Chương 7: Có chuyện (phần 1)

Hôm nay chính là ngày thứ hai. Ngày hắn đến trường. Hôm nay xem ra cũng khá giống ngày hôm qua, àk nhưng có lẽ chỉ khác 1 điều hôm nay là có 1 “sinh vật lạ” đi cùng….

Này… này làm gì mà nhoi nhoi như con giòi thế hở?…

Hắn tỏ vẻ khá mệt mỏi trước cô bạn kế bên… và đang đi học cùng với mình… Làm như nàng chưa từng đi học hay sao ấy, cứ nhìn trên trời xuống dưới đất, cứ ngó đông nhìn tây, còn miệng thì lúc nào cũng cười mắt chữ A mồm chữ O, kiểu như em là “nhà quê mới lên”, lần đầu tiếp xúc với nơi này… Nhưng thật ra nàng tuy ở đây nhưng nàng chưa bao giờ ra khỏi nhà mà đi chơi cả, mẹ nàng nổi tiếng khắc khe, quản lí giờ của con một cách chặc chẽ, đi học thì có xe hơi đến rước, mà xe thì bao giờ chạy chậm đâu..cái ào..qua là xong có kịp nhìn một thứ gì đó tỉ mỉ đâu…nàng đi lần này cũng trốn xe để đi “chơi” với hắn… đối với thái độ như được chiêm ngưỡng 1 kiệt tác vĩ đại thì đâu có như người bình thường, miệng cứ A O hoài, rồi chỉ chỗ này, móc chổ kia, hỏi hắn liên tục như 1 chiếc máy ghi âm đã thu liên tục 8 tiếng, giờ thì phát ra với tốc độ gấp 4 lần…

Oaaa… ờ…gì hả.. Sao lại nói tui nhoi.. Tui có làm gì âu chứ…oa…chỗ kia bán đồ trang sức đẹp quá kìa…. OaOa… KeKẹo bông kìa, oa bự quá àk…này tui muốn mua 1 cái đợi tui nha… NhNhanh lắm

Mắt Ngọc như sáng rực cả lên, long lanh nhìn cây kẹo bông, miệng cười đến híp cả mắt vừa chạy vừa nhảy đến ông bán hàng rong như một đứa trẻ lên 5 được mẹ cho tiền mua quà vặt … còn hắn thì chưa trả lời có đồng ý hay không, nhưng lại nhìn thấy được sự đáng yêu của Ngọc thì hắn bất giác mỉm cười, nụ cười thật tươi.

Ông…ông ơi…ông bán cho cháu một cây kẹo bông hồng hồng đi ạk…

Nàng dùng giọng nói ngọt ngào và dễ thương nhất, hai mắt lúc nào cũng dán và chiếc máy quay kẹo. Ông lão với bộ râu trắng bạc phơ, nụ cười có chút già nua nhưng lại thấy được sự tươi trẻ lạc quan ở tâm hồn ông…

Ừ…cháu đợi chút nhé…lác sẽ có một cây cho cháu thôi…

Dạ…

Chiếc máy quay kẹo được chạy bằng ắc qui được bậc lên, cái tiếng rè rè phát ra liên tục nghe như nó chỉ là cái âm thanh nhức óc, nhưng không biết vì sao, do hắn hay tại chiếc máy làm cho cái âm thanh rè rè kia thành 1 nhạc khúc, một bản tình ca giữa hè phố làm sao động cả lòng người…. KhKhông biết tại sao hôm nay lại có tâm tình như vậy, như một người từng trải, mọi đau đớn tinh thần thể xác, những trở ngại khó vược qua, đâu đó hắn lại nhìn thấy những hố gai tử thần trước mắt. Nhưng cũng có thể là đúng thật, cái tuổi 17 ai cũng nghĩ là cái tuổi đi chơi đi học, phá làng, phá xóm chứ có biết thành người lớn tí nào đâu, có lẽ chỉ có hắn cái tuổi 17 mà phải chịu những thứ mà không ai muốn có cho cái tuổi thơ của mình… những trầm tư hồi ức, cái đau buồn ấy chợ qua đi… Cũng trong cái âm thanh rè rè ấy nàng quay mặt về phía hắn, nhắm mắt lè lưỡi hai ngón tay để lên má, chọc quê hắn. Làm hắn nhìn những hình ảnh trên làm hắn cười, có lẽ với hắn tốt nhất bây giờ nên bỏ những quá khứ tàn bạo kia mà nhận lấy tương lai tươi sáng và tốt đẹp hơn…

Rồi nè cháu… một cây kẹo thơm ngon ngọt dành cho cháu đây…

Dạ cháu cảm ơn ông ạk…cho cháu gửi tiền ạk…

Nàng cười tít mắt nhận lấy cây kẹo hồng xinh xắn… ông lão nhận tiền rồi tươi cười nhưng pha chút mệt mỏi tuổi già, cái tuổi đáng lí ra chỉ ở nhà cho con cháu chăm sóc, ông nghiên người đẩy chiếc xe, tay lắc chiếc chuôn kêu len ken len ken…như không hồi kết… Nàng cũng nhìn thấy dáng vẻ của ông, ông đã già rồi có lẽ chỉ một cú xô nhẹ thì ông cũng có thể ngã đi bất cứ lúc nào, nàng muốn giúp ông, nhưng giúp gì được bây giờ? Rồi nàng lại thấy hắn đứng đó, không đi, không nhìn nàng, nhìn ông lão, bất giác nàng thấy hắn miệng cười mà đôi mắt long lanh có lẽ tuổi thơ hắn cũng không phải như ai, nàng tự dưng lại hiểu thêm một chút về hắn, một người không tuổi thơ, không hạnh phúc tất cả đều bóng đen nàng muốn giúp hắn, nhưng giúp gì? Rồi cái ý nàng muốn giúp nhưng giúp gì, cách nào tự dưng lại hợp thành 1 rồi có điểm chung…

