắn đụng tới môi nàng muốn ngậm lấy thì có thứ gì bỗng nhiên đập xuống.

Phó Dung rốt cuộc nhịn không được, nhanh chóng giãy thoát khỏi tay Từ Tấn đang vòng lấy eo nàng, trốn đến phía sau tấm bình phong cười trộm.

Từ Tấn đem mũ phượng bị hắn kịp thời đỡ được chuyển tới trước mắt, ước lượng, nặng chừng sáu bảy cân, trách không được nện xuống đau đến như vậy, lại nhìn phía sau tấm bình phong thân ảnh mơ hồ, tiểu cô nương ôm bụng cười trộm, nơi nào còn không hiểu được, chính mình lại bị nàng bẫy một lần nữa.

Nhưng hắn một chút cũng không tức giận.

Ít nhất nàng cùng Từ Yến thành thân thì tuyệt không có làm cái này.

Đem mũ phượng đặt tới bên cạnh, Từ Tấn bình chân như vại mà ngồi trên giường, đợi nàng trở về.

Bên ngoài một đám nữ quyến, Từ Tấn lại bộ dáng giống như không muốn đi, Phó Dung không thể không thu hồi nụ cười, vòng qua bình phong nghi hoặc hỏi hắn: "Vương gia rốt cuộc muốn nói cái gì? Mau chút đi, thời gian lâu quá thật sự không ổn."

"Không có gì, không muốn cho các nàng nhìn chúng ta uống rượu giao bôi." Từ Tấn đưa tay về phía nàng, "Đến đây đi, uống xong ta liền đi."

Nguyên lai hắn ở trước mặt người ngoài da mặt còn thật mỏng, Phó Dung bẽn lẽn ngượng ngùng liếc mắt quở hắn một cái, đem tay nhỏ đặt lên trên.

Từ Tấn lại không cho nàng ngồi vào chỗ ở bên cạnh, mà đem người nâng đến ôm trên đùi, nâng cốc rượu, hướng nàng cười cười: "Như vậy uống rượu giao bôi quá tục khí, chúng ta thử cách mới mẻ. Nùng Nùng, đây là cốc rượu của ngươi, ta trước đút cho ngươi, ngươi hảo hảo học, một lát lại đút ta."

Phó Dung kinh hãi, kìm lòng không được muốn ngăn lại, Từ Tấn sớm đã đoán được, tay trái gắt gao kiềm chế nàng, hắn nghiêng người qua uống đầy một ngụm rượu, mau chóng đặt chén rượu xuống tiến lại gần.

Hắn dùng cả hai tay, Phó Dung không chịu nổi khống chế ngẩng đầu lên, há mồm tiếp nhận.

Hương rượu thuần hơi lạt của nữ nhi hồng, cứ như vậy bị hắn từng chút đưa vào trong miệng nàng. Phó Dung không biết uống rượu, kiếp trước cùng Từ Yến uống giao bôi cũng chỉ là một ngụm nhỏ, so với Từ Tấn uy một lần còn ít hơn, hiện tại bị bắt uống liên tục, cuối cùng khó chịu mà sặc lên, rượu màu hổ phách theo khóe miệng chảy xuống dưới.

Từ Tấn kịp thời đuổi theo, đem rượu bị nàng lãng phí từng chút đều hút sạch sẽ.

"Lại đến, uống xong một chén này mới được." Nhìn cô nương mặt mũi đỏ lựng, Từ Tấn làm bộ muốn uống một ngụm nữa.

"Vương gia!" Phó Dung gấp đến độ bổ nhào đến trong ngực hắn, ôm hai cánh tay hắn khuyên can, "Đừng uống, ta không uống được, một lát say khiến người nhìn thấy thì làm thế nào đây? Vương gia đừng làm rối nữa, đi nhanh đi!"

Từ Tấn ôm chặt nàng, không nói một lời, lại nhẹ nhàng cọ.

"Ngươi..." Phó Dung hung hăng đấm bả vai hắn, ngược lại bị xương cứng phản lại làm đau tay.

"Trời như thế nào còn chưa tối?" Từ Tấn đối với lỗ tai nàng nói chuyện, bàn tay to từ bên hông nàng dời tới phía trước, vô lại hết cỡ.

Phó Dung thật là sợ hắn, ngoan ngoãn cho hắn chiếm tiện nghi, chỉ mong hắn giải khát liền đi: "Bên ngoài còn có đám người, vương gia mau chút đi thôi!"

"Ngươi còn chưa đút ta." Phó Dung buổi trưa cũng phải bồi nữ khách, Từ Tấn sợ nàng say thật rồi không kết thúc tốt, nhưng nàng không uống được thì phải đút cho hắn.

Phó Dung không muốn.

Từ Tấn kéo kéo đai lưng nàng, ý tứ uy hiếp đầy đủ.

Phó Dung cắn môi, da mặt không dày như hắn, đành phải đứng lên, thấy hắn trêu tức mà nhìn chằm chằm vào nàng, tức giận nói: "Không cho phép ngươi nhìn!"

Từ Tấn cười nghe theo, nhắm mắt lại, hai tay đỡ lấy eo nàng.

Hắn nghe được âm thanh nàng uống rượu, nghe được nàng đặt chén rượu xuống, tiếp theo hai tay nàng khoác lên đầu vai hắn, chậm rãi dựa tới gần.

Từ Tấn ngẩng đầu lên, lúc nàng dán lên thì hé miệng.

Chờ mong một ngụm lớn, kết quả nàng chỉ đưa tới từng chút, đưa xong liền muốn chạy. Từ Tấn bất chấp nuốt xuống, đem người đè vào trong ngực hôn lên, chút rượu kia như mưa bụi cũng trở về trong miệng nàng. Phó Dung lại bị sặc, tay nhỏ kháng nghị mà đẩy hắn, Từ Tấn không quản ngại, không kiêng nể gì mà khi dễ, cướp đi tất cả rượu trong miệng nàng, mới thở hồng hộc ngẩng đầu lên.

Phó Dung trên đầu ngọc tram bị lệch, một đầu tóc đen chẳng biết từ lúc nào rối tung, có một lọn dính ở cạnh quai hàm, sợi tóc như mực, má thơm tựa phấn.

"Nùng Nùng, rượu giao bôi như vậy, uống ngon sao?" Từ Tấn chăm chú nhìn nàng mắt ướt sương mù mờ mịt, lẩm bẩm nói.

"Vô lại..." Phó Dung hữu khí vô lực mà mắng hắn.

Từ Tấn không hề ngần ngại, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai nàng: "Như vậy liền nói vô lại, buổi tối nay ngươi chuẩn bị mắng ta cái gì?"

Nói xong đem người đặt tới trên giường, hắn đứng dậy rồi thì bàn tay to từ mặt nàng vẫn trượt đến dưới lưng, ý vị thâm trường mà dừng lại chốc lát, lúc này mới rời đi.

Phó Dung tim đập như trống chầu, đối với buổi tối càng thêm kiêng dè.

Nhưng nàng căn bản không có thời gian lo lắng cho buổi tối.

Trong viện âm thanh nữ quyến bắt đầu hướng tới nội thất, Phó Dung vụt đứng lên, bằng tốc độ nhanh nhất chỉnh lý quần áo chải bó búi tóc, một lần nữa đội mũ phượng. Mũ phượng phong phú hoa lệ khẽ bóp, người khác cũng không biết trong mũ phượng tóc đã sớm không phải bộ dáng buổi sáng bà mai dày công chải bó.

Tần nhị phu nhân xem như là trưởng bối, Phó Dung tương đối quen thuộc, nàng cũng chủ động thay Phó Dung giới thiệu, dựa theo trình tự tôn ti trưởng ấu: "Đại cữu mẫu người một nhà ở bên ngoài, đường sá xa xôi không thể gấp gáp trở về, sau này có cơ hội sẽ gặp, đây là nương của Oản Oản, Nhị cữu mẫu ngươi."

Phó Dung ngượng ngùng kêu người.

Tạ thị có hơi béo, phong thái trung thượng, khuôn mặt trắng nõn như trăng rằm, nhìn rất dễ thân cận, Thôi Oản bộ dáng hẳn là giống phụ thân, cùng Tạ thị, Thục phi đứng chung một chỗ, rất dễ dàng làm người ta hiểu lầm nàng cùng Thục phi mới là mẹ con.

"Đây là quận vương phi, ngươi gọi là thím đi."