Àk.. Ông ơi… khoang đã…ông giúp cháu làm thêm một cây kẹo nữa nha ông…

Ờ.. Ừ…

Ông lão vừa bước đi vài bước, Ngọc đã gọi lại, nhờ ông lão làm thêm 1 cây. Ông lúc đầu nghĩ có lẽ vì ngon quá nên nhờ làm thêm cây nữa nhưng lại thấy cô bé trước mặt lại nhìn chằm chằm về 1 hướng, chính xác hơn là một người, hắn. Ông lão với ánh mắt già đời của mình cũng đủ để hiểu nguyên do..

Cháu mua để cho cậu ấy àk?

Dả? Dạ……. DaDạ…

Ngọc tỏ vẻ ấp úng trước câu hỏi bất ngờ của ông lão…… Nhưng bao nhiêu đó thôi ông lão cũng hiểu tất cả… ông chỉ cười cho lớp thanh niên bây giờ…

Hahaha

Ơ sao ông lại cười.?…

Ngọc tỏ vẻ khó hiểu, trước hành động của ông lão bán kẹo….

Không gì… Không gì.. Haha…. AÀÀk cho ta hỏi nhé có phải là con thích cậu ta không…

Ông lão tỏ vẻ thâm sâu, vuốt cái bộ râu trắng của mình, rồi ông nói nhỏ chỉ đủ để Ngọc nghe được….

Còn Ngọc thì tá hoả..mặt đã đỏ lên… Đầu hơi nghiên xuống hai mái tóc khẽ rũ xuống che đi phần nào khuông mặt nàng, nhưng lại vô tình làm lộ ra hàm ý của nàng..

Dạ…dạ không có âu…con không thích hắn ta…hắn ta là 1 tên ngu đần…lúc nào cũng không hiểu ý của con… Tên đáng ghét..

Hahaha

Ông lão tuy tai nghe là không phải, nhưng mắt của ông lại cho thấy càng chính xác hơn, ông cười. Rồi nói nhỏ với Ngọc

Ông nói cháu nghe…người con trai không giống con gái được cách họ sống và làm việc tất cả đều không giống con gái, nên con gái nghĩ gì những người con trai thường không biết cả, con phải nói cho cậu ta nghe, cậu ta mới biết tâm tình của con mà bắt lấy được, con trai thường phải vụt mất cơ hội mờ và khó khăn họ chỉ có thể nắm lấy những cơ hội đơn thuần, với con đó là một cơ hội khó đấy, con phải làm cách nào đó để cho cậu ta tiếp cận con và tìm thấy cơ hội bên cạnh con để cậu ta còn bắt giữ được nhớ chưa. Chứ con có một ngày rời xa cậu ta điều đó có thể là một thảm hoạ đấy.. Con sẽ hối hận đến cuối cuộc đời…

Ông lão giảng giải những kinh nghiệm của mình, ông không cần biết cô gái trước mặt mình nghe hay không ông chỉ biết là tương lai của riêng 1 người, thì đó phải tự định đoạt không ai can thiệp được, với ông xem như là một thứ xúc tác để tạo tương lai vĩnh hằn tốt đẹp mà thôi.

Ông nói gì thế…con không hiểu… con sẽ không để hối hận đâu…

Ngọc nghe tất cả, và cũng hiểu tất cả nhưng trở mặt của bản thân chính là bản thân nàng vẫn cố tìm cách xa lánh một vấn đề gù đó liên quan đến trái tim của nàng…

Hahaha…thôi ông không nói nữa cây kẹo của cháu đây…

Dạ cháu cảm ơn ạk…

Nên nhớ hãy để cho cậu ta bắt lấy cơ hội, không thì sẽ hối hận đến cuối đời

Nàng không nói gì nhận lấy kẹo và đưa tiền cho ông lão, rồi quay đi trở lại với hắn… Hai tay cầm hai cây kẹo, bỏ qua sự rối răm hồi nãy, trở lại với khuông mặt tươi cười, hồn nhiên. Đứng trước hắn, nàng tự mỉm cười rồi đưa hắn một cây…

Cho tôi ák?

Hắn khá bất ngờ trước hành động trên của Ngọc, có bao giờ hắn nhận quà đâu, lần đầu tiên của hắn ák. Giờ thì chả biết phản ứng ra sao cho phải…

Uk…

Nàng thì gật đầu chắc nịch, lại đưa về phía trước tỏ ý rõ ràng.. Hắn cũng miễn cưỡng lấy đi, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có một cảm giác lân lân khó tả, có lẽ là cảm giác hạnh phúc khi nhận quà, hay cí lẽ là cái cảm giác khác mà chỉ có riêng và duy nhất hắn mới biết rõ…

Thế là hai người lại tiếp tục cuộc hành trình lên đường đi học….