Phó Dung trong lòng phức tạp, mẹ chồng kiếp trước, hiện giờ biến thành thím, cũng là thủ phạm hại chết Liễu Như Ý.

"Thím." Phó Dung âm thanh xa cách vài phần.

Quận vương phi gầy đi nhiều, một thân hoa phục như là bị cưỡng ép chống đỡ đứng lên, nhưng trên khuôn mặt nàng rất giống Vĩnh Ninh công chúa, cao ngạo lãnh diễm nửa phần chưa giảm, nhàn nhạt đáp một tiếng, liền lui về sau một bước, nhường chỗ cho thân tẩu tử mình, Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ.

Mẫu thân Lý Hoa Dung, Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ được mẹ chồng chỉ bảo, đối với Phó Dung cũng là thái độ lãnh đạm.

Phó Dung đồng dạng lãnh đạm trở lại.

Hai người này đều là người của Đoan phi Thành vương bên kia, trong lòng phu nhân Tần nhị khẳng định không thích, bởi vậy rất hài long với đáp lại của Phó Dung, cười tủm tỉm tiếp tục giới thiệu cho Phó Dung: "Đây là Thái Tử phi, cố ý từ trong cung ra uống rượu mừng."

Phó Dung trong lòng rùng mình, nhìn về phía nữ nhân có khả năng không thoát khỏi liên quan tới cái chết của Phó Ninh Phó Bảo.

Thái Tử phi tươi cười đoan trang, nắm lấy tay Phó Dung nghiêm túc nói: "Tứ đệ muội sinh ra đích thực rất đẹp, trách không được đều nói Cảnh Dương Hầu phủ sinh ra mĩ nhân, ta cho rằng đại tỷ tỷ ngươi đã là tuyệt thế hiếm thấy, hôm nay thấy Tứ đệ muội, mới biết được cái gì gọi là mĩ nhân xuất hiện lớp lớp, sóng sau đè sóng trước."

"Ngài quá khen." Phó Dung hào phóng trả lời, "Nghe đại tỷ tỷ nói Thái Tử phi đoan trang hiền thục, hôm nay gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, ngày sau ta có gì không hiểu, còn mời Thái Tử phi chỉ bảo một hai."

Thái Tử phi nhẹ nhàng gật đầu, chuyển giải thích: " Nhị tẩu ngươi tháng này sắp sinh rồi, thân thể nặng nề không tiện lại đây, Tứ đệ muội chớ để ý a. Hiện giờ ngươi gả tới, sau này chúng ta chị em dâu có cơ hội náo nhiệt tụ ở một chỗ."

Phó Dung ngượng ngùng gật gật đầu.

Kế tiếp chính là tiểu cô nương Phó Dung đã sớm nghe qua âm thanh, là Nhị công chúa Nhu phi nương nương sinh ra, cũng chính là cháu gái lần kia An vương nhắc tới, năm nay mới 9 tuổi, trắng ngần, còn nhỏ tuổi đã là mĩ nhân. Bởi vì hiện tại là vị công chúa duy nhất thuận lợi lớn lên, Gia Hòa đế thập phần thích nữ nhi này.

"Tứ tẩu thật đẹp." Nhị công chúa ngửa đầu, vừa kinh diễm vừa hâm mộ.

Phó Dung cười sờ sờ đầu nàng: "Muội muội sau khi lớn lên sẽ càng đẹp."

Kế tiếp Thôi Oản Tần Vân Ngọc đều thấy qua, lại có chính là phu nhân huân quý quan hệ tương đối xa.

Nhận thân cuối cùng kết thúc, Tần nhị phu nhân dẫn nữ quyến đi phòng khách ngồi vào chỗ, cho Phó Dung thời gian thay đồ.

Hôm qua cùng theo đồ cưới vào phủ, Mai Hương Lan Hương lập tức tiến vào hầu hạ Phó Dung, Mai Hương phụ trách lấy mũ phượng xuống, nhìn đến tóc bên trong, khiếp sợ cằm sắp muốn rơi xuống.

"Chải đầu đi, đó là ta không cẩn thận làm ra thế." Phó Dung mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thu thập xong, cũng tới thời gian khai tiệc, Phó Dung xoa xoa bụng, giữ vững tinh thần đi dự tiệc.